Thầy Tần phụ trách lớp năng khiếu toán năm nhất cuối cùng vẫn bị điều đi. Người đến thay thế là một giáo viên nữ trẻ tuổi, thường gọi cô Diệp. Mặc dù chưa lấy bằng tiến sĩ toán học nhưng cũng là nghiên cứu sinh của trường đại học thuộc dự án 985 (1), bị tiền lương kếch xù hấp dẫn mà tới.
Cô giáo Diệp trẻ tuổi lại xinh đẹp mà tính cách lại vô cùng thoải mái, cởi mở, tư duy sinh động, trên lớp thường sử dụng các con vật nhỏ làm ví dụ, biến các tri thức toán học khô khan thành những bài học vừa sinh động, vừa dễ hiểu, dùng phương thức mới mẻ, hấp dẫn để truyền thụ cho các bạn nhỏ, vì vậy đặc biệt được đám học sinh yêu thích.
Thầy Tần khẳng định nữ giới có tư duy logic yếu hơn nam giới, vì vậy ông mặc định con gái không thể học toán tốt, hiện tại giáo viên mới được tuyển đến lại là nữ, đám trẻ cảm thấy cô giáo mới đến so với thầy Tần vừa già, vừa cổ hủ, cứng nhắc thì tốt hơn nhiều.
Những học sinh nữ trong lớp đều lấy cô giáo Diệp làm gương, mỗi ngày tan học về nhà, điều vui vẻ, hấp dẫn bọn nhỏ nhất chính là được đến lớp học phụ đạo.
Lục Chúc Chúc càng ngày càng có hứng thú với toán học, Lục Hoài Nhu cũng hết lòng tin tưởng, Lục gia nhà anh ta nhất định sẽ đào tạo ra một nhà khoa học trong tương lai.
…
Buổi tối, Lục Hoài Nhu đưa Chúc Chúc đến siêu thị Carrefour (2) mua vật dụng hàng ngày.
Lục Chúc Chúc siêu cấp thích đi siêu thị, trước kia cô nhóc thích nhất được ngồi trong xe đẩy của siêu thị, để ba ba đẩy cô nhóc đi khắp nơi ngắm nhìn muôn vàn kệ hàng rực rỡ sắc màu khiến cô bé lưu luyến không muốn về.
Muốn ăn cái gì cô bé liền thuận tay lấy từ trên kệ bỏ xuống giỏ xe đẩy, sau đó được tầng tầng những túi đồ ăn vặt, xanh đỏ nhiều màu bao quanh.
Oa! Cảm giác như mình là công chúa đồ ăn vặt vậy, vô cùng quyền lực.
Chỉ tiếc là, sau này công việc của ba bận hơn, hầu như không có thời gian đưa bé đi dạo siêu thị nữa.
Sau khi đến nhà ông nội, mỗi tuần ông đều đưa bé ra siêu thị lớn nhất mua sắm thỏa thích một phen, trữ đủ các loại bò bít tết, bánh sủi cảo, mì ăn liền.
Mặc dù Lục Hoài Nhu nấu cơm rất tệ, nhưng ông có một điểm tốt lớn nhất, đó là không keo kiệt thời gian dành cho bé.
Lục Chúc Chúc sâu sắc cảm nhận, ở cùng ông nội, dần dần cô bé không còn quá nhớ ba ba nữa.
Cô nhóc cầm lấy một bao khoai tây chiên và snack tôm nướng thật to ném vào trong giỏ, lại bị Lục Hoài Nhu không chút nhân nhượng bỏ lại vào giá.
“Chúc Chúc muốn ăn bim bim tôm.”
“Nằm mơ đi, trong mơ cái gì cũng có.”
“Ông đáng ghét.”
Lục Hoài Nhu xoay cái đầu nhỏ vẫn đang quyến luyến không rời đống đồ ăn vặt về phía trước, nói: “Đám trẻ con các con sao lại thích ăn loại thực phẩm rác này thế không biết.”
Anh làm nghệ sĩ nhiều năm như thế, việc quản lý nhan sắc, dáng người vô cùng khắc nghiệt, biết rõ những thực phẩm này hại thân thể thế nào.
“Vì Chúc Chúc thích ăn.”
Lục Chúc Chúc quẹt miệng, ra vẻ tội nghiệp, chớp chớp đôi mắt cún con nhìn ông nội, như thể chỉ mấy giây nữa sẽ khóc nức nở vì buồn bã.
Về với vấn đề này Lục Hoài Nhu tương đối cương quyết, thẳng thừng nói: “Có bản lĩnh thì khóc xem nào, chỉ cần mềm lòng một giây, ông đây không còn là họ Lục nữa.”
Lục Chúc Chúc tuyệt đối là diễn viên kỳ cựu có thâm niên trong trường phái khóc nhè ăn vạ, mắt chớp chớp mấy cái, lập tức nước mắt tuôn ra như mưa.
“Ông nội xấu, ông nội không cho Chúc Chúc mua snack.”
“Chúc Chúc muốn ăn gì, ba ba đều mua cho Chúc Chúc.”
“Ở cùng ông nội Chúc Chúc ngày nào cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn không có cả bánh snack để ăn, ngày nào cũng ôm bụng đói meo đi ngủ.”
Lục Hoài Nhu: …
Đúng là nói trước bước không qua.
Đến tận khi xe đẩy chất đầy bánh snack, Lục Chúc Chúc mới nín khóc, cười đến vui vẻ, cười đến mặt mũi nở hoa.
Lục Hoài Nhu lạnh mặt, vô cùng khó chịu nói: “Chỉ lần này thôi đấy, lần sau không có ngoại lệ nào nữa đâu.”
“Ông nội là tốt nhất.”
“Vừa rồi con không hề nói như vậy.”
“Ông nội của Chúc Chúc là tốt nhất trên đời.”
“Phi.”
Một lúc sau Lục Hoài Nhu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, rốt cuộc vì sao anh luôn không thể cứng rắn với Lục Chúc Chúc được.
Năm đó nếu con trai anh dám khóc nháo, ăn vạ như vậy Lục Hoài Nhu đã một cước đá bay.
Con gái quả nhiên… vẫn phải nuông chiều một chút.
Sau khi thanh toán xong, Lục Hoài Nhu nắm tay cháu gái đi về phía bãi đỗ xe.
Lục Chúc Chúc sợ que kem dâu tây tan mất, vội vàng bóc vỏ, phi thường khách khí giơ ra trước mặt Lục Hoài Nhu: “Ông nội ông ăn trước đi.”
“Ghê, hôm nay lịch sự thế.”
“Kính già yêu trẻ là đức tính tốt đẹp…”
Còn chưa dứt lời, Lục Hoài Nhu đã há miệng rộng như ếch, cắn một miếng lớn hao mất ¾ cây kem.
Lục Chúc Chúc nhìn que kem chỉ còn lại một miếng bé xíu xiu, tức đỏ con mắt, nóng nảy gào lên: “Sao… sao ông ăn hẳn miếng to vậy?”
Lục Hoài Nhu: “Ngại quá, vì ông là người lớn.”
Người lớn ăn kem như thế đấy.
“Lục Hoài Nhu. Con ghét ông!”
Hai người một lớn, một nhỏ cãi nhau ầm ĩ cả bãi đỗ xe, không nghĩ đến ở đây lại có thể chạm mặt hai người quen. Lục Chúc Chúc kinh ngạc trợn tròn mắt: “Cậu… cậu, mẹ.”
Cô gái trẻ tóc dài ngang vai, uốn sóng nhẹ, mặc áo croptop và quần short bò ngắn, trên bụng xăm có một hình xăm bọ cạp vô cùng bắt mắt, nhìn qua áng chừng mới chỉ vừa tốt nghiệp đại học.
Bên cạnh là một thiếu niên trẻ tuổi ăn mặc hầm hố, chính là người hôm trước bị Lục Hoài Nhu đánh một trận thừa sống thiếu chết ở chung cư.
Hai người cầm một đống túi lớn nhỏ, hẳn vừa đi mua sắm về, đang chuẩn bị lên xe, nhìn thấy Chúc Chúc đối diện, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
“Mẹ!” Lục Chúc Chúc đứng lên khỏi xe đẩy, hào hứng vẫy tay với Đường Thiển: “Mẹ, con là Chúc Chúc nè.”
“Chúc Chúc, sao con lại… ở đây thế?”
“Con với ông nội đi dạo siêu thị.”
Bất luận là đứa trẻ nào, lâu ngày gặp mẹ mình đều sẽ cực kỳ hưng phấn.
Lục Chúc Chúc cũng không ngoại lệ, cô nhóc vui vẻ nhảy xuống xe đẩy, bổ nhào đến ôm lấy mẹ.
Đường Thiển ôm Lục Chúc Chúc, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.
Lục Hoài Nhu đương nhiên đeo khẩu trang kín mít, đầu đội mũ lưỡi trai che khuất mắt, không nhìn rõ dung mạo.
Nhưng cách ăn mặc, khí chất, bất luận nhìn thế nào cũng không giống người tốt.
“Anh… anh là ai? Con gái tôi sao lại ở chỗ anh.” Đường Thiển hoài nghi chất vấn: “Anh có quan hệ thế nào với con gái tôi??”
Lục Hoài Nhu căn bản lười giải thích, cũng không thèm để ý đến hai kẻ xấc xược trước mặt, lạnh lùng nói: “Chúc Chúc, về nhà.”
Lục Chúc Chúc lưu luyến ôm lấy chân mẹ, không muốn theo Lục Hoài Nhu trở về.
Nhưng mà Đường Thiển cũng sốt ruột bảo vệ con, bế bổng Chúc Chúc lên, đưa cho em trai bên cạnh: “A Ngộ, bảo vệ Chúc Chúc, đừng để người kia đến gần con bé.”
Đường Ngộ nắm chặt cổ tay Chúc Chúc, không khách khí gõ gõ trán cô nhóc: “Tiểu quỷ hoang dã này, sao gặp ai cũng như thể quen biết rồi thế hả, mặc kệ người tốt, kẻ xấu, đã đi theo người ta đi? Coi chừng người ra đem bán con lên núi làm con dâu nuôi từ bé thì sao.”
Lục Hoài Nhu thấy Đường Ngộ động tay động chân với cháu gái mình, thì lạnh mặt cảnh cáo: “Buông con bé ra.”
“Dựa vào đâu, đây là con gái tôi! Anh là ai mà giở thói giang hồ, hống hách.”
Lục Chúc Chúc vội vàng nói: “Ông ấy là ông nội của con.”
“Ông nội? Con là đầu bã đậu chắc. Tên này nhìn kiểu gì cũng thấy trẻ hơn cả ba của con, sao lại có thể là ông nội của con được?”
“Vốn là thế mà!”
Đường Thiển cảm thấy sự tình không đơn giản như thế, mà việc một người đàn ông xa lạ, trẻ tuổi dắt con gái cô đi siêu thị, cũng không phải là chuyện bình thường.
“Đường Ngộ, cậu đi lấy xe đi.” Đường Thiển vội vàng nói: “Trước tiên đưa Chúc Chúc về nhà đã rồi nói.”
Đường Ngộ bế Lục Chúc Chúc ra hàng ghế sau, bản thân cũng leo vào vị trí ghế lái.
Với tính tình của Lục Hoài Nhu, đương nhiên không có chuyện thả đôi chị em này đi dễ dàng như thế, anh đẩy Đường Thiển đang ngăn cản mình ra, mây trôi nước chảy hất cô té ngã xuống đất.
Đường Thiển cảm thấy sự tình không đúng, la to lên: “Cứu mạng! Cướp! Cướp.”
Xung quanh có không ít khách hàng, mọi người đều bị tiếng thét chói tai của cô thu hút sự chú ý, thậm chí có người đã nhanh tay rút điện thoại gọi cho cảnh sát.
Vì để tránh lớn chuyện, Lục Hoài Nhu đành để đôi chị em nhà họ Đường rời đi, nhưng ngay lập tức anh cũng lên xe đuổi theo.
Lục Chúc Chúc vẫn chưa hết sợ hãi, nóng lòng ngồi xoay người nhìn ra cửa kính đằng sau, nhìn theo chiếc màu đen của ông nội bám sát theo xe của mẹ, vội vàng giải thích: “Mẹ, ông thực sự là ông nội của con mà. Thật đó!”
Đường Thiển vẫn chưa hết sợ hãi, nói với Lục Chúc Chúc: “Chúc Chúc à, con cẩn thận không bị kẻ kia lừa đấy, xã hội hiện tại nhiễu nhương, nhiều tệ nạn, lắm lừa đảo, mà đặc biệt nhằm đến những đứa trẻ nhỏ tuổi đơn thuần. Nếu hôm nay không gặp được mẹ và cậu, không chừng con đã bị người kia lừa bán đi rồi! Ba con đâu? Ba con ở đâu rồi, bà đây phải tìm hắn ta tính sổ, đây là cách lão ta chăm sóc con đẻ đây à?”
“Ba ba đi công tác.”
Đường Thiển lập tức điện thoại cho Lục Tùy Ý, nhưng mà điện thoại chỉ có chất giọng lạnh lùng máy móc của tổng đài: “Xin lỗi, số điện thoại này hiện đang bận.”
Đường Thiền mắng một tiếng: “Mẹ nó.”
Đường Ngộ nhìn vào kính chiếu hậu, liếc nhìn chiếc xe màu đen vẫn đang bám sát theo sau, lo lắng nói: “Chị, làm sao giờ, người kia vẫn đang đuổi theo chúng ta.”
Đường Thiển quan sát kính, lòng như lửa đốt: “Không biết hắn ta có đồng bọn không?”
Đường Ngộ đột nhiên nhớ ra điều gì: “Vừa rồi nhìn người kia em cảm thấy rất quen mắt, nhớ rồi! Chị! Kẻ lần trước đánh em ở nhà trọ, chính là thằng cha này.”
Đường Thiển dùng sức đập mạnh vào tay thằng em trai, tức giận nói: “Chị biết ngay mà. Chúc Chúc chỉ là một đứa bé sao có thể chọc tới dạng người này được. Thành thật khai ra, có phải mày dính vào lũ cho vay nặng lãi rồi đúng không??? Bây giờ bọn chúng đến bắt cóc Chúc Chúc để uy hiếp mày.”
“Không phải em mà chị, em không có… Em có vay thì cũng không đi vay bọn giang hồ đó đâu. Em đâu có ngu.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì?”
Lục Chúc Chúc buồn bực nói: “Đó là ông nội con mà.”
“Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng chen mồm vào.” Đường Thiển thúc giục Đường Ngộ: “Nhanh cắt đuôi hắn! Không thì hôm nay ba chúng ta đều gặp nguy hiểm.”
Đường Ngộ cũng vô cùng sợ hãi, đối phương nếu thực sự là dân đòi nợ thuê, vậy phen này khó lành lặn, nguyên vẹn về đến nhà. Vì vậy đến đường rẽ Đường Ngộ nhanh chóng cua xe, đạp chân ga, tăng tốc độ, chiếc xe lao vun vút trên đường.
Lục Hoài Nhu siết chặt tay lái, nhưng lại dần dần hãm lại tốc độ, cuối cùng dừng lại ở ven đường.
Anh đốt một điếu thuốc, khóe mắt co rút.
Anh không thể đuổi theo, cậu thanh niên kia lái xe quá mức xúc động. Nếu hiện tại anh tiếp tục đuổi theo, không chừng sẽ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Cháu gái anh còn đang ở trên xe, Lục Hoài Nhu không muốn chỉ vì một phút bốc đồng mà đẩy con bé vào bất kỳ tình huống nguy hiểm nào dù là nhỏ nhất.
Lục Hoài Nhu liên tiếp gửi cho Lục Tùy Ý mười cuộc điện thoại, đến lần cuối cùng, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy: “Ba, con vừa xuống máy bay! Con đang ở NewZealand ký kết một hợp đồng với nhãn hàng sữa, có chuyện gì vậy ạ?”
“Anh bận rộn ghê nhỉ?”
Ngữ điệu Lục Hoài Nhu vô cùng lạnh nhạt, nhưng càng vậy càng khiến Lục Tùy Ý đổ mồ hôi lạnh: “Ba, có vấn đề gì ba cứ nói thẳng… đừng nói chuyện kiểu này, con sợ.”
“Tôi hạn cho anh trong vòng nửa giờ, kể từ lúc kết thúc cuộc gọi này, thu xếp với cô bạn gái vô trách nhiệm và cậu em trai bố láo của cô ta, đem cháu gái trả lại cho tôi, bằng không hậu quả tự cậu gánh chịu.”
Ầm.
Lục Tùy Ý run bắn đến mức rơi điện thoại, màng nhĩ cảm tưởng như thể đã thủng đến nơi.
…
“Chị, người kia hình như không đuổi theo nữa.” Đường Ngộ thả chậm tốc