EDIT: BRANDY
Chu Tráng đột nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính phải ở lại trong viện vài ngày.
Đến khi đi học trở lại được, cả người cậu ta như thể sụt đi vài kí, mặt mũi hốc hác, dáng người tiều tụy.
Nhưng chuyện này cũng không đủ cho cậu ta bài học, vừa đến trường cậu ta lập tức cho đám đàn em tung tin đồn nhảm khiến cả trường xúm vào bàn tán chuyện Cảnh Tự đánh người bị thương.
Giờ nghỉ, Trương Hổ xoay người lại, nhìn hai cô bạn học phía sau, thần thần bí bí nói: “Cảnh Tự năm ba ấy, mấy bạn gái các cậu nhìn thấy anh ta, nhất định phải tránh xa một chút, nghe nói anh ta có khuynh hướng bạo lực đó, biết đâu sẽ vô cớ lao đến đánh người.”
Các bạn gái rối rít nói: “Êu sợ thế.”
“Nghe nói anh ấy nhảy cóc liền một lúc mấy lớp, thành tích học tập ưu tú như thế mà lại đánh người sao??”
Trương hổ trịnh trọng nói: “Đương nhiên rồi, anh ta không có bạn bè, là một đứa quái dị, không ai thèm chơi cùng, chắc chắn anh ta không những xấu người còn xấu nết nữa.”
“Nghe nói anh ta đánh Chu Tráng nhập viện đấy, mà còn phải ở lại viện điều trị mấy ngày cơ.”
Lục Chúc Chúc đặt bút xuống, nói: “Là Chu Tráng bắt nạt bạn học trước, còn chặn đường trấn lột tiền của anh em Cảnh Tự.”
“Thật sao?”
“Làm sao cậu biết?”
Lục Chúc Chúc nghiêm túc giải thích tường tận cho mọi người: “Tớ tận mắt nhìn thấy, lúc ấy tớ và Tiểu Lâm ở đó mà, chúng tớ đều nhìn thấy!”
Tưởng Thanh Lâm ngồi cùng bàn lúc này đang chăm chú ngắm nghía chiếc thiệp có in hình Lục Hoài Nhu, nghe thế lập tức phụ họa: “Đúng thế, chúng ta đều thấy Cảnh Tự không phải người xấu, Chu Tráng mới là kẻ đầu gấu, ăn hiếp người khác! Cậu ta thậm chí còn trấn lột tiền của bạn học.”
“Thì ra là thế.”
Các bạn học đều có suy nghĩ riêng, gật đầu.
…
Chuông vào học vang lên, các bạn nhỏ nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên bàn, quy củ chờ giáo viên đến.
Sau khi chủ nhiệm Trần bước vào lớp, cũng không vội vã vào bài học, mà dùng một giọng điệu vô cùng ôn hòa, cảnh cáo học trò: “Hiện tại các con còn nhỏ, tốt nhất tránh tiếp xúc với các anh chị lớp trên. Nếu các anh chị lớp lớn có ăn hiếp các con, nhất định phải báo cho cô, nhớ chưa?”
Các bạn nhỏ trong lớp đều đồng loạt hô to: “Vâng ạ.”
Lục Chúc Chúc cảm thấy lời cô giáo Trần nói … hình như còn có ý tứ khác.
Cô nhóc không hiểu rõ có điều Chúc Chúc chắc chắn huyện này ảnh hưởng không tốt đến Cảnh Tự.
Sau khi tan học về, Lục Chúc Chúc chạy thẳng một mạch đến khu nhà của năm ba, tìm Cảnh Tự.
Cảnh Triết mặc đồng phục màu xanh lục, lưng đeo một chiếc balo nhỏ, cả người mũm mĩm, phúc hậu bước ra, vừa thấy Chúc Chúc cậu lập tức chạy lại: “Chúc Chúc em tìm anh đi chơi hả?”
Lục Chúc Chúc không vòng vo nói thẳng vào trọng tâm: “Cảnh Triết, em hỏi anh, đêm đó mẹ Chu Tráng đến tìm anh, vì sao anh không nói rõ tình huống khi ấy ra?”
Nụ cười trên mặt Cảnh Triết dần dần biến mắt, ánh mắt sợ hãi, né tránh, cúi đầu ngập ngừng nói: “Anh vốn dĩ không nhớ rõ, lại đang… đang lúc sợ hãi.”
Lục Chúc Chúc liếc nhìn Cảnh Triết trợn mắt nói láo, khi trẻ con nói dối, tinh linh trên vai sẽ che hai mắt lại. Mà thời khắc này, con hồ ly nhỏ trên vai Cảnh Triết đang dùng chiếc đuôi bông xù của mình che mắt đi.
“Rõ ràng anh nhớ rõ, lúc ấy Chu Tráng hỏi anh và anh Cảnh Tự còn tiền hay không, mà hai anh vừa mua bánh sinh nhật cho dì Triệu, không còn tiền trong người, vì thế Chu Tráng mới tức giận đẩy ngã anh. Cảnh Tự vì bảo vệ anh nên mới cầm đá đánh trả cậu ta.”
Lục Chúc Chúc không buông tha nói: “Đến em còn nhớ rất rõ những việc đã xảy ra, sao anh có thể quên được.”
Cảnh Triết càng chột dạ, căn bản không dám ngước lên nhìn Chúc Chúc: “Em… em đang cảm thấy anh là một cậu bé nói dối, là một đứa trẻ không ngoan, không muốn chơi với anh nữa, đúng không?”
Lục Chúc Chúc: “Trừ phi anh nói cho em biết, nguyên nhân anh nói dối là gì?”
Cảnh Triết nhíu chặt lông mày, thở ra một hơi nói: “Anh không thể nói thật được. Nếu như anh đem chuyện xảy ra, kể cho mọi người, Chu Tráng chắc chắn sẽ không buông tha cho anh và Cảnh Tự, về sau sẽ càng bắt nạt hai bọn anh đáng sợ hơn.”
Lục Chúc Chúc không nghĩ đến là do nguyên nhân này: “Nhưng… nhưng anh có thể nói cho ba mẹ, cho giáo viên biết mà?”
“Không được.” Cảnh Triết nhụt chí nói: “Mẹ không bảo vệ được bọn anh, thầy cô càng không.”
Lục Chúc Chúc không hiểu, truy vấn: “Vì sao?”
Thầy cô chính là những người có học vấn cao nhất thế giới, cũng là người có năng lực nhất, giống cô giáo Trần - chủ nhiệm lớp Chúc Chúc vậy, thời điểm con cú già trên vai cô giương hai cánh, tựa như một chú đại bàng lớn uy vũ, bảo hộ các bạn nhỏ trong lớp, không để cho học sinh của mình chịu bất kỳ thương tổn nào.
Cảnh Triết thống khổ lắc đầu: “Không được. Ai cũng không bảo vệ được bọn anh.”
Cảnh Triết lớn hơn Chúc Chúc một chút, nội tâm cũng trưởng thành hơn, cho nên cậu ta kiên nhẫn giải thích cho em gái nhỏ hiểu: “Nhà Chu Tráng rất có thế lực, nhà bọn anh thì… Còn nữa, các thầy cô trong trường đều không muốn trêu vào cậu ta.”
“Có quyền có thế thì sao?”
“Thì là… tất cả mọi người đều sợ cậu ta, ngay cả thầy cô cũng không dám làm trái ý cậu ta.”
“Làm gì có chuyện đó.” Chúc Chúc lắc đầu không tin: “Thầy cô sao có thể sợ Chu Tráng được! Có những thứ đáng sợ hơn các thầy cô còn không sợ nữa là.”
“Em không hiểu. Em và Cảnh Tự đều không hiểu, mẹ biết rõ, cho nên mẹ mới nói Cảnh Tự xin lỗi, chỉ cần xin lỗi là xong, không còn phiền phức gì nữa, đây là kết quả tốt nhất.”
Đôi mày nhỏ của Chúc Chúc nhăn lại thành một gò núi. Lời nói của Cảnh Triết cô nhóc nghe không hiểu, nhưng tựa hồ có thể cảm nhận được, lời nói dối của cậu ta không phải xuất phát từ ý xấu. Cậu ta chỉ đang dùng phương thức của mình để bảo hộ người nhà.
Nhưng, Chúc Chúc không có cách nào vân đạm phong kinh (1), coi chuyện này như nước chảy mây trôi được. Càng không thể nuốt được cục giận này.
Rõ ràng Chu Tráng sai, dựa vào đâu mà khiến anh Cảnh Tự cõng chiếc nồi này, còn bị bạn bè, thầy cô trong trường hiểu lầm.
Chạng vạng tối, Chúc Chúc tựa ghé đầu qua cửa sổ, nhìn chằm chằm con đường Cảnh Tự thường đi học về.
Dường như anh ấy luôn một mình cô độc, ngay cả một người bạn tan học cùng đi về cũng không có, thậm chí anh ấy còn chẳng đi cùng Cảnh Triết.
Tính cách Cảnh Triết sáng sủa, đôn hậu vì vậy trong trường học cậu ta có nhân duyên rất tốt, còn có một đám bạn thân, thường xuyên đi cùng nhau.
Cảnh Tự không giống thế, cho nên vẫn luôn lẻ loi, trơ trọi một mình.
Ngược lại Lục Chúc Chúc cảm thấy, bởi vì Bông Hoa Nhỏ quá ưu tú, cho nên mới khiến các bạn nhỏ khác có cảm giác chỉ có thể nhìn không thể đến gần.
Nhưng bản thân ưu tú chẳng có gì sai nha.
“Anh Cảnh Tự!” Lục Chúc Chúc nhảy lên một cái, gọi to: “Đến đây.”
Cô nhóc mở cửa điên cuồng vẫn tay.
Cảnh Tự đi về hướng cô bé, nói: “Mẹ anh giữ một tháng tiền tiêu vặt của anh rồi, tạm thời chưa mua socola cho em được, nhưng anh sẽ nghĩ biện pháp. Yên tâm.”
“Ai nha, cái đó không liên quan, em có việc muốn hỏi anh.”
“Gì?”
Lục Chúc Chúc nhìn điệu bộ lạnh lùng, cao ngạo, hai tay đút túi quần như một người lớn ổn trọng của Cảnh Tự, khẽ mỉm cười: “Anh có đọc không?”
“Có.”
“Vậy anh có biết người mà Conan hâm mộ nhất… Ma…” Cô nhóc vò đầu bứt tai, mà vẫn không sao nhớ ra được cái tên kia.
Cảnh Tự bổ sung: “Holmes.”
“Đúng! Đúng là Holmes.”
“Em muốn nói gì?”
“Sự việc Chu Tráng ý, rõ ràng cậu ta không đúng, hiện tại tất cả mọi người đều tin vào mấy lời dối trá của cậu ta, nói anh là người xấu. Em muốn làm giống Conan và Holmes, đi điều tra chấn tướng… bởi vì chân tướng…”
Cảnh Tự tiếp tục bổ sung: “Chân tướng chỉ có một.”
“Không sai!” Lục Chúc Chúc hùng hồn tuyên bố “ đã từng nói [Chân tướng chỉ có một.]”
“Anh Cảnh Tự, anh không muốn chứng minh sự trong sạch của mình sao, chúng ta có thể hợp tác.”
Cảnh Tự mặc dù thật sự không cam tâm việc mình bỗng dưng bị oan uổng, thời gian gần đây cậu cũng rất tức giận, nhưng mà…
So với việc lãng phí thời gian vào ba cái khúc mắc của trẻ con, không bằng cậu ở nhà chuyên tâm giải thêm mấy đề toán, hoặc đọc sách vật lý.
“Các em học rất nhàn à?” Cảnh Tự hỏi: “Không có bài tập?”
“Có chứ.” Lục Chúc Chúc giơ một cái thuyền ra trước mặt Cảnh Tự: “Hôm nay chúng em có bài tập thủ công là gấp thuyền, anh thấy cái em làm đẹp không?”
Cảnh Tự mặt không đổi sắc liếc nhìn chiếc thuyền trên tay cô nhóc, còn làm ra vẻ suy tư một chút, vì sao cậu chẳng có chút ấn tượng nào hồi trước từng học môn này nhỉ.
A, đúng rồi, cậu nhảy cóc nên không học môn này.
…
Năm phút sau, Lục Chúc Chúc nắm tay Cảnh Tự, đi đến “Hiện trường vụ án”, cũng chính là đường mòn cạnh vườn hoa nơi diễn ra sự việc Chu Tráng cản đường cướp bóc.
Cảnh Tự không biết vì sao mình lại đi theo cô nhóc này, nhưng... haizz tóm lại chính là quỷ thần xui khiến.
“Thời điểm Holmes tra án đều sẽ đến hiện trường xảy ra vụ án. Chú ấy luôn có thể tái hiện hiện trường nhờ các dấu vết còn sót lại.”
Lục Chúc Chúc lấy từ trong túi ra một chiếc kính lúp, vô cùng ra dáng một thám tử, “thăm dò” hiện trường.
Tìm kiếm hồi lâu nhưng Lục Chúc Chúc không phát giác ra bất kỳ thứ gì khả nghi.
“Hiện trường” là con đường dưới bóng cây ba ngày trước sớm đã được dọn sạch bong không dấu vết, điều đó cho thấy hiệu suất làm việc cần mẫn, nghiêm túc của các dì lão công mỗi buổi sáng. Đến cả một chiếc lá rụng cũng hiếm hoi, chứng tỏ một điều khả năng lưu lại manh mối có lợi cho việc “phá án” hoàn toàn bằng không.
Lục Chúc Chúc nhụt chí nói: “Phá án ra khó như thế, vì sao lần nào Holmes và Conan đều có thể tìm ra manh mối vậy nhỉ?”
Cảnh Tự thản nhiên nói: “Đó là vấn đề thuộc về IQ.”
“Ý anh là em đần chứ gì?”
“Tự em cảm thấy thế đấy nhé.”
Lục Chúc Chúc cầm kính lúp, đi đến bên cạnh anh, lầu bầu nói: “Thành tích học tập của em cũng rất xuất sắc đó, kì thi tháng trước em còn đứng nhất toàn khối cơ.”
“Thi gì? Thủ công á!”
“Không phải nhé!” Lục Chúc Chúc chu mỏ nói: “Thủ công đơn giản như thế, có cái gì mà thi, đương nhiên là thi những thứ liên quan đến kỹ thuật cao, đòi hỏi đầu óc rồi.”
“À. Thi toán?”
“Không phải. Thi nặn chất dẻo platixin! Em đã nặn hẳn một tòa biệt thự. Cô giáo Trần khen em rất khéo tay.”
Cảnh Tự: …
Thế giới của cái gọi là tiền lớp 1, cậu ta thực sự không hiểu.
Lục Chúc Chúc cầm kính lúp, tiếp tục hăng say tìm kiếm manh mối.
Lúc đầu Cảnh Tự chỉ định đi cùng cô nhóc này ra ngoài giải sầu một chút, ai ngờ Chúc Chúc thật tình như thế, vì vậy cậu cũng phụ cô nhóc tìm kiếm xung quanh.
Vừa ngẩng đầu một cái, đáy mắt Cảnh Tự lập tức xẹt qua một tia sáng.
Đèn đường cạnh bồn hoa gần đó, vừa hay gắn một chiếc camera.
Lục Chúc Chúc nắm chặt ống tay áo Cảnh Tự, một đường chạy thẳng đến phòng quản lý giám sát.
Dì trực ban phòng quản lý giám sát nói với hai đứa nhóc: “Check video giám sát thì không vấn đề, tuy nhiên hai con nhất định phải đi cùng người lớn, dì không thể để hai đứa bé các con xem, hai đứa về gọi ba mẹ ra đấy nhé. Bắt buộc phải có người giám hộ mới được.”
Lục Chúc Chúc chạy vội đến mức thở không ra hơi, nghe thấy câu này lại nhanh chóng kéo Cảnh Tự về nhà.
Vừa đến cửa đã thấy Cảnh Triết ngồi xổm trước hiên nhà, chơi đùa với một con chó lông vàng lớn, nhìn thấy Cảnh Tự và Chúc Chúc hớt hải chạy về thì thoáng kinh ngạc: “Hai em… tại sao lại đi cùng nhau?”
Lục Chúc Chúc là một đứa trẻ thật thà, có suy nghĩ gì cũng hiện rõ trên mặt, cô nhóc vui vẻ nói: “Chúng em đi tìm chứng cứ, thì ra ở “hiện trường” ngày đó có lắp camera giám sát, chủ cần check camera có thể chứng minh Chu Tráng nói láo rồi! Giờ chúng em đi tìm dì Triệu đây, cần phải có người giám hộ hoặc phụ huynh đi cùng.”
Nghe được tin này, Cảnh Triết dường như không quá cao hứng, cậu ta quay sang nhìn Cảnh Tự: “Chuyện đã qua rồi, Chu Tráng cũng không tìm em gây phiền toái nữa, không thể coi như không có chuyện gì được sao?”
Trái ngược với cậu ta, tâm tình Cảnh Tự rất tốt, dù là ai thì tất nhiên cũng không đồng ý bị nói xấu một cách oan ức, nhất là một người tâm cao khí ngạo như cậu. Tìm được chứng cứ chứng minh mình trong sạch, Cảnh Tự đương nhiên rất cao hứng.
Nhưng những lời này của Cảnh Triết lại như một gáo nước đá lạnh tạt thẳng vào mặt cậu.
“Tại sao lại không tính toán?” Cậu ta cười lạnh.
“Rõ ràng sự việc đã qua rồi, cứ níu mãi không buông làm gì, hiện tại không phải rất tốt hay sao?”
Cảnh Tự nhíu mày, lạnh lùng nhìn anh trai, chất vấn: “Tốt chỗ nào?”
Lục Chúc Chúc đứng bên cạnh, nhỏ giọng làu bàu: “Dù sao người bị cả trường nói xấu sau lưng cũng không phải là anh.”
“Em vì mẹ mà suy nghĩ một chút đi, nếu như chỉ vì chuyện này mà làm náo loạn lên, khiến mẹ Chu Tráng mất mặt, bà ta nhất định sẽ đi khắp nơi gây chuyện, nhắm vào mẹ chúng ta. Hai gia đình còn ở chung khu nhà, ngẩng đầu không thấy cúi mặt cũng thấy.”
Cảnh Triết ưỡn ngực thể hiện rõ vị thế của một người anh, trầm giọng giáo huấn: “Cảnh Tự, em không thể cứ sống ích kỷ chỉ nghĩ cho mình mãi như thế được.”
Lục Chúc Chúc im lặng, cô nhóc bình thường nhanh mồm nhanh miệng, thế nhưng mỗi lần đối mặt với Cảnh Triết là lại á khẩu không nói gì được.
Cảnh Triết luôn nói đạo lý, mà hình như nghe cũng rất đúng đắn.
Nhưng mà Chúc Chúc không thích thứ đạo lý anh ấy nói. Cực kỳ không đồng tình. Cô bé quay sang nhìn Cảnh Tự. Đây là việc của anh ấy, hãy để chính anh ấy quyết định đi, người ngoài không thể, cũng không có quyền can thiệp.
Cảnh Tự siết chặt nắm đấm, nói: “Em