Chị Đây Là Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 18


trước sau


Lục Chúc Chúc sau khi thể hiện một màn tính toán siêu quần trong lớp năng khiếu thì đã thu được thêm một người hâm mộ nhỏ là Vương Tử. 
 
Lúc tan học, tiểu fanboy còn lẽo đẽo theo sau Lục Chúc Chúc, cùng Cảnh Tự và cô nhóc đi đào giun đất, ba đứa trẻ chơi với nhau đến tận tối mới về nhà. 
 
Lục Chúc Chúc toàn thân bẩn thỉu, nhem nhuốc, rón rén bước vào nhà. Đang định yên lặng không tiếng động rút quân về phòng thì bị Lục Hoài Nhu lặng lẽ mai phục, quyết đoán tóm gọn. 

 
Lục Hoài Nhu nhìn bộ váy vừa nhàu vừa bẩn trên người cô cháu gái thì suy sụp tinh thần, ôm đầu than: “Con cứ nhất định mỗi ngày phải lê la ở trong đống bùn đất mấy vòng mới chịu à? Con cảm thấy như thế rất ngầu, rất vui vẻ đúng không? Van con đó, con có thể giống những cô bé khác, tìm các trò giải trí bình thường không được à?”
 
Lục Chúc Chúc gật đầu, nhưng nhìn Lục Hoài Nhu tức đến thở hổn hển lại phản nghịch lắc đầu ---
 
“Trò giải trí của các cô bé gái bình thường là cái gì ạ?"
 
“Ông làm mẫu cho con.” Lục Hoài Nhu kéo Lục Chúc Chúc vào phòng đồ chơi. 
 
Căn phòng này Ellen dựa theo yêu cầu của Lục Hoài Nhu mà thiết kế, cố ý bố trí, bày biện theo thẩm mỹ chung của các bé gái. Trong phòng cái gì cũng có, máy chơi game pinball, khu bắn súng, MÁY NHẢY AUDITION, máy gắp thú, còn có một tủ vô vàn các loại đồ chơi. 
 
Lục Hoài Nhu từ trong tủ đồ chơi khổng lồ trong phòng lôi ra hai con búp bê barbie, nhét vào tay Lục Chúc Chúc: “Đây mới là đồ chơi bình thường mà các bé gái hay chơi, con không thể mời bạn học đến nhà chơi đồ hàng cùng nhau được sao, cứ nhất định phải ra ngoài lăn lộn mới chịu.”
 
Lục Chúc Chúc nhìn hai con búp bê Barbie trong tay, tò mò hỏi: “Nó không động đậy, cũng không nói chuyện, có gì hay đâu?”
 

Tốt xấu gì khi Chúc Chúc gọi chú cún lông vàng nhà Cảnh Tự, nó còn biết vẫy đuôi mừng. 
 
Lục Hoài Nhu vỗ vỗ đầu tiểu quỷ nhà mình, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Một cô bé con thông minh tuyệt đỉnh, lanh lợi có thừa như Chúc Chúc nhà chúng ta, chẳng lẽ không thể phát huy tối đa sức tưởng tượng của mình.”
 
“Ví dụ?”
 
Lục Hoài Nhu cầm lấy hai con búp bê, bắt đầu ngồi bịa chuyện: “Nàng tên là Allie là công chúa nước chuối tiêu, đây là vụ hôn phu của nàng - Jack, cũng là một vương tử anh tuấn, phóng khoáng.”
 
Sau đó, Lục Hoài Nhu lại chộp lấy một con khủng long to gần đó: “Bỗng nhiên có một ngày, công chúa bị ác long hung tợn bắt đi, Jack vì muốn cứu tình yêu của đời mình, thế là chàng lặn lội vượt qua núi cao, biển sâu, những dòng thác hiểm trở, những dòng sông chảy xiết.”
 
Anh lại cầm lấy búp bê hoàng tử, bay qua bức tranh được “phân vai” núi non hiểm trở, vượt qua mấy chiếc xe đua “đóng vai” dòng sông. 
 
“Rốt cục, sau 7 ngày 7 đêm khổ chiến kịch liệt với ác long, chính nghĩa đã chiến thắng, chàng giải thoát công chúa, hai người cùng nhau trốn khỏi sào huyệt của con yêu thú hung ác.”
 
Tiếp theo, anh thuần thục cầm lấy búp bê công chúa, kéo công chúa và hoàng từ lại gần nhau, như thể đang nắm tay đi thẳng vào lễ đường: “Từ đó về sau, vương tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau đến đầu bạc răng long. Một cái kết viên mãn cho đôi bạn trẻ.”
 
Lục Chúc Chúc nghĩ nghĩ, nói: “Câu chuyện còn chưa kết thúc.”
 
“Thật sao?” Lục Hoài Nhu cảm thấy tiểu quỷ nhà mình cuối cùng cũng bắt đầu hứng thú rồi, trong lòng thầm vui mừng: “Vậy con viết tiếp câu chuyện này đi.”
 
Lục Chúc Chúc cầm một con búp bê xinh đẹp khác lên nói: “Vương tử và công chúa sau những năm tháng tân hôn hạnh phúc thì sinh hạ được một tiểu công chúa khả ái, lanh lợi tên là Chúc Chúc. Thế nhưng vương tử ba ba bề bộn nhiều việc, ngày ngày đều bận bịu với việc quản lý đất nước, công chúa ma ma còn bận hơn gấp bội, hằng ngày bà đều phải đến các quốc gia lân cận để thăm viếng, ngoại giao, thắt chặt tình hữu hảo, vì vậy công chúa Chúc Chúc bé bỏng chỉ có một mình ở trong lâu đài to lớn nhưng trống rỗng.” 
 
Lục Chúc Chúc cầm con ác long lên, đi một vòng quanh phòng: “Nhưng mà đúng lúc này, con ác long năm nào lại bất ngờ quay trở lại, hung hãn đáp xuống đỉnh tháp cao nhất của hoàng cung, cũng chính là phòng của công chúa Chúc Chúc, dự tợn nhe nanh phun lửa, uy hiếp công chúa.”
 
Lục Hoài Nhu bị câu chuyện của cô nhóc mình hấp dẫn, thúc giục nói: “Sau đó thì thế nào?”
 
“Sau đó…”
 
Lục Chúc Chúc nắm chặt con khủng long, đem tới trước mặt búp bê Barbie: “Thì ra ác long chính là quốc vương bị nguyền rủa năm xưa. Ông chính là cha của Jack, cũng chính là ông nội của công chúa Chúc Chúc. Một ma pháp đáng sợ và đen tối đã biến ông thành con ác long hung bạo, máu lạnh, nhưng công chúa Chúc Chúc dũng cảm và đầy nhân ái đã dùng tấm lòng hiếu thảo, cùng sự can đảm cảm hóa ác long. Từ đó về sau ác long bị công chúa Chúc Chúc thuần hóa, trở thành người hầu của công chúa. 
 
Lục Chúc Chúc đem búp bê công chúa nhỏ đặt trên lưng ác long: “Từ đó về sau ác long chở công chúa Chúc Chúc đi ngao du khắp thế giới, còn mua cho nàng rất nhiều món ăn ngon. Công chúa Chúc Chúc chỉ đông ông ấy không dám đi hướng tây, công chúa nhỏ thích ăn gà rán nhất, ông ấy liền phun lửa nướng gà cho công chúa.”
 
“Và… công chúa Chúc Chúc không còn buồn bã, cô đơn nữa, mà sống vui vẻ, hạnh phúc đến già.”
 
Lục Hoài Nhu nghe xong câu chuyện này, đầu đầy dấu chấm hỏi.
 
Cảm giác cốt chuyện này có chút quen thuộc?
 
Lục Chúc Chúc thu dọn đồ chơi, vỗ vỗ bả vai ông nội, vui vẻ nói: “Ông nội ông cũng nên học tập theo ác long nha.”
 
Đến khi cô cháu gái huýt sáo rời đi, Lục Hoài Nhu mới hiểu câu chuyện, nóng nảy đuổi theo. 
 
“Nhóc con thuần phục ông làm người hầu???? Nhóc chỉ đông, ông đây không dám đi hướng tây đúng không???? ĐỨNG LẠI!!!!!!!”
 
Lục Chúc Chúc hét lên một tiếng, co cẳng chuồn thẳng. 
 
“Con chỉ là một đứa bé thôi.”
 
May mắn ông nội bị một cuộc điện thoại đầy phẫn nộ của Ellen bốc thẳng đi, Chúc Chúc mới may mắn đào thoát khỏi nanh vuốt của ác long. 
 
Cô nhóc cầm búp bê barbie, ngồi ở ghế nhỏ bên hàng rào, buồn bực ngáp mấy cái. 
 
Cảnh Triết ghé người qua hàng rào, tò mò hỏi: “Chúc Chúc em đang chơi cái gì vậy?”
 
Lục Chúc Chúc giơ búp bê trên tay lên, chán nản nói: “Ông nội em nói, các bé gái đều thích chơi cái này.”
 
“Đúng thế, mấy bạn nữ lớp anh đều thích chơi búp bê.”
 
“Thế nhưng em không thích, so với mấy con búp bê này em càng thích chú chó nhỏ nhà anh hơn, thích cả việc đào giun, bắt dế.”
 
Cảnh Triết cười nói: “Chúc Chúc, em thật là không giống con gái chút nào.”
 
“Vậy anh nói xem con gái phải như thế nào?”
 
Cảnh Triết nghĩ nghĩ nói: “Con gái thường thích yên tĩnh, thích chơi búp bê, nhìn thấy côn trùng sẽ hét lên sợ hãi, nhìn thấy giun thì sẽ buồn nôn.”
 
“Mấy cô gái trong mắt mọi người có phải là đều học dốt toán.”
 
“Hả… Cái này còn tùy tình huống, nhưng mà so với nam sinh, thành tích toán học của các bạn nữ thường kém hơn một chút.”
 
Lúc Chúc Chúc ném búp bê trong tay về phía Cảnh Triết, thở phì phò nói: “Vậy em đành để mấy người thất vọng vậy. Em thích nghịch giun đất, thành tích toán học của em rất tốt. Không phải là dáng vẻ một cô gái mà các người trông đợi.”
 
Nói xong, Chúc Chúc xoay người chạy khỏi vườn. 
 
Cảnh Triết ngơ ngác nhìn cô nhóc, hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đã nói sau chỗ nào khiến Chúc Chúc tức giận. 
 
Cậu nhóc cầm con búp bê đắt tiền, xinh đẹp, ngẩn người đi vào nhà, vừa vặn gặp mẹ mở cửa đổ rác.
 
“Nhóc con, sao mặt ủ mày chau thế?”
 
“Hình như con chọc giận Chúc Chúc rồi.” Cảnh Triết đau khổ nói: “Con lúc nào cũng thế, không biết cách nói chuyện, học hành hay mặt mũi đều không xuất sắc bằng Cảnh Tự, lấy gì khiến các bạn nữ thích.”
 
Triệu Tư Gia nở nụ cười: “Con nói Cảnh Tự dễ khiến các bạn gái yêu thích? Nhóc con, có phải con hiểu lầm gì với em trai con rồi không?”
 
“Nhưng mà Chúc Chúc cũng thích chơi với em ấy! Còn gọi em ấy là anh Cảnh Tự (*). Lục Chúc Chúc xưa nay chưa hề gọi con là anh Cảnh Triết, rõ ràng con lớn hơn Cảnh Tự! Vì sao em ấy không gọi con là anh Cảnh Triết.”
 
Cảnh Triết vừa nói, vừa mếu máo: “Con biết con không thông minh bằng Cảnh Tự, thành tích cũng không tốt bằng em ấy, nhưng chẳng lẽ chỉ vì thế mà con không xứng đáng làm anh trai sao?”
 
Triệu Tư Gia nhìn bộ dạng ủy khuất của con trái lớn, cố nén cười, xoa xoa đầu bé, ôn nhu nói: “Được rồi, con và Chúc Chúc không phải là bạn bè tốt của nhau hay sao?”
 
“Nhưng… không giống.”
 
“Có gì mà không giống.”
 
“Con cũng muốn Chúc Chúc gọi con là anh Cảnh Triết.”
 
“Mẹ biết rồi, Cảnh Triết đáng yêu của chúng ta đang muốn mẹ sinh cho con thêm một cô em gái nữa, đúng không?”
 
“Hu hu… Thôi.” Cảnh Triết lắc đầu nói: “Sinh thêm một em gái nữa, mẹ sẽ vất vả hơn, không có thời gian cho bản thân nữa.”
 
Triệu Tư Gia xoa xoa

đầu con trai lớn, ôn nhu nói: “Con xem, em trai mặc dù thông minh hơn Cảnh Triết, nhưng Cảnh Triết luôn biết quan tâm và thấu hiểu cho người khác, hai con ai cũng có sở trường riêng.”
 
“Dạ…”  Cảnh Triết ôm lấy cánh tay mẹ, nũng nịu nói: “Về sau con muốn quan tâm mẹ nhiều thật nhiều.”
 
Cảnh Tự đứng ở đầu bậc thang, yên lặng nhìn hết thảy, đến khi mẹ cậu nhóc rời đi, Cảnh Tự mới cầm lấy búp bê trên tay Cảnh Triết nói: “Cái này, anh thích chơi cái này à?”
 
“Không, của Chúc Chúc đó.”
 
“Ừ. Em mang trả lại cho em ấy.”
 
Nói xong, cậu nhóc đi thẳng ra cửa. 
 
Lục Chúc Chúc ngồi trên băng ghế dài cạnh hồ sinh thái trong khu nhà, quai hàm bạnh ra, nhìn về phía mặt trời đỏ rực như trái cà chua chín, đủng đỉnh đi về phía đường chân trời. 
 
Một viên đá nhỏ đập vào mặt nước yên ả, tràn ra vô số vòng sóng nước lăn tăn. 
 
Lục Chúc Chúc quay đầu, nhìn thấy Cảnh Tự đang đi tới, tay cầm con búp bê của cô nhóc. 
 
“Em vừa mới cáu gắt với Cảnh Triết.” Lục Chúc Chúc thấp thỏm nói: “Chắc anh ấy giận em rồi.”
 
“Ừ. Anh ấy khóc một trận.” Cảnh Tự ngồi xuống bãi cỏ, đặt búp bê cạnh chân cô nhóc.
 
Lục Chúc Chúc áy náy nói: “Em không cố ý cáu gắt anh ấy.”
 
“Phát cáu thì phát cáu thôi, có gì mà cố ý mới không cố ý.”
 
“Anh Cảnh Tự, anh cũng cảm thấy em không giống con gái à?”
 
Cảnh Tự không quay đầu lại, rút từ trong túi ra một nắm kẹo socola, đút từng viên vào túi áo Chúc Chúc: “Anh không biết con gái thì phải có bộ dạng gì, không nên có bộ dạng gì, vì thế cũng không biết em giống hay không giống.”
 
Câu trả lời này của cậu khiến Chúc Chúc thở phào một hơi: “Vậy… anh nói như thế, em an tâm rồi.”
 
Chí ít anh Cảnh Tự không thấy cô bé giống một con nhóc hoang dã. 
 
Lục Chúc Chúc nhảy xuống khỏi ghế, ngồi xuống cạnh Cạnh Tự, vui vẻ ngắt một cây cỏ đuôi chó nói: “Ông nội và Cảnh Triết đều nói, con gái không nên đào giun, nhìn thấy sâu nhỏ phải hét lên sợ hãi, thế nhưng sâu nhỏ đáng yêu như thế, Chúc Chúc rất thích chơi cùng các bạn ấy.”
 
“Lục Chúc, em chính là em, không cần phải bắt chước bất kỳ người nào hết.”
 
Lục Chúc Chúc trịnh trọng gật đầu: “Đúng rồi, anh Cảnh Tự, vì sao anh cứ gọi em là Lục Chúc thế? Tất cả mọi người đều gọi em là Chúc Chúc, Chúc mập, chỉ có anh là hay gọi tên em thôi, còn cố ý gọi cả họ lẫn tên của em nữa chứ.”
 
“Tại sao anh phải gọi giống những người khác?”
 
Lục Chúc Chúc đối với bất kỳ việc gì, hay lời nói của bất kỳ ai đều sẽ có thể phản bác, vì bản chất cô nhóc là một người rất có chính kiến, và kiên định với suy nghĩ của mình, duy chỉ với Cảnh Tự là cô luôn nghe theo anh như thể theo bản năng, không muốn phản bác anh. 
 
“Vậy tốt thôi! Từ nay về sau cái tên Lục Chúc này chỉ có anh Cảnh Tự là có thể gọi. Đây là xưng hô đặc biệt dành riêng cho anh Cảnh Tự.”
 
Cảnh Tự nhìn Chúc Chúc: “Vì sao lại cho anh đãi ngộ tốt như thế?”
 
Lục Chúc Chúc tựa vào bả vai Cảnh Tự, đưa tay sờ sờ bông hồng vàng nhỏ nhắn trên đầu vai anh: “Đây là một bí mật, hiện tại em không thể nói cho anh được.”
 
“Bí mật này so với chiếc răng sâu kia có đáng giá hơn không?”
 
“Em đặc biệt thích anh Cảnh Tự, chuyện này so với chiếc răng sâu kia đương nhiên đáng giá hơn…”
 
Lục Chúc Chúc con chưa dứt lời, đã ngây ra…
 
“???”
 
Mình vừa nói gì thế?
 
Có phải mình là đầu heo, siêu cấp ngốc nghếch, não bê tông hay không???
 
Cảnh Tự hơi gật đầu, trên mặt không có biểu lộ gì, chỉ có khóe miệng rất đẹp nhàn nhạt cong lên, nhìn không rõ ý cười, nhưng lại rất đỗi ôn nhu, kín đáo, dịu dàng như làn gió nhè nhẹ lướt qua mặt hồ đêm yên ả. 
 
Không phải thích, cũng không phải rất thích, mà là… đặc biệt thích. 
 
Buổi chiều, đang trong đoàn làm phim hoàn tất một số cảnh quay, Lục Hoài Nhu đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ. 
 
“Alo, xin chào, đây có phải số của anh Lục không? Tôi là giáo viên phụ trách lớp năng khiếu của Lục Chúc Chúc. Cứ gọi tôi là thầy Tần.”
 
Lục Hoài Nhu có thể không cho bất kỳ người nào sắc mặt dễ coi, nhưng anh cũng giống như phụ huynh khắp thiên hạ này, duy chỉ đối với giáo viên của con trẻ nhà mình, thái độ nhất định phải tốt. 
 
“Thầy Tần, chào anh, tôi là người giám hộ của Chúc Chúc.”
 
Thầy Tần: “Là thế này, anh Lục, bé nhà anh, Lục Chúc Chúc, tôi không dạy được. Mong anh cân nhắc cho cháu chuyển đến cung thiếu nhi khác, hoặc là chuyển lên cấp học cao hơn.”
 
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, thưa thầy?”
 
“Lục Chúc Chúc là một tiểu thiên tài, thứ cho tôi năng lực có hạn, không dạy được.”
 
Lời thầy Tần rõ ràng là kiểu nói nước đôi, dễ gây hiểu lầm. Bình thường nếu là phụ huynh nhà khác nghe câu này, chắc chắn sẽ quay ra trách cứ con trẻ nhà mình có phải ở trên lớp không chú ý nghe giảng, ngỗ nghịch với thầy cô, khiến thầy giáo tức giận.
 
Nhưng ai ngờ thầy Tần lại gặp đúng Lục Hoài Nhu, trên đời này xưa nay không ai dám đứng trước mặt Lục ảnh đế nói chuyện âm dương quái khí kiểu này. 
 
*âm dương quái khí: nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ kỳ lạ hoặc thái độ không chân thành, khiến người ta không đoán ra.
 
Bởi thế, Lục gia tự động xem câu này là câu khen ngợi, lấy lòng, vui vẻ cười nói: “Tôi hiểu rồi, xem ra tương lai Lục gia quả thực sẽ có một nhà khoa học.”
 
Thầy Tần: ????
 
Không phải, ý tôi không phải vậy.
 
Thầy Tần tiếp tục giải thích: “Ý của tôi là, bé nhà anh ỷ vào mình có mấy phần thông minh, quá kiêu ngạo, đây không phải đức tính tốt, đặc biệt là trẻ nhỏ.”
 
Lục Hoài Nhu căn bản không nghe ông ta giải thích, thẳng thừng cắt lời: “Thầy Tần, thầy đã không dạy được tiểu thiên tài nhà chúng tôi, vậy tôi sẽ lập tức gọi điện cho giám đốc cung thiếu nhi chọn thầy cô ưu tú nhất, thay thế vị trí của thầy.”
 
Thầy Tần vội vàng nói: “Không, ý của tôi không phải như vậy!”
 
Lục Hoài Nhu tự hỏi một lát, sau đó nói: “Ít nhất tôi cũng nên tìm một tiến sĩ toán học tới dạy nhóc con nhà tôi, nếu cung thiếu nhi không có ai đảm đương nổi thật, tôi có sẽ hỗ trợ tìm giúp một người đạt tiêu chuẩn.”
 
Trong nháy mắt sắc mặt thầy giáo Tần biến đen, trầm giọng nói: “Anh Lục, là một phụ huynh, anh không có tư cách nhúng tay vào việc điều động nhân sự của cung thiếu nhi.”
 
Lục Hoài Nhu thản nhiên nói: “A, quên không nói cho thầy biết, lúc đến đăng ký học cho Chúc Chúc, tôi thuận tiện mua lại cung thiếu nhi đó rồi, cho nên tuyển giáo viên trình độ ra sao dạy cháu gái mình, tôi hoàn toàn có quyền quyết định.”
 
Thầy Tần: Cái mẹ gì thế? Tên này là loại phụ huynh ma quỷ gì vậy?
 
(*) Từ anh ở đây mà Cảnh Triết muốn Chúc Chúc gọi là ca ca tức là anh trai, chứ không phải chỉ là xưng hô bình thường giữa người nhỏ tuổi và người lớn tuổi hơn.
 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện