Trong cuộc họp trực tuyến của công ty, Lục Hoài Nhu như một ngọn lửa, nóng nảy, dễ cáu giận. Tất cả các thành viên trong hội đồng quản trị đều cẩn thận từng li từng tí phát biểu, sợ nói sai một câu lại rước phải tai họa.
Ellen không cần nghĩ cũng biết, bị hai vị bà cô lớn, nhỏ ở nhà chắc chắn đã hành hạ Lục Hoài Nhu khiến anh chẳng dễ chịu gì, cả một bụng uất ức cũng chỉ có thể phát tiết lên mấy người bọn họ.
Sau cuộc họp, Ellen gọi điện cho Lục Hoài Nhu, hỏi thăm tình trạng sinh hoạt gần đây của ông chủ nhà mình.Lục Hoài Nhu chỉ nghiến răng, nghiến lợi nói hai chữ: “Phản đồ.”
“Hai người đó mới quen biết bao lâu, thế mà con nhóc nhà tôi đã vội vàng cùng Lục Tuyết Lăng kia đi chơi.” Lục Hoài Nhu bắt chước Lục Chúc Chúc nói: “Giờ treo ở cửa miệng tiểu quỷ đó là câu ‘Bà nói đương nhiên đúng rồi!’”
“Không có nguyên tắc, cũng không có thân tình, uổng công ông đây thương con nhóc đó!”
Ellen bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Chị Tuyết Lăng rất được mấy cô bé con yêu quý, cái này cũng có thể hiểu được.”
“Lục Chúc Chúc có thể giống như đám nhóc đó sao? Đó là cháu nội của tôi!” Lục Hoài Nhu phẫn uất nói: “Con bé sao có thể giống những người khác?”
“Nhưng mà làm gì có đứa bé nào không muốn trong quá trình trưởng thành của mình luôn có bóng hình người mẹ chứ.” Ellen chỉ một câu đã nắm bắt được trọng điểm: “Có lẽ Chúc Chúc đang coi chị Tuyết Lăng như một người mẹ.”
Lời này vừa nói ra, nháy mắt đã khiến Lục Hoài Nhu cứng họng.
Anh không thể nói được gì, cũng chẳng thể phản bác nổi.
Đúng vậy, cho dù anh có cho cháu gái mình tất thảy mọi thứ trên thế giới này, nhưng lại không cho con bé được tình thương của người mẹ.
Lục Tuyết Lăng đến, vừa hay bù đắp được chỗ còn thiếu này.
Buổi tối, Lục Tuyết Lặng cầm khăn bông từ phòng tập thể hình bước ra, thấy em trai nhà mình đang ngồi trên ghế cao ở quầy bar, bưng một tách cafe, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Lục Tuyết Lăng biết Lục Hoài Nhu có lời muốn nói, vì vậy đi tới: “Nhu Nhu, mới không dùng xe lăn nữa mà đã ngồi cao như vậy, coi chừng ngã đấy.”
Lục Hoài Nhu khó chịu nói: “Ai cần chị lo.”
Lục Tuyết Lăng gõ trán thằng cu em mạnh miệng nhà mình: “Tôi là chị gái cậu, mặc kệ cậu ít tuổi hay nhiều tuổi, cậu vĩnh viễn là em trai nhỏ của tôi.”
Lục Hoài Nhu tức giận hỏi cô: “Bao giờ chị định đi?”
“Không biết. Chị đã đồng ý đưa Chúc Chúc đi công viên chơi, vẫn còn chưa dẫn con bé đi được kia kìa.” Lục Tuyết Lăng bĩu môi, khó chịu nói: “Cả ngày cậu chỉ có suy nghĩ làm sao để đuổi chị đi, đúng không?”
Lục Hoài Nhu khuấy khuấy cafe trong chiếc tách sứ màu lam, môi mỏng khẽ giật, không nói gì.
Lục Tuyết Lăng nhìn em trai một hồi, lại nói tiếp: “Buổi tối uống ít cafe thôi, lớn tuổi rồi mà vẫn sống vô tội vạ như thế, đúng là quá kém.”
Lục Hoài Nhu im lặng không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn những gợn sóng lăn tăn trong chén, bỗng nhiên nhỏ giọng nói một câu: “Nếu như không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, chị không cần đi, cứ ở lại đây.”
Lục Tuyết Lăng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lục Hoài Nhu bưng chén, xoay người rời đi, trước khi rời đi còn ghét bỏ bổ sung một câu: “Dù sao cũng không gả đi được.”
Lục Tuyết Lăng: …
Ở với tên đầu heo này, tình thân xúc động gì đó vĩnh viễn không vượt quá được ba giây.
***
Trong khoảng thời gian này, Lục Hoài Nhu đi đứng không tiện, bởi vậy nhiệm vụ đưa đón Lục Chúc Chúc liền được giao cho Lục Tuyết Lăng.
Khi ra ngoài Lục Tuyết Lăng cũng ăn mặc y như Lục Hoài Nhu, khẩu trang đen kín mít, mũ lưỡi trai kéo sụp xuống, nhưng điều này ngược lại càng khiến người khác chú ý.
Nhưng mặc dù có cải trang, che giấu thế nào, vẫn không giấu được khí chất xuất chúng của cô.
Trong phòng giáo vụ không ít giáo viên nghị luận ----
“Thầy nói xem người nhà Chúc Chúc tại sao đều kỳ quái như thế.”
“Tất cả đều là “đại hiệp giấu mặt”, ông nội đã thế, giờ lại thêm một vị bà họ, mà người trước so với người sau còn trẻ hơn.”
“Thật ra tôi đã sớm nghi ngờ rồi.” Chủ nhiệm - cô giáo Trần thần thần bí bí nói: “Tôi đã từng có một suy luận kinh thiên động địa, không chừng ông nội của Lục Chúc Chúc, là Lục Hoài Nhu.”
Lời này vừa nói ra, mấy thầy cô xung quanh đều biểu thị không thể có khả năng đó ---
“Đừng nghe thiên hạ đồn thổi.”
“Lớp chúng ta có đến tận 3 đứa trẻ họ Lục cơ mà.”
“Sao cô có thể dạy cháu nội của Lục Hoài Nhu được? Lục Hoài Nhu đến cả con trai còn chưa có, lấy đâu ra cháu gái.”
Cái này đương nhiên là mong muốn đơn phương của cô giáo Trần, nhưng mà không có lửa sao có khói, cô đã âm thầm tỉ mỉ quan sát ngũ quan Lục Chúc Chúc, quả thực có mấy phần giống Lục Hoài Nhu.
Lại thêm vị ông nội trẻ tuổi, thần thần bí bí và vị bà họ trẻ trung, khí chất ngời ngời… đều vô cùng tương thích với các tin tức liên quan đến gia đình Lục Hoài Nhu.
Nhưng suy đoán tóm lại chỉ là suy đoán, là một chủ nhiệm lớp, cô giáo Trần cũng không có khả năng tìm Lục Chúc Chúc để xác thực suy đoán của mình, nghe ngóng đời tư cá nhân của học trò là đi ngược lại tôn chỉ của nghề giáo, cho nên cô cố gắng đè ép ý nghĩ này xuống.
Từ buổi học dương cầm lần trước, Lục Chúc Chúc dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, lần đầu tiên đánh đàn đã có thể đánh hoàn chỉnh một bản “Ngôi sao nhỏ”, chạm vào lòng tự ái cao hơn trời của Ninh Dung Nhi. Từ đó, cứ trong giờ âm nhạc Ninh Dung Nhi lại bất chấp nhất định phải so bì hơn thua từng chút một với Lục Chúc Chúc.
Ninh Dung Nhi mới học xong “Bản giao hưởng số 9” của Beethoven (1), sau khi hoàn thành bản nhạc, cô nhóc quay lại phía sau hỏi Lục Chúc Chúc: “Lục Chúc Chúc, cậu biết đàn “Bản giao hưởng số 9” không?”
Lục Chúc Chúc không muốn hơn thua với cô bạn này, lười biếng đáp: “Không.”
“Sao có chuyện bản nhạc đơn giản như thế mà cậu cũng không biết đàn được?” Cô nhóc đắc chí nói. Con khổng tước kiêu ngạo trên vai Ninh Dung Nhi kênh kiệu diễu võ giương oai xòe đuôi: “Cậu thật là đần chết đi được.”
Lục Chúc Chúc cảm thấy, con khổng tước trên vai Ninh Dung Nhi không sớm thì muộn sẽ bị tính tình hiếu chiến, khinh mạn này của Ninh Dung Nhi làm cho rụng hết lông mất thôi, đến lúc đó sẽ biến thành một con khổng tước trụi lủi xấu xí.
“Đúng đúng.”
Lục Chúc Chúc cảm thấy cô bạn này sao lại phiền chán như thế, chẳng buồn tiếp chuyện nữa.
“Vậy mà còn dám tự nhận mình là tiểu thiên tài.”
“Tôi chưa từng nói mình là tiểu thiên tài nha, là tự cậu cảm thấy thế.”
“Hừ. Tôi làm gì có! Tôi mà thèm cảm thấy cậu là thiên tài á. Đừng mơ. Ngay cả bản “Bản giao hưởng số 9” đơn giản như thế cũng không biết đánh. Lục Chúc Chúc đúng là đồ ngốc. Đồ ngốc!”
Lục Chúc Chúc ở với Lục Hoài Nhu đã lâu, đâm ra mưa dầm thấm đất cũng dính chút tính nết của ông nội, đối với người mình không thích, một ánh mắt cũng keo kiệt không muốn cho đối phương.
Ninh Dung Nhi thấy cô bạn không chú ý đến mình càng nóng nảy, hiếu chiến khiêu khích: “Lục Chúc Chúc là đồ ngốc, đồ ngốc! Lục Chúc Chúc ngu đần.”
Rột cục cô giáo dạy nhạc luôn khiêm tốn, ôn nhu cũng không nhẫn nhịn được tính tình kiêu căng, tùy hứng của Ninh Dung Nhi nữa, tức giận trách cứ: “Dung Nhi! Im miệng.”
Toàn bộ bạn nhỏ trong lớp đều im lặng, bao gồm cả Ninh Dung Nhi.
Cô giáo dạy nhạc đối xử với các bé học sinh xưa nay đều cực kỳ hòa nhã, dịu dàng, trên mặt luôn nở nụ cười bao dung, rất ít khi nổi giận. Xem ra Ninh Dung Nhi thực sự đã hành xử quá đáng rồi.
“Không đàn được mấy khúc nhạc đó là không bình thường ư?” Cô giáo trách cứ Ninh Dung Nhi: “Em đàn được, các bạn khác không đàn được thì lập tức nhạo báng, chế giễu bạn cùng lớp, cho rằng như thế là giỏi giang?”
Ninh Dung Nghi bị ngữ khí nghiêm khắc của cô giáo âm nhạc dọa sợ ngây người, một câu cũng không dám nói.
“Hơn nữa, thước có sở đoản của thước, tấc có sở trường của tấc (2). Mỗi lần thi toán Lục Chúc Chúc đều đạt điểm tối đa, em làm được không? Chẳng lẽ khi ấy Lục Chúc Chúc cũng giống như em hiện tại, chạy đến trước mặt chê em là đứa ngốc sao?”
“Mau xin lỗi bạn học Lục Chúc Chúc đi.”
Ninh Dung Nhi rốt cục không khống chế nổi cảm xúc nữa, khóc nấc lên: “Xin… xin lỗi cậu.”
Nhưng mà Lục Chúc Chúc nhìn ra được cô bạn này không hề thành tâm thành ý nhận lỗi, chỉ là do sợ cô giáo lên làm qua loa lấy lệ.
Ninh Dung Nhi lặng lẽ đứng một góc khóc, cắn chặt răng, nhìn về phía Lục Chúc Chúc với ánh mắt đầy căm hận.
Buổi chiều, cả lớp tổng vệ sinh phòng học, những học sinh không cần tham gia lao động đều tập trung ở trên sân vận động.
Bên trái sân vận động có một cái hố cát lớn, bình thường được sử dụng cho môn ném tạ và nhảy xa.
Ngày bình thường, cái hố cát này cũng là “vườn chơi” yêu thích của đám nhỏ.
Mỗi lần đến thời điểm tổng vệ sinh, các bạn học sinh nhỏ tuổi đều đổ dồn về phía hố cát chơi xây lâu đài, làm tượng, xây nhà chòi… Tiếng trẻ thơ nô đùa vô cùng náo nhiệt.
Lục Chúc Chúc, Tưởng Thanh Lâm, Trương Hổ, ba đứa bé ngồi chụm lại như ba chiếc bao cát nhỏ.
“Chỗ này chúng mình nên làm một cái cửa sổ.” Tưởng Thanh Lâm dùng gậy vẽ một chiếc cửa: “Công chúa ở trong lâu đài chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể ngắm được biển cả bao la cùng bãi đá ngầm hùng vĩ.”
Lục Chúc Chúc nhặt được mấy khối đá, sắp xếp thành một dải đá gầm, vừa quay đầu đã nhìn thấy Cảnh Tự đang cầm một tập sách bài tập từ phía xa xa chậm rãi đi đến, cô nhóc vui vẻ lập tức vẫy vẫy tay hô: “Anh Cảnh Tự, đến đây cùng xây lâu đài đi.”
Cảnh Tự quan sát cô vài giây, dừng chân lại, cầm đống sách ngồi bên băng ghế dài cạnh hố cát cúi đầu chăm chú làm bài tập.
Trương Hổ giật giật tay áo Lục Chúc Chúc nói nhỏ: “Đừng gọi cậu ta, cậu ta sẽ không chơi cùng chúng ta đâu, cậu ta chẳng bao giờ chơi cùng mấy người nhỏ tuổi hơn.”
Tưởng Thanh Lâm hỏi: “Vậy cậu ta chỉ chơi với các anh cùng khối thôi sao?”
Trương Hổ đáp: “Cậu ta cũng không chơi với các anh, chị cùng khối, cậu ta chẳng chơi với ai cả, cậu ta là tiểu thiên tài, lúc nào cũng xem thường mọi người vì không bằng cậu ta.”
Tưởng Thanh Lâm khinh thường nói: “Chúc Chúc của chúng ta cũng là tiểu thiên tài nha.”
Lục Chúc Chúc cười nói: “Tớ không phải là tiểu thiên tài, mình muốn là nữ vương đại nhân.”
“Vậy tớ sẽ là tiểu công chúa.” Tưởng Thanh Lâm chỉ vào lâu đài cát 3 đứa cất công