Buổi tối, Đường Thiển gọi điện thoại cho Lục Tùy Ý, khóc nháo một trận kinh thiên động địa, nói cô vất vả lắm mới sinh được một cô con gái, hiện giờ thì hay rồi, cứ thế biến thành con người khác, rõ ràng là ức hiếp cô.
Khóe miệng Lục Tùy Ý giật giật mấy cái: “Chị gái này, hình như ngoài việc sinh ra con gái, thì chả làm cái gì ra dáng một người mẹ cả.”
Đường Thiển thở phì phò nói: “Vậy ba anh mới chăm sóc Chúc Chúc được mấy ngày! Dựa vào cái gì mà muốn tước đoạt quyền lợi của người mẹ như tôi?”
Lục Tùy Ý bất đắc dĩ nói: “Cô đã không nỡ như thế thì sao vẫn lựa chọn ký tên? Ba tôi cũng đâu có ép buộc cô.”
“Không ký thì có thể làm gì?” Đường Thiển nằm ì trên giường, tinh thần sụp đổ, úp mặt vào gối: “Nếu để fans hâm mộ của tôi biết tôi đã làm mẹ rồi, về sau còn ai theo dõi stream của tôi nữa?”
“Nói cho cùng vẫn là chính cô lựa chọn.”
Đường Thiển oán giận nói: “Cha mẹ nhà ai mà nhẫn tâm như thế! Trước giờ tôi chưa từng gặp người cha nào tàn nhẫn như cha anh.”
“A, ba tôi khác ba nhà người ta nhiều lắm, không cần phí công so sánh. Ông ấy là đóa hoa rực rỡ, hiếm có nhất trong rừng hoa, không gì là không dám, tàn nhẫn độc ác! Chẳng phải hôm trước đã dặn dò cô chớ chọc ông ấy tức giận hay sao? Cô còn dám ở trước mặt ông ấy, trắng trợn cướp cháu nội của ổng, còn tưởng mình đang diễn cảnh hành động, rượt đuổi ở Hollywood, phóng xe bất cần mạng??? Ba tôi không nổi giận mới là lạ đó?”
Đường Thiển đương nhiên vô cùng hối hận, thế nhưng có hối cũng chẳng còn kịp nữa.
“Lục Tùy Ý, anh đừng cao hứng quá sớm, tôi ký hợp đồng kia là thay mặt hai người chúng ta, về sau anh muốn đi thăm con gái, cũng phải làm văn bản viết tay không dưới 3000 chữ! Không được đạo nhái trên baidu! Nếu phát hiện gian lận sẽ phạt nặng! Văn bản nếu sao chép quá 30% trên mạng sẽ coi như không hợp lệ, và không được thông qua.”
Lục Tùy Ý: ???
Đúng là một ông bố già ma quỷ mà!
Đường Thiển nín khóc, mỉm cười: “Lục Tùy Ý, anh bị ngốc hả?”
“Móa! Ai bảo cô ký vào cái thể loại hiệp ước không bình đẳng này!”
“Tôi có sự lựa chọn khác hay sao? Nếu để fans hâm mộ biết tôi đã có con, sự nghiệp của tôi coi như toang.”
Lục Tùy Ý cạn lời.
Kỳ thật ngày anh còn rất nhỏ đã từng vô tình nghe thấy Lục Hoài Nhu nói lời tương tự.
Nhất định anh là một tên nhóc thù dai nên mới nhớ mấy lời đó đến tận bây giờ. Tất cả ký ức về cha trong đầu anh đều là những ký ức chẳng mấy tốt đẹp, lúc nào trong sâu thẳm trái tim Lục Tùy Ý đều cho rằng cha anh đối xử không tốt với anh, không muốn công khai thân phận của con trai.
Mà hiện tại, khi anh trở thành người cha, đối mặt với cục diện tiến thoái lưỡng nan phải chọn giữa gia đình và sự nghiệp, thế nhưng anh cũng không nghĩ ngợi mà lựa chọn… cuối cùng vẫn là để người nhà chịu ủy khuất.
Mà năm đó, người cha treo cái cớ “Vì sự nghiệp phải hi sinh gia đình” trên miệng, bây giờ lại chủ động muốn chăm sóc cháu gái, nghiêm túc bắt đầu sự nghiệp “ông nội bỉm sữa.”
Cái sự nghiệp cỏn con này của anh cùng Đường Thiển, nếu thật sự muốn so sánh, thì so với ông già nhà mình chính là chín trâu mất một sợi lông (1), không đáng nhắc đến!
Lục Tùy Ý nhìn điếu thuốc đã hết trên tay, anh phát hiện, oán hận nhiều năm nay của mình với cha, như thể điếu thuốc này vậy cứ thế tan thành mây khói.
Trong xe, Lục Chúc Chúc đọc to các điều lệ trong tờ hợp đồng mẹ đã ký cùng ông nội, nhưng bé chỉ có thể hiểu được một vài điều khoản, vì có rất nhiều chữ phức tạp bé không biết.
Cô nhóc buông văn kiện, nhìn Lục Hoài Nhu.
Lục Hoài Nhu một tay tựa trên tay lái, sắc mặt âm trầm giống như mây đen ngoài cửa sổ.
“Ông nội không thích mẹ con à?” Lục Chúc Chúc tò mò hỏi.
“Không. Căn bản là không đáng quan tâm.”
“Nếu không ghét mẹ, vì sao ông không cho mẹ đến thăm Chúc Chúc ạ?”
“Cũng không phải không cho họ đến thăm con.” Lục Hoài Nhu kiên nhẫn giải thích: “Mà là cần cho hai cái con người đó một bài học, hiểu thế nào là tư vị mất đi người thân yêu.”
Cái gì dễ dàng có được thì vĩnh viễn sẽ không biết quý trọng, chỉ khi thực sự mất đi rồi mới biết được điều mình có đáng giá thế nào.
Tựa như anh năm đó, cũng tương tự con trai mình bây giờ, không biết nên làm cha như thế nào.
Lục Chúc Chúc đưa tay đặt lên mu bàn tay ấm áp của ông nội, dịu dàng nói: “Chúc Chúc sẽ luôn đứng về phía ông nội.”
Lục Hoài Nhu xoa xoa cái đầu nhỏ của Chúc Chúc, còn chưa kịp cảm động đã nghe thấy Chúc Chúc nói tiếp: “Ông nội đã tốt với Chúc Chúc như vậy, vừa rồi lúc mua đồ ông cháu mình còn chưa kịp lấy đồ ăn vặt, ông nội yêu dấu của Chúc Chúc có thể mua lại cho Chúc Chúc được không.”
Lục Hoài Nhu: …
Anh thuận tay đập vào ót tiểu quỷ nhà mình, khiến nhóc con kia đau đến kêu to mấy tiếng.
Lục Hoài Nhu mặt lạnh lùng đáp: “Nằm mơ.”
“Lục Hoài Nhu thối! Ghét ông.”
“Tùy.”
Vì một túi đồ ăn vặt, thiếu chút nữa bị con nhóc ranh mãnh này lừa cảm động rơi nước mắt.
Anh đúng là quá đơn thuần.
Vì để thuận tiện cho việc liên lạc, Lục Hoài Nhu mua cho Lục Chúc Chúc một cái di động, có điện thoại rồi, dù xảy ra sự việc đột xuất gì cô nhóc cũng có thể dễ dàng liên lạc với anh, và ngược lại.
Quan trọng hơn là, hợp đồng cam kết đã ký, ba mẹ Chúc Chúc nhất định phải thực hiện theo các điều khoản được ghi.
Kỳ thật Lục Hoài Nhu không tước đoạt quyền lợi được gần gũi, trò chuyện với con của ba mẹ Chúc Chúc, hai người kia vẫn có thể gọi điện hỏi thăm con.
Anh chỉ muốn cho hai người lớn vô trách nghiệm kia một bài học.
Sau khi mua điện thoại, Lục Hoài Nhu đương nhiên sẽ thực hiện các hình thức giám hộ mà các bậc phụ huynh vẫn hay làm. Một, loại bỏ các trang web rác, hoặc các trang tin tức không lành mạnh trên mạng, đồi thời các app download xuống cũng cần qua sự kiểm duyệt, giám sát của anh.
Đây đều là góp ý của trợ lý toàn năng Ellen.
Lục Chúc Chúc nhìn ông nội nhà mình thao tác như mãnh hổ, chỉ vài phút đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
Cô nhóc nhớ đến bộ dạng ông nội của Tưởng Thanh Lâm, đeo kính lão lớn, dùng tuyệt chiêu “Nhất dương chỉ” mò mẫm gõ điện thoại, lập tức cảm giác ông nội nhà mình thật là trâu bò.
Sau khi được bàn giao di động Lục Chúc Chúc lập tức gửi tin nhắn báo cáo tình hình cho ba, mẹ, đồng thời add QQ mấy đồng bọn có di động trong lớp.
Tên QQ của Tưởng Thanh Lâm là: Mạt Tuyết Chi Hạ.
Sau khi thêm Chúc Chúc vào danh sách bạn bè, cô nhóc nói việc quan trọng đầu tiên cần làm nhất chính là đặt một chiếc biệt danh xinh xắn, dễ nghe.
Lục Chúc Chúc bị cái ý tưởng này giày vò, bởi lúc đầu cô nhóc chỉ đơn giản muốn đặt biệt danh là “Chúc xinh đẹp”, nhưng so với cái tên hoa mỹ, chan chứa nội hàm “Mạt Tuyết Chi Hạ” của Tưởng Thanh