Chị Đây Là Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 16


trước sau


Người phụ nữ thấy con trai mình bị đẩy ngã xuống vũng nước, tức giận đến mặt mũi xanh mét: “Anh là người lớn lại bắt nạt một đứa bé, loại người gì thế không biết!”
 
Lục Hoài Nhu nhặt chiếc đồng hồ trẻ em rơi trên mặt đất, rút khăn giấy lau lại cẩn thận, mặc kệ cô ta. 
 
Người phụ nữ kia thấy anh không thèm để ý đến mình, thì la hét ầm ĩ lên, muốn tất cả mọi người xung quanh xúm đến phân xử cho cô ta. 

 
“Ối làng nước ơi, đến mà xem, đường đường là một người lớn lại ngang nhiên bắt nạt trẻ con. Còn thiên lý nữa hay không??”
 
Phụ huynh các nhà khác đều biết Lỗ Vận Cường là một cậu nhóc xấu tính, khi chơi đùa ở công viên với các bạn thường ỷ mạnh hà hiếp bạn nhỏ khác, cho nên chẳng thèm đoái hoài đến phản ứng của cô ta, thậm chí còn thấp giọng nghị luận, nói đúng là đáng đời---
 
“Làm người không thể sống tiêu chuẩn kép như thế.”
 
“Con của cô chuyên môn bắt nạt mấy đứa bé nhà khác. Đáng đời.”
 
“Con cô bắt nạt con nhà khác được, lại không cho người ta khi dạy dỗ con cô.”
 
“Đúng đấy, nhìn đúng là mát lòng.”
 
Người phụ nữ kia tức giận đến nổ đom đóm mắt, lấy điện thoại di động ra, hét lên: “Được thôi, anh chờ đấy. Tôi sẽ báo cảnh sát. Để cảnh sát làm chủ.”
 

“Báo cảnh sát?” Lục Hoài Nhu nắm chắc chiếc đồng hồ, thản nhiên nói: “Vừa hay, để các đồng chí cảnh sát tới, chúng ta trao đổi luôn về vấn đề bồi thường thiệt hại.”
 
Người phụ nữ kia ngẩn người: “Bồi thường cái gì?”
 
Lục Hoài Nhu giơ chiếc đồng hồ màu bạc lên, từ tốn nói: “Chiếc đồng hồ bị thằng nhóc con cô ném hỏng không phải chỉ là chiếc đồng hồ cho trẻ con bình thường, mà là một chiếc Cartier (1) giá trị hơn 18 vạn. Hiện giờ, nó bị con trai bảo bối của cô ném vào vũng nước bẩn, tổn hại là không thể chối cãi, đơn bồi thường sẽ được luật sư của nhà chúng tôi sẽ gửi đến tận nhà cô. Yên tâm.”
 
Người phụ nữ kia nghe xong lời này, bị dọa xém chút ngất đi. Tức giận mà không thể xả, chỉ có thể không ngừng to tiếng đánh chửi Lỗ Vận Cường, đánh cho cậu nhóc hai mắt rưng rưng, khóc òa lên ---
 
“Này thì bắt nạt bạn học.”
 
“Này thì đành hanh.”
 
“Giờ thì tốt rồi, cả nhà chúng ta vì mày mà bị liên lụy rồi kia kìa.”
 
Lục Chúc Chúc kéo kéo ống tay áo ông nội, nhỏ nhẹ nói: “Ông, con muốn về nhà.”
 
Lục Hoài Nhu dắt tay cháu gái, không thèm nhìn người phụ nữ kia lần nào nữa, cũng không cho cô ta có bất kỳ cơ hội nào để cầu xin, cứ thế rời đi. 
 
Trên đường về, Lục Chúc Chúc đau lòng thử điều chỉnh lại đồng hồ của mình, khuôn mặt buồn bã: “Ông ơi, đồng hồ của con có thể sửa lại được không?”
 
Lục Hoài Nhu: “Không biết, để ngày mai cầm đến cửa hàng hỏi xem sao.”
 
“Vậy ông thật sự buộc nhà Lỗ Vận Cường bồi thường ạ?”
 
Lục Hoài Nhu: “Con không muốn cho thằng nhóc đó một bài học à?”
 
Lục Chúc Chúc cúi đầu, suy tư một chút, dường như không quá thích ý tưởng này. 
 
Lục Hoài Nhu nghĩ nhóc con nhà mình sẽ nói được rồi, không cần truy cứu đến cùng nữa, không nghĩ đến, sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, cô nhóc đáp: “Vâng, cứ để cậu ta bồi thường đi.”
 
“Thật? Vì sao?”
 
Lục Chúc Chúc thành thật đáp: “Mặc dù cậu ấy vẫn còn nhỏ, nhưng dù là trẻ con nếu làm sai cũng phải chịu trách nhiệm vì hành động không đúng của mình, nếu không nhận bài học đích đáng, về sau cậu ấy sẽ lại bắt nạt các bạn khác, mà vẫn nghĩ rằng mình làm thế không sai. Chuyện này, vừa hay dạy cho cậu ta một bài học, để cậu ấy không dám tùy tiện bắt nạt các bạn khác nữa.”
 
Lục Hoài Nhu bị suy nghĩ thấu đáo này của cháu gái làm kinh ngạc, anh dịu dàng vỗ vỗ đầu bé: “Rất hiểu chuyện.”
 
“Hi hi.”
 

 
Bởi vì Chúc Chúc đến, Lục Hoài Nhu cố gắng thu hẹp lại thời gian dành cho công việc. 
 
Anh không chỉ là một nghệ sĩ, một siêu sao, mà càng quan trọng hơn là thân phận Tổng giám đốc công ty giải trí Lục Thị. 
 
Dưới trướng Công ty giải trí Lục Thị có rất nhiều công quản lý và điện ảnh, tất cả đều là cơ nghiệp một tay vị minh tinh nóng nảy, cảm tính nức tiếng gây dựng. Thân phận nghệ sĩ kỳ thực chỉ là công việc làm vì đam mê cá nhân của Lục Hoài Nhu mà thôi. 
 
Chỗ dựa là tài chính vững vàng, lại thêm tài hoa cùng thực lực không thể chối cãi của Lục Hòa Nhu đã khiến địa vị trong làng giải trí của anh vững như bàn thạch. 
 
Cũng bởi vì những điều này đã dung túng ra tính cách tùy hứng của anh. 
 
Cuối tuần, Lục Hoài Nhu dậy sớm tập thể dục, sau đó thuận tiện nhắn tin cho Ellen: “Hôm nay không đến công ty, giải quyết công việc online.”
 
Ellen: ???
 
Lục Hoài Nhu: “Có vấn đề gì à?”
 
Ellen: “Không, không có vấn đề gì.”
 
Ngài là tổng giám đốc đó, nhiều ít cũng phải thi thoảng đến công ty chứ!!!
 
Lục Hoài Nhu: “Trong nhà có trẻ con, tôi phải đi mua thực phẩm để lo cơm nước.”
 
Ellen: “Tôi có thể giúp anh đi siệu thị mà.”
 
Van cầu tổ tông anh có thể để tâm một chút đến sự nghiệp bản thân được không?
 
Lục Hoài Nhu: “Cậu biết Chúc Chúc nhà chúng tôi thích ăn gì sao?”
 
Ellen: “Anh làm như anh biết con bé thích ăn gì vậy.”
 
Lần nào đi siêu thị, không phải mua cà chua thì là trứng gà, tới tới lui lui cũng chỉ quanh quẩn làm mấy món đơn giản như cà chua xào trứng, canh trứng cà chua…
 
Hôm nay, Lục Hoài Nhu quyết định nghiêm túc nghiên cứu một thực đơn phong phú, sau đó dưới sự dẫn đường chỉ lối của chuyên gia đắc lực Baidu, anh mua một phần bò bít tết, chuẩn bị làm cho Chúc Chúc một bữa trưa với bông cải xanh và bít tết áp chảo. 
 
“Lục Chúc Chúc, trưa rồi, ông nấu cơm cho con nhé.”
 
Lục Chúc Chúc đang ngồi trong phòng chăm chú lấy giấy màu ra làm bài tập thủ công cô giáo giao, nghe vậy trượt tay cắt một lỗ thủng lớn trên đóa hoa giấy vừa cẩn thận làm xong.
 
Nhớ đến miếng bít tết còn nguyên máu ngày đó ông nội đích thân làm cho mình, Lục Chúc Chúc ọe một cái. 
 
Quá tàn nhẫn rồi. 
 
Ba ba tại sao còn chưa trở lại! Nếu tiếp tục thế này, có lẽ bé sẽ ngỏm củ tỏi trước khi được gặp ba mất. 
 
Lục Chúc Chúc cầm một tờ giấy màu, ghé đầu bên bệ cửa sổ, ủ rũ tiếp tục làm bài tập thủ công. 
 
Phòng đối diện, Cảnh Tự đang ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ lớn, chuyên tâm làm bài tập. 
 
Bộ dạng lúc giải đề của cậu vô cùng yên tĩnh, đến độ Lục Chúc Chúc không dám cử động mạnh, chỉ sợ phá hỏng không gian tĩnh lặng, đẹp đẽ này. 
 
Lục Chúc Chúc chống cằm, ghé sát vào khung cửa, như có điều thú vị, chăm chú ngắm nhìn Cảnh Tự thật lâu. 
 
Lầu một truyền đến mùi thơm thoang thoảng của đồ ăn dì Triệu nấu. Chắc chắn là rất ngon!
 
Lục Chúc Chúc như một làn gió chạy thẳng xuống lầu. 
 
“Đi đâu đó.”
 
“Có đề toán con không giải được nên muốn chạy qua nhờ anh Cảnh Tự giảng cho.”
 
Lục Chúc Chúc cầm sách bài tập, chạy sang nhà hàng xóm, thành thật gõ cửa.
 
Triệu Tư Gia mặc tạp dề kẻ caro ra mở cửa cho cô bé, vừa nhìn thấy Chúc Chúc lập tức nở nụ cười cưng chiều: “Chúc Chúc tới đó à. Con muốn tìm anh Cảnh Tự sao?”
 
“Dạ.”
 
Ý đồ thật sự của cô nhóc là sang ăn chực, nhưng đương nhiên Chúc Chúc không nói ra. 
 
“Cảnh Tự đang ngồi trong phòng làm bài tập đó.”
 
“Vậy con không quấy rầy anh ấy nữa, chờ anh ấy làm xong bài sẽ tìm anh ấy sau vậy.”
 
“Không sao đâu. Thằng nhóc nhà này nhất tâm, nhị dụng (2), kể cả tam dụng cũng không thành vấn đề, con đi tìm nó đi.” Triệu Tư Gia vỗ vỗ đầu Chúc Chúc: “Dì đang làm Ếch Lặn Cay (3), lát nữa con ở lại ăn cơm trưa với dì nhé.”
 
Câu nói này vừa hay đúng ý Lục Chúc Chúc, cô nhóc cao hứng đáp: “Vâng ạ. Con cảm

ơn dì.”
 
“Nhanh lên hỏi bài đi.”
 
Lục Chúc Chúc đi lên lầu, vào phòng Cảnh Tự, cửa phòng không khóa để lộ một khe cửa nhỏ. 
 
Cô nhóc đứng trước cửa, nheo mắt nhìn vào quan sát bên trong. Gian phòng rất lớn, tất cả đồ vật đều được sắp xếp chỉnh tề, ngăn nắp, ở gần bàn học có nguyên một giá sách lớn dựa vào tường, cạnh cửa sổ sát đất đặt một chiếc dương cầm màu trắng. 
 
Lục Chúc Chúc thấy Cảnh Tự cũng không có chăm chú làm bài tập mà cầm một chiếc PSP (4) trên tay, hình như anh ấy đang tập trung chơi game. 
 
Đệ nhất học bá của trường vậy mà lại có những lúc lười biếng thế này, còn bị Chúc Chúc bắt quả tang. 
 
Lục Chúc Chúc gõ cửa, Cảnh Tự liền lập tức giấu PS4 xuống dưới tập đề, sau đó thản nhiên quay đầu nhìn qua khe cửa, bí mật quan sát Chúc Chúc. 
 
“Là em.”
 
“Em có mấy bài không hiểu, nên đến tìm anh phụ đạo.”
 
Cảnh Tự đặt cây viết trong tay xuống, bình thản đáp: “Được. Đến đây.”
 
Lục Chúc Chúc bê ghế đẩu, đặt xuống bên cạnh Cạnh Tự, sau đó leo lên, ngồi quỳ gối trên ghế: “Bài này, còn cả bài này nữa…”
 
Cảnh Tự nghiêm túc đọc đề bài, sau đó nói: “Đây là vấn đề chênh lệch kiến thức, lớp em mà đã phải làm cái này à?”
 
“Cô giáo nói, đây là đề toán Olympic của năm ba, cho chúng em về nhà suy nghĩ.”
 
“Em thực sự muốn nghe giảng sao?”
 
Lục Chúc Chúc nhìn cậu giảo hoạt cười lộ ra tám cái răng trắng. 
 
Thấy nụ cười lém lỉnh đó, Cảnh Tự lập tức hiểu ra, nhóc con này đến đây không phải để hỏi bài. 
 
“Vậy em ngồi đây đợi một lát, sắp đến giờ cơm rồi.”
 
“Chỉ anh hiểu em, hay anh Cảnh Tự cũng làm giống em.”
 
Cảnh Tự cong môi: “Tiểu quỷ.”
 
Móng vuốt của tiểu quỷ nào đó nhanh như cắt thò xuống dưới xấp đề, mò máy chơi game lên, cười nói: “Anh Cảnh Tự, thì ra anh cũng không nghiêm túc làm bài tập nhé.”
 
Đã bị cô nhóc phát hiện, Cảnh Tự cũng chẳng muốn giấu diếm nữa, cầm lấy máy chơi game, điềm nhiên nói: “Có lợi cho phát triển sự linh hoạt và trí tuệ.”
 
“Trong thời gian làm bài tập, anh lén lút lấy máy chơi game ra chơi, mấy chữ Có lợi cho trí tuệ anh cũng nói ra được. Định biến nó thành lý do danh chính ngôn thuận hay sao?”
 
Cảnh Tự híp mắt, lẩm bẩm nói: “Đây là bí mật của anh, em không được nói cho bất kỳ người nào biết, không thì anh sẽ nói với mẹ, em qua đây tìm anh không phải để học phụ đạo mà đơn giản là ăn chực mà thôi.”
 
Lục Chúc Chúc Vẫn dù chỉ là một cô nhóc, nhưng có sĩ diện cực cao, không muốn để người khác biết bé chạy sang hàng xóm ăn chực, khuôn mặt nhỏ vì thẹn mà đỏ cả lên. 
 
“Em nhất định không nói đâu.” Lục Chúc Chúc cam đoan: “Em thề.”
 
“Không cần thề.” Cảnh Tự thản nhiên nói: “Nói cho anh một bí mật của em, chúng ta coi như kiềm chế lẫn nhau, ai cũng không dám nói ra bí mật của người kia.”
 
“Thế là được ạ.” Lục Chúc Chúc trầm tư suy nghĩ, sau đó trịnh trọng xích lại gần cậu, thấp giọng nói: “Bí mật lớn nhất của em đó là…”
 
Nói xong Lục Chúc Chúc hé miệng, chỉ cho Cảnh Tự chiếc răng sâu to đùng của mình: “Em có một chiếc răng sâu, bí mật này chỉ anh biết thôi đó.”
 
Cảnh Tự: …
 
Ai muốn nhìn cái này!
 
Lục Hoài Nhu mệt nhọc như đánh trận trong nhà bếp, khó khăn lắm mới làm xong một phần bò bít tết thì phát hiện nhóc con nhà mình lại chạy sang nhà hàng xóm ăn chực rồi. 
 
Anh giận không có chỗ phát, một mạch đi xuyên vườn hoa, chạy qua nhà hàng xóm kéo nhóc con nhà mình về. 
 
Lục Chúc Chúc liều mạng ôm cột nhà Cảnh Tự, một mực không chịu buông. 
 
Ếch lặn xào cay thơm ngào ngạt đang ở trước mắt, sao cô nhóc cam tâm về nhà nuốt thứ bít tết khó ăn đến buồn nôn của ông nội làm chứ…Ôi, thật là quá tàn nhẫn. 
 
Triệu Tư Gia thực sự không đành lòng, thế là múc một bát đầy đồ ăn, mang qua nhà Lục Hoài Nhu. 
 
Hai ông cháu mặt đối mặt ở quầy bar, nhìn bát ếch lặn xào cay thơm ngào ngạt. 
 
Lục Chúc Chúc vừa ăn vừa khóc nức nở, thi thoảng nhìn trộm Lục Hoài Nhu, lấy lòng gắp cho anh một cái đùi ếch vàng ươm, ngọt ngào nói: “Ông nội ăn đi.”
 
“Ông đây tuyệt đối không ăn.” Lục Hoài Nhu rất có cốt khí nghiêng đầu sang chỗ khác: “Ăn chực rõ ràng như thế! Không cần mặt mũi nữa??? Đúng là mất mặt.”
 
Lục Chúc Chúc nhìn miếng bò bít tết cháy khét lẹt trên bàn bĩu môi. 
 
Lục Hoài Nhu thối bận rộn trong nhà bếp từ sáng đến tận trưa vì cái này??? Cái này á???
 
Cô nhóc không sang nhà bên cạnh “Ăn Xin” thì hai ông cháu họ sớm chết đói rồi.
 
Lục Hoài Nhu thể hiện rõ quan điểm “TÔI LÀ NGƯỜI CÓ LIÊM SỈ, NHẤT QUYẾT KHÔNG ĂN ĐỒ BỐ THÍ”, kiên quyết không đụng đũa vào bát đồ ăn Lục Chúc Chúc “đi xin” về. 
 
Anh kéo đĩa bít tết đen thui đến trước mặt, nhìn nửa ngày, sửng sốt đến độ không có can đảm nhét vào miệng, đồng thời liếc nhìn cháu gái nhà mình vui vẻ, phấn khởi ăn ếch lặn xào cay. 
 
Lục Chúc Chúc thấy ông nội nhà mình bắt đầu có biểu hiện dao động ý chí, chỉ là da mặt mỏng, ngượng ngùng không dám hành động, thế là nhảy xuống ghế, nói: “Hức. Đau bụng quá. Con đi vệ sinh đây.”
 
Nói xong chạy đi như một cơn gió.
 
Thừa dịp nhóc con láu cá không ở đây, Lục Hoài Nhu tranh thủ gắp một khối thịt ếch vàng ươm, thơm phức lên nếm thử. Hương vị tiêu và ớt cay vừa đủ, gừng thơm, không gắt, thịt ếch mềm, tươi như tan trong miệng…
 
Mẹ nó chứ, ngon quá đi mất.
 
Lục Chúc Chúc nấp sau cột nhà, thấy ông nội ăn xong miếng thứ nhất mới nghênh ngang đi ra. 
 
Lục Hoài Nhu lập tức để đũa xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giả bộ như chưa hề có việc gì phát sinh. 
 
Nhưng mà có lần thứ nhất, ắt sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Chung quy Lục Hoài Nhu chính là kiểu người không thể kháng cự được mỹ vị dụ hoặc, nhanh chóng cầm đũa ăn như gió cuốn. 
 
Lục Chúc Chúc ghé vào cạnh bàn, cười hì hì nói: “Ông nội, ngon không?”
 
“Ngon.”
_____________________________


 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện