Người phụ nữ thấy con trai mình bị đẩy ngã xuống vũng nước, tức giận đến mặt mũi xanh mét: “Anh là người lớn lại bắt nạt một đứa bé, loại người gì thế không biết!”
Lục Hoài Nhu nhặt chiếc đồng hồ trẻ em rơi trên mặt đất, rút khăn giấy lau lại cẩn thận, mặc kệ cô ta.
Người phụ nữ kia thấy anh không thèm để ý đến mình, thì la hét ầm ĩ lên, muốn tất cả mọi người xung quanh xúm đến phân xử cho cô ta.
“Ối làng nước ơi, đến mà xem, đường đường là một người lớn lại ngang nhiên bắt nạt trẻ con. Còn thiên lý nữa hay không??”
Phụ huynh các nhà khác đều biết Lỗ Vận Cường là một cậu nhóc xấu tính, khi chơi đùa ở công viên với các bạn thường ỷ mạnh hà hiếp bạn nhỏ khác, cho nên chẳng thèm đoái hoài đến phản ứng của cô ta, thậm chí còn thấp giọng nghị luận, nói đúng là đáng đời---
“Làm người không thể sống tiêu chuẩn kép như thế.”
“Con của cô chuyên môn bắt nạt mấy đứa bé nhà khác. Đáng đời.”
“Con cô bắt nạt con nhà khác được, lại không cho người ta khi dạy dỗ con cô.”
“Đúng đấy, nhìn đúng là mát lòng.”
Người phụ nữ kia tức giận đến nổ đom đóm mắt, lấy điện thoại di động ra, hét lên: “Được thôi, anh chờ đấy. Tôi sẽ báo cảnh sát. Để cảnh sát làm chủ.”
“Báo cảnh sát?” Lục Hoài Nhu nắm chắc chiếc đồng hồ, thản nhiên nói: “Vừa hay, để các đồng chí cảnh sát tới, chúng ta trao đổi luôn về vấn đề bồi thường thiệt hại.”
Người phụ nữ kia ngẩn người: “Bồi thường cái gì?”
Lục Hoài Nhu giơ chiếc đồng hồ màu bạc lên, từ tốn nói: “Chiếc đồng hồ bị thằng nhóc con cô ném hỏng không phải chỉ là chiếc đồng hồ cho trẻ con bình thường, mà là một chiếc Cartier (1) giá trị hơn 18 vạn. Hiện giờ, nó bị con trai bảo bối của cô ném vào vũng nước bẩn, tổn hại là không thể chối cãi, đơn bồi thường sẽ được luật sư của nhà chúng tôi sẽ gửi đến tận nhà cô. Yên tâm.”
Người phụ nữ kia nghe xong lời này, bị dọa xém chút ngất đi. Tức giận mà không thể xả, chỉ có thể không ngừng to tiếng đánh chửi Lỗ Vận Cường, đánh cho cậu nhóc hai mắt rưng rưng, khóc òa lên ---
“Này thì bắt nạt bạn học.”
“Này thì đành hanh.”
“Giờ thì tốt rồi, cả nhà chúng ta vì mày mà bị liên lụy rồi kia kìa.”
Lục Chúc Chúc kéo kéo ống tay áo ông nội, nhỏ nhẹ nói: “Ông, con muốn về nhà.”
Lục Hoài Nhu dắt tay cháu gái, không thèm nhìn người phụ nữ kia lần nào nữa, cũng không cho cô ta có bất kỳ cơ hội nào để cầu xin, cứ thế rời đi.
Trên đường về, Lục Chúc Chúc đau lòng thử điều chỉnh lại đồng hồ của mình, khuôn mặt buồn bã: “Ông ơi, đồng hồ của con có thể sửa lại được không?”
Lục Hoài Nhu: “Không biết, để ngày mai cầm đến cửa hàng hỏi xem sao.”
“Vậy ông thật sự buộc nhà Lỗ Vận Cường bồi thường ạ?”
Lục Hoài Nhu: “Con không muốn cho thằng nhóc đó một bài học à?”
Lục Chúc Chúc cúi đầu, suy tư một chút, dường như không quá thích ý tưởng này.
Lục Hoài Nhu nghĩ nhóc con nhà mình sẽ nói được rồi, không cần truy cứu đến cùng nữa, không nghĩ đến, sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, cô nhóc đáp: “Vâng, cứ để cậu ta bồi thường đi.”
“Thật? Vì sao?”
Lục Chúc Chúc thành thật đáp: “Mặc dù cậu ấy vẫn còn nhỏ, nhưng dù là trẻ con nếu làm sai cũng phải chịu trách nhiệm vì hành động không đúng của mình, nếu không nhận bài học đích đáng, về sau cậu ấy sẽ lại bắt nạt các bạn khác, mà vẫn nghĩ rằng mình làm thế không sai. Chuyện này, vừa hay dạy cho cậu ta một bài học, để cậu ấy không dám tùy tiện bắt nạt các bạn khác nữa.”
Lục Hoài Nhu bị suy nghĩ thấu đáo này của cháu gái làm kinh ngạc, anh dịu dàng vỗ vỗ đầu bé: “Rất hiểu chuyện.”
“Hi hi.”
…
Bởi vì Chúc Chúc đến, Lục Hoài Nhu cố gắng thu hẹp lại thời gian dành cho công việc.
Anh không chỉ là một nghệ sĩ, một siêu sao, mà càng quan trọng hơn là thân phận Tổng giám đốc công ty giải trí Lục Thị.
Dưới trướng Công ty giải trí Lục Thị có rất nhiều công quản lý và điện ảnh, tất cả đều là cơ nghiệp một tay vị minh tinh nóng nảy, cảm tính nức tiếng gây dựng. Thân phận nghệ sĩ kỳ thực chỉ là công việc làm vì đam mê cá nhân của Lục Hoài Nhu mà thôi.
Chỗ dựa là tài chính vững vàng, lại thêm tài hoa cùng thực lực không thể chối cãi của Lục Hòa Nhu đã khiến địa vị trong làng giải trí của anh vững như bàn thạch.
Cũng bởi vì những điều này đã dung túng ra tính cách tùy hứng của anh.
Cuối tuần, Lục Hoài Nhu dậy sớm tập thể dục, sau đó thuận tiện nhắn tin cho Ellen: “Hôm nay không đến công ty, giải quyết công việc online.”
Ellen: ???
Lục Hoài Nhu: “Có vấn đề gì à?”
Ellen: “Không, không có vấn đề gì.”
Ngài là tổng giám đốc đó, nhiều ít cũng phải thi thoảng đến công ty chứ!!!
Lục Hoài Nhu: “Trong nhà có trẻ con, tôi phải đi mua thực phẩm để lo cơm nước.”
Ellen: “Tôi có thể giúp anh đi siệu thị mà.”
Van cầu tổ tông anh có thể để tâm một chút đến sự nghiệp bản thân được không?
Lục Hoài Nhu: “Cậu biết Chúc Chúc nhà chúng tôi thích ăn gì sao?”
Ellen: “Anh làm như anh biết con bé thích ăn gì vậy.”
Lần nào đi siêu thị, không phải mua cà chua thì là trứng gà, tới tới lui lui cũng chỉ quanh quẩn làm mấy món đơn giản như cà chua xào trứng, canh trứng cà chua…
Hôm nay, Lục Hoài Nhu quyết định nghiêm túc nghiên cứu một thực đơn phong phú, sau đó dưới sự dẫn đường chỉ lối của chuyên gia đắc lực Baidu, anh mua một phần bò bít tết, chuẩn bị làm cho Chúc Chúc một bữa trưa với bông cải xanh và bít tết áp chảo.
“Lục Chúc Chúc, trưa rồi, ông nấu cơm cho con nhé.”
Lục Chúc Chúc đang ngồi trong phòng chăm chú lấy giấy màu ra làm bài tập thủ công cô giáo giao, nghe vậy trượt tay cắt một lỗ thủng lớn trên đóa hoa giấy vừa cẩn thận làm xong.
Nhớ đến miếng bít tết còn nguyên máu ngày đó ông nội đích thân làm cho mình, Lục Chúc Chúc ọe một cái.
Quá tàn nhẫn rồi.
Ba ba tại sao còn chưa trở lại! Nếu tiếp tục thế này, có lẽ bé sẽ ngỏm củ tỏi trước khi được gặp ba mất.
Lục Chúc Chúc cầm một tờ giấy màu, ghé đầu bên bệ cửa sổ, ủ rũ tiếp tục làm bài tập thủ công.
Phòng đối diện, Cảnh Tự đang ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ lớn, chuyên tâm làm bài tập.
Bộ dạng lúc giải đề của cậu vô cùng yên tĩnh, đến độ Lục Chúc Chúc không dám cử động mạnh, chỉ sợ phá hỏng không gian tĩnh lặng, đẹp đẽ này.
Lục Chúc Chúc chống cằm, ghé sát vào khung cửa, như có điều thú vị, chăm chú ngắm nhìn Cảnh Tự thật lâu.
Lầu một truyền đến mùi thơm thoang thoảng của đồ ăn dì Triệu nấu. Chắc chắn là rất ngon!
Lục Chúc Chúc như một làn gió chạy thẳng xuống lầu.
“Đi đâu đó.”
“Có đề toán con không giải được nên muốn chạy qua nhờ anh Cảnh Tự giảng cho.”
Lục Chúc Chúc cầm sách bài tập, chạy sang nhà hàng xóm, thành thật gõ cửa.
Triệu Tư Gia mặc tạp dề kẻ caro ra mở cửa cho cô bé, vừa nhìn thấy Chúc Chúc lập tức nở nụ cười cưng chiều: “Chúc Chúc tới đó à. Con muốn tìm anh Cảnh Tự sao?”
“Dạ.”
Ý đồ thật sự của cô nhóc là sang ăn chực, nhưng đương nhiên Chúc Chúc không nói ra.
“Cảnh Tự đang ngồi trong phòng làm bài tập đó.”
“Vậy con không quấy rầy anh ấy nữa, chờ anh ấy làm xong bài sẽ tìm anh ấy sau vậy.”
“Không sao đâu. Thằng nhóc nhà này nhất tâm, nhị dụng (2), kể cả tam dụng cũng không thành vấn đề, con đi tìm nó đi.” Triệu Tư Gia vỗ vỗ đầu Chúc Chúc: “Dì đang làm Ếch Lặn Cay (3), lát nữa con ở lại ăn cơm trưa với dì nhé.”
Câu nói này vừa hay đúng ý Lục Chúc Chúc, cô nhóc cao hứng đáp: “Vâng ạ. Con cảm