Chị Đây Là Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 12


trước sau


Cảnh Triết bị dọa sợ đến độ đóng cửa, trốn biệt trong phòng không chịu đi ra, cho đến tận lúc mẹ cậu ở dưới lầu gọi với lên, nói Lục Chúc Chúc đến tìm cậu đi chơi, Cảnh Triết mới thấp thỏm ló đầu ra khỏi phòng. 
 
Triệu Tư Gia sủng ái nhìn Chúc Chúc nói: “Không biết thằng nhóc lớn nhà cô xảy ra chuyện gì, về nhà cứ trốn biệt trong phòng, không chịu ra ngoài.”
 
Lục Chúc Chúc suy đoán, Cảnh Triết không dám đem chuyện hôm nay kể cho mẹ nghe. 

 
“Chúc Chúc, con ở lại nhà dì ăn cơm nha. Hôm nay sinh nhật dì, dì sẽ mời con ăn bánh sinh nhật thật ngon.”
 
“Chúc dì sinh nhật vui vẻ, luôn luôn trẻ đẹp.”
 
“Tiểu Chúc Chúc miệng thật là ngọt. Nuối tiếc lớn nhất của dì ấy à chính là không thể sinh được một cô công chúa nhỏ thông minh, lanh lợi, dễ thương như con.”
 
“Dì ơi, anh Cảnh Tự về chưa ạ?”
 
“Chưa. Không biết thằng nhóc kia đi đâu rồi nữa.”
 
Trên chiếu nghỉ cầu thang Cảnh Triết nhìn Chúc Chúc, lẩm bẩm nói: “Lại tới tìm Cảnh Tự…”
 
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa nóng nảy, thô bạo: “Triệu Tư Gia, cô ra đây cho tôi!”
 

Triệu Tư Gia vừa mở cửa đã thấy một người phụ nữ tóc xoăn, mặt mày cau có dẫn theo con trai đứng ngoài cổng ồn ào, náo loạn: “Cô nuôi được thằng con quý hóa quá, ra tay thật là hung ác, độc địa!! Nhìn xem thằng nhóc nhà cô làm gì Tráng Tráng nhà tôi đây này.”
 
Triệu Tư Gia nhận ra người phụ nữ này, cô ấy tên Lưu Xuân Tuyết, cũng là người trong cùng khu nhà, con của cô ấy tên Chu Tráng, lớn hơn Cảnh Triết vài tuổi.
 
“Có chuyện gì vậy???”
 
“Con của cô làm chuyện tốt! Tráng Tráng nhà chúng tôi là đứa bé được ông nội nó yêu thương nhất, chiều chuộng hết mực mà lớn lên. Thường này, một ngón tay của thằng bé cả nhà cũng không nỡ đụng. Vậy mà thằng con trai quý hóa của cô lại hung ác đền thế, dùng đá đập mạnh đầu thằng bé.” 
 
Lưu Xuân Tuyết chỉ thẳng vào mặt Triệu Tư Gia, chửi ầm lên: “Tôi cho cô hay, nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi nhất định không để yên cho nhà các người! Tôi sẽ khiến con cô mạng đền mạng.”
 
Triệu Tư Gia bị dọa sợ, hoảng hốt gọi Cảnh Triết: “Cảnh Triết, chuyện này rốt cuộc là thế nào??”
 
Cảnh Triết run lẩy bẩy đi ra cổng, vừa nhìn thấy một đầu đầy băng gạc của Chu Tráng, cùng ánh mắt hung ác, trắng trợn uy hiếp của cậu ta thì lập tức khóc thét: “Không, không phải con làm, là … Cảnh Tự… Cảnh Tự… đánh cậu ấy.”
 
“Cảnh Tự đâu??”
 
“Con… con không biết.”
 
Triệu Tư Gia bắt đầu luống cuống: “Các con tan học về cùng nhau, sao con lại không biết??”
 
Lưu Xuân Tuyết ôm cánh tay, mỉa mai nói: “Dù sao tôi cũng sẽ đứng ở đây chờ thằng nhóc dám làm không dám nhận đó về, hôm nay nhiều hàng xóm đứng xem thế này, tôi nói cho cô biết chuyện này cô không giải quyết thỏa đáng thì không xong với nhà chúng tôi đâu.”
 
“Chị Lưu, mong chị nói năng đúng mực một chút, sự việc còn chưa rõ ràng, nếu chị còn như thế, tôi sẽ báo cảnh sát can thiệp.”
 
“Báo cảnh sát. Được. Càng tốt. Vừa hay cảnh sát đến thuận tiên đem tên nhóc ác độc, máu lạnh kia tống vào trại cải tạo, làm sạch xã hội.”
 
Cảnh Triết “Oa” một tiếng, khóc rống lên: “Con không có. Không phải con. Con không muốn bị bắt vào đồn cảnh sát.”
 
Lưu Xuân Tuyết bày ra thái độ “Có lý thì không tha người”, cương quyết nói: “Xem đi, xem đi, đây chính là không đánh đã khai.”
 
“Cháu không có! Không có mà!”
 
Tại thời điểm Cảnh Triết khóc nấc lên vô cùng thương tâm, Cảnh Tự mang theo hộp bánh gato đi dọc con đường lát gạch trắng trở về. 
 
Trời chiều nhuộm màu đỏ, hoàng hôn bao trùm bóng dáng cậu nhóc cô độc mà kiêu ngạo in xuống nền đất dưới ánh sáng vàng kim pha đỏ, như thể được dát một lớp kim quang lấp lánh. 
 
Nhìn thấu Cảnh Tự, Triệu Tư Gia vội vàng nói: “Cảnh Tự, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Con đánh người sao?”
 
Cảnh Tự thản nhiên đáp: “Vâng, là con đánh.”
 
“Vì sao?”
 
“Cậu ta đáng đánh.”
 
Lưu Xuân Tuyết tức đến cơ mặt rúm ró lại: “Nhìn xem, đấy chính là đứa con trai tốt mà cô dạy dỗ đó!! Miệng chó chẳng thẳng mọc được ngà voi.”
 
“Cảnh Tự!” Triệu Tư Gia trách cứ: “Con nói thế mà được sao?? Vì lý do gì mà con có thể bắt nạt bạn học vậy hả?”
 
Cảnh Tự nhìn về phía Cảnh Triết đang khóc sướt mướt một chỗ, hỏi: “Anh chưa nói cho mọi người biết vì sao em đánh cậu ta hả?”
 
Cảnh Triết không ngừng lắc đầu, thân hình co rúm lại, khóc nấc lên thành tiếng.
 
“Mẹ đang hỏi con. Sao con lại nhìn anh?” Triệu Tư Gia nghiêm nghị nói: “Rốt cuộc là vì sao con bắt nạt bạn?”
 
“Cảnh Tự không bắt nạt bạn học đâu ạ!” Lục Chúc Chúc thực sự là nhịn không nổi nữa, đứng ra nói: “Con tận mắt nhìn thấy, Chu Tráng dẫn đầu một đám học sinh đầu gấu trấn lột tiền các em lớp dưới, còn bắt nạt bạn học, cho nên anh Cảnh Tự mới đánh anh ta.”
 
Lời vừa nói ra, đám hàng xóm xúm lại xem náo nhiệt bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
 
Trấn lột tiền… cái này so với bọn trẻ con xô xát, đánh nhau nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hành động này bản chất có khác nào ăn cướp. Ai da còn nhỏ như vậy đã học thói cường đạo, tương lai về sau sẽ thế nào chứ? 
 
Lưu Xuân Tuyết đương nhiên không thừa nhận con trai bảo bối nhà mình có hành động đầu gấu này, thế là gân cổ lên mắng Chúc Chúc té tát: “Con nhóc lỗ mãng từ đâu đến, nói hươu nói vượn!! Chồng bà đây mở công ty lớn, nhà này có ba chiếc xe, đi còn chẳng hết! Con trai nhà này sao có thế trấn tiền của bạn học.”
 
“Cháu không nói quàng, cháu tận mắt nhìn thấy.” Giọng của Lục Chúc Chúc vốn trong trẻo, cô bé lại nhanh mồm nhanh miệng, thông minh, hoạt bát, dăm ba câu đã miêu tả rõ sự tình lúc đó: “Lúc Chu Tráng kéo một đám học sinh hư cản đường, muốn trấn tiền của anh Cảnh Tự và Cảnh Triết vốn đã dùng để mua bánh gato tặng sinh nhật dì Triệu. Bọn họ khi dễ anh Cảnh Triết, anh Cảnh Tự sợ anh Cảnh Triết bị đánh, cho nên dưới tình thế cấp bách mới cầm tảng đá đập vào Chu Tráng. Đây rõ ràng là hành động phòng vệ chính đáng.”
 
Cô nhóc suy luận logic, lời lẽ rành mạch, rõ ràng, mồm miệng cũng vô cùng lanh lợi, không hề giống đang thêu dệt, nói khoác. 
 
Lưu Xuân Tuyết sắc mặt cũng thay đổi, chỉ thẳng vào mặt Chúc Chúc, đe dọa: “Nói bậy, các người thông đồng với nhau. Còn nhỏ tuổi đã biết nói láo, trưởng thành không biết sẽ thành cái dạng người lừa đảo gì.”
 
Lục Chúc Chúc không phải quả hồng mềm mặc người dưng ức hiếp. Nếu ai dám ức hiếp cô bé, bắt nạt bạn bè Chúc Chúc, cô bé nhất định sẽ không tha cho kẻ đó…
 
“Dì lớn tuổi như thế, còn u mê không nhìn ra chân tướng, chỉ biết chăm chăm bao che con trai nhà mình. Thấy sai không sửa, cố chấp che giấu lỗi lầm, ỷ mạnh hiếp yếu, cả vú lấp miệng em như thế ai biết sau này sẽ xảy ra hệ quả gì. Trong chương trình “Hôm nay giảng luật” (2) cũng đã từng đề cập, đa số các tội pháp giết người hàng loạt, nguyên do đều là khi còn bé, cách giáo dục có vấn đề.”
 
“Mày… mày. Con nhóc con láo toét, còn dám lên giọng dạy dỗ người lớn.”
 
Lưu Xuân Tuyết đã tức đến mất lý trí, giơ tay lên định đánh Lục Chúc Chúc. 
 
Cảnh Tự nhanh như cắt bước lên, chắn trước người cô bé. 
 
“Nói tới nói lui, cô định động thủ với cả trẻ con hay sao.” Triệu Tư Gia nhanh chóng kéo Lục Chúc Chúc và Cảnh Tự ra sau mình, bảo hộ chặt chẽ như gà mẹ bao bọc gà con.
 
“Tôi nói cho các người hay, bạn bè của Chu Tráng đều có thể làm chứng là Cảnh Tự vô duyên vô cớ đánh người.” Lưu Xuân Tuyết chống nạnh, lẽ thẳng khí hùng nói: “Trong trường học ai mà không biết, Cảnh Tự nhà các người là thằng đứa trẻ quái đản, u ám, một người bạn cũng không có! Chắc chắn vì nó có khuynh hướng bạo lực.”
 
“Cô nói bậy.” Triệu Tư Gia tức sắp khóc: “Con trai tôi chỉ không quen kết giao với người khác mà thôi, nhưng nó không phải một đứa trẻ hư.”
 
“Cháu có thể làm chứng cho anh Cảnh Tự.” Lục Chúc Chúc hùng hồn nói: “Cháu tận mắt nhìn thấy, bạn của cháu Tưởng Thanh Lâm cũng thấy, chúng cháu đều có thể làm chứng.”
 
Lưu Xuân Tuyết cười lạnh: “Ai biết mấy người các người có phải thông đồng với nhau nói láo hay không?”
 
Lục Chúc Chúc thuận nước đẩy thuyền, bình thản đáp: “Vậy ai có thể chứng minh, mấy bạn học kia có phải là do cô dạy hay không.”
 
“Mày.”
 
Lưu Xuân Tuyết nhất thời nghẹn họng, mặt bà ta từ đỏ chuyển sang tím, cuối cùng nghiến răng nói: “Hay lắm, khá khen cho một con nhóc nhanh mồm nhanh miệng. Bất kể nói thế nào, hiện tại con trai tôi bị đánh, Cảnh Tự cũng thừa nhận là thằng nhóc đó ra tay. Chuyện này, nhà các người cũng nên chịu trách nhiệm, không đúng sao?”
 
Triệu Tư Gia đáp: “Vậy cô muốn thế nào?”
 
Lưu Xuân Tuyết xuất thân từ vợ nhỏ, làm tình nhân của kẻ giàu có lắm tiền, đợi mãi mới có ngày được ở trong khu căn hộ

cao cấp, xa hoa, cô ta ngứa mắt nhất chính là mấy cô tiểu thư xuất thân thư hương môn đệ như Triệu Tư Gia. Vốn muốn khiêu khích Triệu Tư Gia kia, nào ngờ đối phương không chịu theo kịch bản thường tình, vất vả lắm mới nắm được cơ hội này, cô ta nhất định phải cho họ Triệu kia mất hết thể diện.
 
“Tiền thuốc men 5 vạn, ngoài ra con trai cô phải trước mặt mọi người xin lỗi con tôi. Bằng không chuyện này nhà tôi sẽ không để yên đâu.”
 
“Tiền thuốc men chúng tôi có thể đáp ứng, nhưng việc xin lỗi này, còn phải tìm hiểu rõ tình huống, nếu quả thật con trai tôi chủ động gây hấn, tôi nhất định sẽ bắt thằng bé xin lỗi. Nhưng nếu sự tình như Chúc Chúc nói, vậy gia đình tôi cũng không dễ dàng bỏ qua cho Chu Tráng được.”
 
Lưu Xuân Tuyết hiển nhiên có chút chột dạ, ánh mắt né tránh nói: “Vậy cô nói đi, chứng minh như thế nào.”
 
“Hàng xóm láng giềng đều biết, con trai tôi Cảnh Triết xưa nay khoan hậu, trung thực, tâm địa lương thiện, chưa từng biết nói dối.”
 
Triệu Tư Gia kéo Cảnh Triết qua, lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt con, ôn nhu nói: “Cảnh Triết, mẹ hỏi con, chuyện hôm nay như thế nào?”
 
Cảnh Triết nhìn Chu Tráng một cái, Chu Tráng vụng trộm làm động tác “cắt cổ” uy hiếp cậu ta. 
 
Cảnh Triết run lên một chút, mếu máo nói: “Con, con không nhớ rõ.”
 
“Tại sao lại không nhớ rõ, chuyện vừa xảy ra thôi mà.”
 
“Con thật sự không nhớ rõ.” Cảnh Triết thống khỏ nói: “Mẹ, chúng ta có thể coi như xong chuyện ở đây được không… Con… con thay mặt Cảnh Tự xin lỗi, con làm gì cũng được. Chỉ mong mọi người đừng cố truy cứu nữa.”
 
Thấy con trai nói vậy, lòng Triệu Tư Gia cũng bắt đầu do dự. Cô biết tính tình con trai lớn nhát gan, cho rằng Cảnh Tự thực sự đã động thủ trước: “Được rồi, được rồi, con không làm sai gì cả, sao phải xin lỗi chứ. Về phòng đi.”
 
Cảnh Triết quay người đi về nhà, Lục Chúc Chúc bực mình, chạy lại kéo cổ tay cậu, trầm giọng hỏi: “Vì sao anh không nói rõ chân tướng sự việc ra.”
 
“Chúc Chúc, anh thật sự không nhớ rõ.”
 
“Anh nói dối.”
 
Lưu Xuân Tuyết đẩy Chu Tráng ra sau, cười lạnh, nhìn Cảnh Tự: “Xem đi, anh mày rõ ràng đang chột dạ. Mày đó, mau mau cúc cung xin lỗi con trai tao đi. Nếu không chúng ta đến đồn cảnh sát giải quyết.”
 
Triệu Tư Gia đương nhiên không đồng ý làm lớn chuyện, con mình còn nhỏ như thế, sao có thể để lại tiền án ở đồn cảnh sát được. 
 
“Tiểu Tự, mau xin lỗi Chu Tráng.”
 
Nếu như một câu xin lỗi có thể làm sự việc lắng xuống, vậy còn gì tốt hơn. 
 
Dù sao chỉ người trưởng thành mới có thể hiểu được, so với tiền đồ sau này, kỳ thực một câu “Xin lỗi” không tính là gì.
 
Cảnh Tự quay đầu, nhìn về phía Triệu Tư Gia, thần sắc thoáng kinh ngạc, không tin nổi. 
 
“Mẹ, con không làm gì sai cả.”
 
“Xin lỗi.”
 
Cảnh Tự cố chấp nói: “Cậu ta nói láo, con không làm sai.”
 
“Xin lỗi.”
 
Vành mắt Triệu Tư Gia đã đỏ lên. 
 
Huyệt thái dương của Cảnh Tự khẽ nảy lên, ẩn ẩn đau, bàn tay nắm chặt túi bánh, phẫn uất đến nổi gân xanh, rành mạch nhắc lại: “CON KHÔNG LÀM GÌ SAI.”
 
Hàng xóm chung cảnh thấy vậy lặng lẽ quăng cho Cảnh Tự một cái nhìn sâu xa, thấp giọng nghị luận. 
 
Đứa bé này tính tình vốn quái gở, bình thường thấy thằng bé toàn thân đều toát lên sự lạnh lùng, khó gần. Dưới tình thế cấp bách làm ra hành động quá khích chẳng có gì lạ.
 
“Cảnh Tự, xin lỗi đi.”
 
“Biết sai mà sửa mới là một đứa trẻ ngoan.”
 
“Đúng vậy, con còn nhỏ dù làm sai nhưng vẫn có cơ hội sửa sai.”
 
Lục Chúc Chúc không kiềm được, vành mắt đỏ hoe. 
 
Cô nhóc ôm lấy cánh tay Cảnh Tự, nhìn về phía đám người lớn u mê, phiến diện xung quanh hét lớn: “Anh ấy không làm gì sai. Không cần xin lỗi! Không cho phép các người bắt nạt anh ấy.”
 
Bông Hoa Nhỏ của cô bé.
 
Lục Chúc Chúc tuyệt đối sẽ không để bất luận người nào tổn thương cậu bé này, dù chỉ là một chút.
 
Hàng xóm xung quanh không rõ tình huống, lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ…
 
“Cô bé, đã làm sai thì phải xin lỗi.”
 
“Coi chừng cô nói cho ông nội con, để ông ấy dạy dỗ con một trận.”
 
“Không có chuyện đó đâu. Nếu ông nội tôi ở đây, ông nhất định sẽ tin tưởng lời nói của tôi.”
 
Cảnh Tự thấy hai mắt Chúc Chúc đã rưng rưng chực khóc, nhưng vẫn sốt ruột vì cậu thanh minh, trong lòng không khỏi nhói đau. 
 
Cậu đi đến, vỗ vỗ vai cô bé, kéo cô bé về phía sau mình: “Tiểu Hồ Điệp, em về nhà trước đi.”
 
“Anh vừa gọi em là gì?”
 
Cậu ta trầm giọng: “Nghe anh, về nhà trước đi.”
 
“Em không về.” Cô nhóc ôm chặt cánh tay cậu, nước mắt nước mũi giàn dụa, “Em nhất định đứng về phía anh đến cùng.”
 
Chu Tráng cười lạnh, hướng về phía hai đứa nhóc làm mặt quỷ: “Hai đứa nói dối chơi cùng nhau, đúng là không biết xấu hổ.”
 
Cô ngẩng đầu, hung tợn nhìn Chu Tráng, không, không phải nhìn tên nhóc đó, mà nhìn chằm chằm lên con sói con trên vai cậu ta. 
 
Sinh linh đại diện thuộc tính của Chu Tráng giống hệt cậu ta là kẻ lấn yếu, cậy mạnh. 
 
Con sói nhỏ vốn đang lười biếng nằm sấp trên vai chủ nhân, bỗng nhiên như cảm thấy sự uy hiếp mãnh liệt, bắt đầu run lẩy bẩy ngước đầu nhìn Chúc Chúc, sau đó hoảng hốt núp sau gáy Chu Tráng sợ hãi, yếu ớt như một con chó con. 
 
Lục Chúc Chúc quẹt nước mắt, lạnh lẽo lên tiếng: “Trẻ con nói dối phải nuốt một ngàn cây kim châm cho chừa.”
 
“Á!!” Chu Trang đột nhiên ôm bụng, cúi người hét lớn: “Đau bụng quá.”
 
Lưu Xuân Tuyết gấp gáp quay sang: “Sao vậy? Con sao thế? Tại sao đang êm đẹp lại đau bụng?”
 
“Đau quá!! Đau chết mất thôi!”
 
“Mẹ đưa con đi viện. cố gắng chịu đựng.”
 
15 phút sau, xe cứu thương gấp gáp đến, sau khi chẩn đoán sơ bộ bác sĩ kết luận là viêm ruột thừa cấp tính. 
 
Chuyện này cứ vậy mà hoang đường kết thúc. 
 
Trải qua một phen náo loạn, Triệu Tư Gia tất nhiên chẳng còn tâm tình tổ chức sinh nhật nữa, nghiêm túc nói: “Cảnh Tự, Cảnh Triết, trở về phòng, mẹ có việc hỏi hai con.”
 
Cảnh Triết run rẩy đi theo Triệu Tư Gia vào nhà, khóc lóc nói: “Mẹ, con sai rồi, con xin lỗi.”
 
Cảnh Tự không lập tức rời đi, mà quay đầu nhìn Lục Chúc Chúc một cái. 
 
Cô gái nhỏ mặt mũi tèm nhèm nước mắt, hô hấp còn chưa ổn định, thân hình run lên nhè nhẹ. 
 
“Đừng khóc.”
 
Lục Chúc Chúc co người lại nói: “Anh… Anh… hức hức, đừng buồn, em… em vĩnh viễn đứng về phía anh.”
 
Cảnh Tự do dự vài giây, sau đó móc khăn giấy trong túi ra, cẩn thận lau mặt cho cô nhóc: “Mẹ anh hôm nay không vui, cho nên không thể mời em ăn bánh gato được rồi.”
 
Lục Chúc Chúc cúi đầu nhìn hộp bánh kem trong tay cậu bé: “Không sao, Chúc Chúc không thèm.”
 
Cánh tay Cảnh Tự rơi trên bả vai Chúc Chúc, bướm nhỏ xinh đẹp lập tức bay đến chạm nhẹ lên đầu ngón tay cậu. Khóe miệng Cảnh Tự nhẹ nhàng giương lên …
 
“Lục Chúc Chúc, nếu như mẹ anh không giữ tiền tiêu vặt của anh, cuối tuần anh sẽ mua socola cho em…”

 

 


 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện