Lục Hoài Nhu đã đi qua nửa đời người, có tình huống nào chưa gặp, nhưng chưa từng rơi vào hoàn cảnh khó xử, tiến thoái lưỡng nan này.
Bởi vì mấy đứa nhóc thích ngồi gần màn hình, nên hàng ghế của bọn họ ngay phía trước, đối diện sân khấu dưới màn hình nơi Dương Duệ đang đứng.
Lục Hoài Nhu kéo vành nón thấp xuống, che khuất nửa khuôn mặt, “võ trang chặt chẽ, đầy đủ” để tránh bị nhận ra.
Trên sân khấu, Dương Duệ cúi đầu cảm ơn và xin lỗi khán giả: “Xin thứ lỗi vì đã chiếm dụng thời gian của mọi người. Trước đó không thông báo trước thời gian, địa điểm quảng bá
trong ngày công chiếu đầu tiên của [Giấu Mặt Trời], mà hoàn toàn lựa chọn ngẫu nhiên theo quyết định của tôi. Cũng bởi vì muốn tất cả người xem có thể có tâm thái, cảm xúc tốt nhất, tự nhiên nhất khi xem phim và phòng ngừa fan hâm mộ tranh đua mua vé.
Nhưng rất rõ ràng trong rạp hầu hết đều là fan hâm mộ của anh ta, tất cả đều hét lên ầm ĩ, trận sau còn to hơn trận trước.
“Oppa, em yêu anh.”
“Em thích anh.”
“Phim siêu siêu tuyệt vời.”
…
Cảnh Triết và Lục Chúc Chúc dễ dàng bị làn sóng fan hâm mộ làm kích động theo, nhất là Cảnh Triết, cậu chàng hưng phấn kêu to: “Minh tinh đến nè! Oa mình được gặp đại minh tinh rồi.”
Lục Hoài Nhu xoa xoa khóe mắt, tự nhủ trong lòng: “Đại minh tinh thực thụ ở ngay sát vách nhà nhóc, vậy mà còn chưa bao giờ thấy nhóc kích động như thế đâu.”
Trong phòng chiếu không ít thiếu nữ giơ tay lên.
Người chủ trì nói với Dương Duệ: “Vậy mời anh Dương Duệ chọn một người xem may mắn lên đây nói về cảm tưởng sau khi xem xong bộ phim. Chúng tôi cũng sẽ tặng người may mắn nhất trong phòng hôm nay món quà nhỏ kèm theo chữ kí của Dương Duệ.”
Cả phòng lập tức nhao nhao lên:
“Chọn em đi.”
“Em em. Em ở đây.”
“Anh ơi, nhìn chỗ này nè.”
“Em muốn chữ ký.”
Dương Duệ mỉm cười nói: “Tôi nhìn thấy trong phòng này có ba bạn nhỏ. Bộ phim này không quá phù hợp với sở thích của lứa tuổi các em, vì vậy tôi thực sự muốn nghe cảm giác của ba em ấy.”
Ngay sau đó, ánh đèn phòng chiếu cùng camera hướng thẳng về phía nhóm Lục Chúc Chúc.
Lục Hoài Nhu: …
Má nó!
Cả người anh chìm sâu vào chiếc ghế, đầu cúi thấp, tay che mặt.
Lục Chúc Chúc không nghĩ rằng mình bị chọn trúng, khi Dương Duệ nói đến ba bạn nhỏ, cô nhóc còn mải mê nhìn đông nhìn tây tìm xem người đó là ai.
Đến lúc tất cả khán giả trong phòng đổ dồn ánh mắt hâm mộ về phía Chúc Chúc, cô nhóc mới biết bản thân được chọn.
Người chủ trì đi tới, đưa microphone, hỏi: “Bạn nhỏ, các con có cảm nhận gì sau khi xem xong bộ phim.”
Lục Chúc Chúc nhìn Cảnh Triết, Cảnh Triết vừa khẩn trương vừa hưng phấn đến đỏ cả mặt, nhưng bảo cậu nhóc phát biểu trước đám đông là điều không thể, vì vậy Cảnh Triết điên cuồng khoát tay, ra hiệu mình không làm được.
Cảnh Tự mặt không đổi sắc, Lục Chúc Chúc suy đoán anh không thích làm chuyện này.
Bạn bè không tình nguyện, Lục Chúc Chúc đành vén tay áo, tự mình xông trận. Cô nhóc tiến lên cầm lấy microphone, dõng dạc nói: “Con phải nói gì ạ?”
Dương Duệ cười nói: “Nói gì cũng được, sau khi xem xong bộ phim, em có cảm xúc gì?”
Lục Chúc Chúc nghĩ nghĩ, nhỏ nhẹ nói: “Em cảm thấy cảnh phim và màu phim rất đẹp, nhưng so với những thứ đó, anh Dương Duệ còn đẹp hơn gấp trăm, nghìn lần.”
Tiếng cười vang vọng khắp phòng chiếu, các cô gái nhao nhao phụ họa: “Bé con nói quá chính xác.”
Lục Chúc Chúc hì hì cười.
Mắt Lục Hoài Nhu trơn ngược, tức muốn hộc máu.
Đúng là một đứa nhóc không biết phân biệt phải trái (1), ông đây đối xử với con không tốt hay sao?
Dương Duệ tiếp tục hỏi: “Bộ phim kết thúc mở, không ít người đều nói tình tiết phim xoắn não, khó hiểu, em xem xong có đoán ra trùm cuối là ai không?”
Lục Chúc Chúc: “Là nhân vật mặc áo màu lam ạ.”
Dương Duệ: “Sao em có thể suy luận ra được?”
Lục Chúc Chúc tiếp tục bê nguyên lời bình luận của Cảnh Tự ra: “Một người bạn của em đã nói vậy, cậu ấy để ý thấy hành động và lời nói của người kia lộ ra nhiều sơ hở, trước sau mâu thuẫn, hơn nữa chứng cứ có tại hiện trường không đầy đủ.”
Dương Duệ mỉm cười vỗ vỗ tay, kéo theo toàn bộ những người có mặt cũng vỗ tay theo: “Bạn nhỏ thật thông minh.”
“Cảm ơn anh Dương Duệ.”
Dương Duệ tự mình cầm quà tặng cùng chữ ký tặng Chúc Chúc.
Lục Hoài Nhu: …
Con mẹ nó đừng có đến đây.
Dương Duệ đi đến gần chỗ Lục Hoài Nhu.
Lục Hoài Nhu cả người dính vào ghế, co quắp ẩn mình.
Lục Chúc Chúc nhanh chóng đứng dậy, đi ra khỏi chỗ ngồi, nhận quà từ tay Dương Duệ: “Cảm ơn anh Dương Duệ.”
“A? Em chính là cô nhóc hôm đó?”
Lục Chúc Chúc thụ sủng nhược kinh nói: “Anh còn nhớ em?”
Dương Duệ mỉm cười nói: “Anh làm sao quên được.”
Mọi người có mặt thoáng ngạc nhiên, thấp giọng nghị luận, tại sao hai người này biết nhau.
Dương Duệ đi trở về chính giữa sân khấu, giải thích: “Một thời gian trước, cô bé này bị lạc người thân, vừa vặn tôi nhìn thấy, nên đã đưa em ấy đến sở cảnh sát.”
“Thì ra là thế.”
“Anh Dương Duệ thực sự có một trái tim ấm áp, nhân hậu.”
“Cô nhóc này thật đúng là Âu Hoàng (2), lạc mất người nhà mà cũng có thể gặp được Dương Duệ, còn được anh ấy địch thân đưa đến sở cảnh sát.”
“Lần này còn được đích thân Dương Duệ oppa tặng quà và ký tên cho nữa. Ô ô ô ô, Là do nhân phẩm sao?”
…
Đám người xung quanh càng lúc càng hâm mộ Chúc Chúc.
Dương Duệ hỏi Lục Chúc Chúc: “Bạn nhỏ, hôm nay ba mẹ đưa em đi xem phim sao?”
“Không phải ạ, là ông nội của em…....”
Lục Hoài Nhu: …
Mẹ nó. Đừng quay sang đây.
Lục Chúc Chúc nhìn người bên cạnh cả người như muốn nhập làm một với ghế tựa, vành nón kéo thấp, lập tức hiểu ý sửa lời: “Em và bạn cùng đi ạ.”
Thế là ống kính lập tức quét đến Cảnh Triết đang hưng phấn tột đỉnh và Cảnh Tự mặt lạnh như băng.
“Vậy chút nữa kết thúc, ba em nhớ về nhà sớm nhé.”
“Dạ.”
Sau đó người chủ trì bắt đầu mời người xem trả lời các vấn đề xoay quanh bộ phim. Ống kính không còn chằm chằm chiếu thẳng vào Lục Hoài Nhu nữa.
Nhưng mà chuyện không kết thúc dễ dàng như thế, sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Lục Hoài Nhu đã bị 10 cuộc gọi liên hoàn của Ellen đánh thức ---
“Ông nội Lục ơi là ông nội Lục, anh lại leo lên hot search ngồi rồi kia kìa!”
Lục Hoài Nhu nằm lì trên giường, vuốt vuốt khóe mắt còn mông lung ngái ngủ nói: “Trời còn chưa sáng mà đã nhảy dựng lên thế? Chuyện gì?”
“Đêm qua anh xuất hiện ở buổi công chiếu phim của Dương Duệ đã bị chụp lại rồi, anh biết không hả? Có người nhận ra anh. Hiện tại trên mạng đang sôi sùng sục lên bàn tán chuyện này đó.”
Lục Hoài nhu cúp điện thoại, lên mạng, quả nhiên trong ảnh là cái bộ dạng co ro co rúm cải trang của anh hôm dẫn mấy đứa nhóc đi xem phim.
“Người này nếu không phải Lục Hoài Nhu, tôi đem thận đi làm từ thiện luôn.”
“Lục Hoài Nhu đích thân đến xem phim của đối thủ, là do không có đạo đức nghề nghiệp hay có nỗi khổ tâm khác?”
Lục Hoài Nhu nhìn một lượt, đều là ảnh chụp lén anh, cũng may không ai chú ý đến cô nhóc con bên cạnh. Anh thở dài một hơi.
Trên mạng chưa bao giờ náo nhiệt đến thế.
Vô vàn bình luận và phỏng đoán được đưa ra.
“Lục Hoài Nhu không đến lễ công bố phim của mình, lại chạy đi xem phim của đối thủ, chẳng lẽ đang ấp ủ âm mưu to lớn nào đó?”
“Chắc chắn muốn đi phá đám. Với cái tính cách xấu xa của hắn thì...chậc.”
“Khẳng định Lục Hoài Nhu đi dò xét đối thủ.”
“Tính tình lão ta cổ quái như thế, có làm ra hành động hoang đường gì, tôi đều chẳng thấy kỳ quái.”
Fans hâm mộ của Lục Hoài Nhu không chịu được đám fanti và người qua đường nhục mạ thần tượng, làm rùm beng lên một trận ---
“Phá đám --- đúng là thứ nứng l**, óc chó, không phải phim của oppa nhà mấy người công chiếu vô cùng thuận lợi hay sao?”
“Hơn nữa, một tấm ảnh, che không hở góc nào thế kia, dựa vào đâu kết luận đây là Lục Hoài Nhu.”
“Thế giới này có biết bao nhiêu người vẻ ngoài gần giống nhau, chả lẽ các thím nhìn xuyên cmn khẩu trang thấy rõ là Lục Hoài Nhu?”
Hai bên không ai nhường ai, tranh chấp đẩy lên đến cao trào, nhìn cách ăn mặc (do cải trang) đích thực là che kín toàn thân, mọi người suy đoán người kia là Lục Hoài Nhu hoàn toàn chỉ dựa vào thân hình và khí chất, ngoài ra không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào.
Ellen gửi tin nhắn cho Lục Hoài Nhu.
“Từ đầu đã cảnh cáo anh rồi, nhất định phải cẩn thận, sao vẫn để nhận ra?”
Lục Hoài Nhu: “Tôi làm sao biết được thằng dở người đó đến tận phòng chiếu.”
Ellen vứt cho anh tấm ảnh chụp chung cùng hai tấm áp phích: “Chuyện này thì có thể là ngoài ý muốn, thế chuyện anh chụp ảnh cùng poster của Dương Duệ thì là gì?”
Lục Hoài Nhu: …
Nếu như anh nói đây là hậu quả của việc bị một đứa bé năm tuổi bức hiếp, sẽ có người tin sao?
Ellen chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Hoài Nhu à, anh có thể có cốt khí một chút không. Tên đó là kẻ địch của anh đó, không phải thần tượng của anh. OK? Fandom nhà chúng ta với Fandom nhà thằng cha đó đang xé nhau người sống ta chết kia kia. Vậy mà anh còn có nhã hứng chụp ảnh chung cùng poster của hắn ta? Anh nói xem cái này mà lộ ra fan hâm mộ của anh làm sao chịu nổi đả kích này? Đây người ta gọi là phản bội đó!”
Lục Hoài Nhu không kiên nhẫn nói: “Rõ ràng quan điểm nhé. Ông đây chưa bao giờ bắt fan làm thế.”
Từ lâu anh đã nói rồi, thích tác phẩm của anh là được, về phần nhân cách, hay con người anh, hâm mộ hay không hâm mộ, không quan trọng.
Mục tiêu của anh trước giờ vô cùng rõ ràng chính là trở thành một diễn viên chuyên nghiệp. Mà anh xuất phát là một diễn viên, từ khi xuất đạo đến nay luôn giữ nguyên một tấm lòng duy nhất, son sắt với nghiệp diễn xuất. Lưu lượng hiện tại của Lục Hoài Nhu có được, không dựa vào marketing, cũng không dựa vào chiêu trò lôi kéo, chạy theo xu hướng, tất cả đều vì chính con người anh mà đến, người đàn ông được ví như làn gió mới, đặc biệt và độc nhất của showbiz.
Người thích anh không nhất định thích tác phẩm của anh, nhưng nhất định biết rõ tính cách của Lục Hoài Nhu.
Ellen thở dài một hơi: “Được rồi, cứ vậy đi,