Lúc Lục Tùy Ý nói ra câu này, đúng lúc hiệu trưởng bước vào văn phòng.
Hiệu trưởng của trường chuyên này nổi tiếng là không kiêu ngạo, không siểm nịnh, là tấm gương sáng trong ngành giáo dục, ông quản lý học sinh tương đối khắc nghiệt, nghe được lời này, hiệu trưởng lập tức thay đổi sắc mặt ---
“Là phụ huynh, là người lớn trong nhà, các anh, chị đáng nhẽ phải là tấm gương tốt cho con trẻ noi theo, sao có thể nói những lời này.”
Lục Tùy Ý và mẹ Ninh không dám phản bác lời của thầy hiệu trưởng, ngượng ngùng đứng sang một bên trầm mặc không nói.
“Ngay trước mặt những đứa trẻ, một người thì lấy cha ra đe, một người thì lôi chồng ra dọa, các người làm thế có thử nghĩ mấy đứa bé sẽ nghĩ sao không? Sau này nếu chúng học theo mấy người các người thì sao?”
Lục Tùy Ý gãi gãi đầu, lúng túng nói: “Hiệu trưởng, đó là do cô ta bắt đầu trước…”
“Chị Ninh, nếu như chị không quản được con mình, tôi đề nghị chị gọi chồng đến, nghiêm túc dạy dỗ cô bé.”
“Cái này…”
Lời còn chưa dứt, hiệu trưởng đã quay sáng Lục Tùy Ý: “Anh Lục, nếu như anh đã nhắc đến ông nhà, vậy thì tôi cảm thấy anh nên mời ông ấy đến đây đi, để ông phân xử, xem chuyện này đến cùng là đúng hay không đúng.”
“Việc này… không cần đâu!” Lục Tùy Ý bị dọa đến hồn phi phách tán: “Hiệu trưởng, tôi… tôi sai rồi! Tôi đã hành xử không chừng mực! Sau này tôi sẽ không làm vậy nữa, nhất định là tấm gương tốt cho con gái!”
Vì lời phê bình này mà Lục Tùy Ý xấu hổ đến không nói lên lời, dù sao hiệu trưởng giáo huấn cũng không sai, trước mặt trẻ con sao có thể lôi thế lực của gia đình ra để tranh chấp với người khác.
Cuối cùng, hiệu trưởng vẫn trừng phạt Ninh Dung Nhi, tạm thời đình chỉ học cô nhóc ba ngày để về nhà suy xét lại mình, sau đó viết tay một bản kiểm điểm hơn 800 chữ gửi lại cô giáo chủ nhiệm.
Mẹ Ninh đương nhiên không phục, nhưng là hiệu trưởng của trường chuyên tư thục tốt nhất thành phố, hiệu trưởng đương nhiên chẳng e ngại cái gì gọi là công ty bất động sản Thủy Phong. Ông thẳng thắn nói: “Trường chúng tôi đã thành lập hơn 20 năm, dạng học trò nào chưa từng gặp qua, dạng phụ huynh nào chưa từng tiếp xúc, nếu như chị quyết giữ chính kiến của mình, cố tình bao che con gái, không chịu nhận lỗi, vậy thì thứ cho tôi nói thẳng, chúng tôi dạy không nổi con chị, mời chị tìm người thầy cao minh khác dạy cháu.”
Ngụ ý vô cùng rõ ràng, nếu như chị không nghiêm túc phê bình con, để cô bé nhận ra sai lầm mà hối cải, sửa chữa vậy thì Ninh Dung Nhi sẽ bị cưỡng chế thôi học.
Lúc này mẹ Ninh mới ý thức sâu sắc được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Khi nhập học, Ninh Dung Nhi không đỗ kỳ thi tuyển sinh vào trường này, là gia đình chạy vạy quan hệ khắp nơi mới lo lót được cho con gái vào trường chuyên tốt nhất thành phố, nếu như chỉ vì chuyện cỏn con kia mà bị cưỡng chế thôi học thực sự không đáng.
Mẹ Ninh chỉ đành tiếp nhận ý kiến của hiệu trưởng. Ngay tại phòng giáo vụ bà ta quay sang con gái hung hăng trách cứ một trận, đồng thời cam đoan để Ninh Dung Nhi ở nhà tự kiểm điểm lỗi lầm 3 ngày, sau đó sẽ gửi lại bản kiểm điểm như đã hứa với thầy cô.
Buổi chiều, lúc tan học, Lục Tùy Ý khoác balo của con gái, đón Lục Chúc Chúc, nói muốn đưa cô nhóc đi ăn KFC.
Lúc Lục Chúc Chúc vui vẻ leo lên xe của ba, Cảnh Tự vội vàng từ đường cái đối diện chạy đến, gọi cô bé một tiếng: “Lục Chúc.”
Lục Chúc Chúc nhìn thấy cậu bé, khuôn mặt trắng noãn tràn ngập vui vẻ, cười rạng rỡ đáp: “Anh Cảnh Tự, đi ăn KFC cùng em không?”
“Không được.”
“Vậy thôi, chờ chút, em về sẽ qua tìm anh chơi nha.”
Cảnh Tự rút từ trong túi quần ra một miếng băng dán cá nhân, xé mở, sau đó nâng cằm cô bé lên.
Gò má trái của Chúc Chúc có một vệt xước rất mỏng, bị móng tay cào rách, nhìn thoáng qua sẽ không thấy, bởi vậy cả thầy cô và ba Chúc Chúc đều không phát hiện ra, đến cả cô nhóc còn không biết chính mình bị thương.
Nhưng Cảnh Tự lại thấy được.
Cậu cẩn thận dán băng dán cá nhân lên vết thương trên mặt Chúc Chúc, sau đó dùng ngón trỏ di nhẹ, nói: “Sẽ không để lại sẹo đâu, nhưng da bị xước, vẫn nên dán băng dán cá nhân vào, phòng ngừa uốn ván, hoặc bụi bẩn bám vào vết rách.”
Lục Chúc Chúc nở nụ cười rạng rỡ lộ hai chiếc răng nanh lém lỉnh: “Anh Cảnh Tự đúng là hiểu biết siêu nhiều nha.”
“Sau này nếu trong lớp có bạn nào bắt nạt em thì nhất định phải chạy ngay đến tìm anh hoặc anh Cảnh Triết. Bọn anh học lớp lớn hơn, bạn cùng lớp em sẽ không dám chọc vào bọn anh.”
“Anh Cảnh Tự cũng đâu lớn hơn em bao nhiêu, chỉ là do học nhảy cóc nên mới ở lớp lớn thôi! Vậy mà cũng được coi là học lớp lớn hơn ạ?”
“Đương nhiên.” Cảnh Tự đặt tay lên đỉnh đầu Chúc Chúc: “Anh cao hơn em một cái đầu, là anh của em, em cảm thấy anh không thể bảo vệ được em sao?”
“Chiều cao không thể chứng minh được cái gì cả! Vậy anh Cảnh Tự, anh sinh nhật ngày nào, biết đâu chừng còn sinh sau em mấy ngày thì sao?”
Cảnh Tự liếc mắt cũng nhìn ra quỷ kế của cô nhóc lém lỉnh này: “Em đang thay đổi chiến thuật để nghe ngóng sinh nhật của anh hả?”
“Ha ha ha, làm gì có. Anh nghĩ nhiều rồi.”
Lục Tùy Ý từ ghế lái thò đầu ra: “Đi thôi, không một chút nữa đúng giờ cao điểm, sẽ đông lắm, có khi phải chờ nửa tiếng mới ăn được KFC đó.”
“Vâng.” Lục Chúc Chúc nhanh chóng trèo lên xe, lại vội vàng kéo cửa kính xuống, vẫy vẫy tay nói: “Anh Cảnh Tự, em đi đây. Tối gặp lại nhé.”
Cảnh Tự cũng giơ tay lên.
Trong cửa hàng KFC, Lục Chúc Chúc cùng ba ba ngồi trên ghế cao, sung sướng gặm đùi gà.
Lục Tùy Ý bị hiệu trưởng khiển trách một trận có chút chột dạ, dặn đi dặn lại con gái, chuyện hôm nay ngàn vạn lần không được để cho ông nội biết.
Rõ ràng là con gái xô xát với bạn học đến mức nhà trường phải mời phụ huynh đến làm việc, nhưng Lục Chúc Chúc cảm thấy bộ dạng của ba ba mình hiện tại còn lo lắng, bồn chồn hơn cả cô nhóc.
“Ba yên tâm đi, con sẽ không nói ra đâu.” Lục Chúc Chúc vỗ vỗ vai ba, an ủi: “Hai chúng ta cùng chung một chiến tuyến mà.”
“Thôi đi, ai cùng một chiến tuyến với con! Đừng quên ba là ba của con đó.” Lục Tùy Ý mút nốt chiếc cánh gà: “Chủ yếu là… chút chuyện nhỏ như trẻ con đánh nhau này, cũng phải để đích thân ba của ba tới, vậy mặt mũi ba con để ở đâu?”
Lục Chúc Chúc cười nói: “Thực ra ba đang sợ bị ông nội mắng chứ gì.”
“Tiểu quỷ xấu xa này, ba giúp con, con còn chống đối ba.” Lục Tùy Ý giật giật bím tóc nhỏ của Lục Chúc Chúc.
“Ai nha, tay ba đầy mỡ, bẩn chết đi được.” Lục Chúc Chúc vội vàng né ra.
Nhưng thật ra Lục Chúc Chúc nói không hề sai, Lục Tùy Ý quả thực có chút sợ hãi.
Mặc dù chỉ là chuyện đánh nhau cỏn con giữa hai đứa con nít… nhưng anh ta không xử lý tốt, còn để hiệu trưởng trực tiếp phê bình một trận, tôn nghiêm của một người đàn ông không cho phép anh lên tiếng nhờ vả ba mình.
Anh đã đủ trưởng thành, đủ khôn khéo để tự giải quyết việc của mình.
“Con ở nhà ông nội vui không?” Lục Tùy Ý đã hơn nửa tháng không gặp con gái, nghĩ đến lại thấy nhớ nhung, lo lắng hỏi: “Nếu không vui thì bất kỳ lúc nào cũng có thể về nhà với ba.”
“Không phải mẹ đã ký hiệp định với ông nội rồi sao ạ?” Lục Chúc Chúc nói: “Hiện tại ông nội mới là người giám hộ hợp pháp của con, ba và mẹ không thể tự ý đem con đi được.”
“Cho dù ba có đem con đi thật, chẳng lẽ ông con thực sự sẽ lôi con trai mình lên tòa hay sao?”
Lục Chúc Chúc chớp chớp mắt, thành thật mà trịnh trọng đáp: “Con cảm thấy ông chắc chắn sẽ làm thế đó.”
Lục Tùy Ý: …
Nghĩ lại một chút, tính tình ông già nhà mình không chừng thật sự sẽ làm ra hành động táo tợn đó.
“Khụ khụ, dù sao, ông ấy cũng là cha ruột của ba, con lại là con gái ba, hiệu lực pháp lý của hiệp định kia có ảnh hưởng đến ba hay không còn phải nói sao.”
Lục Chúc Chúc lập tức ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Ba! Đây là khế ước tinh thần, là một hình thức hợp đồng dựa trên sự thỏa thuận đồng ý giữa hai bên, ba hiểu không!”
Lục Tùy Ý đang gặm xương gà sững sờ quay sang nhìn có gái nói: “Cái gì cơ?”
“Đã ký tên, đồng nghĩa với việc đồng ý điều khoản có trong hiệp ước, và nhất định phải tuân thủ ước định.”
“Được đó, con đi theo ông nội quả là mở mang được nhiều kiến thức, nói chuyện cũng có phong phạm bá đạo của một tổng giám đốc rồi đấy.”
Lục Chúc Chúc nghiêm túc nói: “Đây là vấn đề nguyên tắc.”
Lục Tùy Ý: “Muốn ăn thêm khoai tây chiên không?”
“Muốn ạ.”
“Thế chọn nguyên tắc hay chọn khoai tây chiên.”
Lục Chúc Chúc: …
Đúng là bắt nạt trẻ con!
Lục Chúc Chúc và Lục Tùy Ý gọi thêm hai phần khoai tây chiên, ăn đến quên cả trời đất.
Lục Chúc Chúc đem tất cả sự việc trong nhà kể tường tận lại cho ba ba.
“Cái gì! Con nói nữ ma đầu Lục Tuyết Lăng kia cũng đến! Hiện tại còn ở cùng hai người.”
“Đúng thế, chờ một chút, bà họ không phải nữ ma đầu nha.”
“Con không biết bà cô ấy độc ác thế nào đâu.” Vừa nghĩ đến bà cô nhà mình, Lục Tùy Ý không nhịn được run lẩy bẩy: “Khi còn bé ba thường xuyên bị bà chọc đến phát khóc. Hừ lão bà bà ấy đúng là một tay cao thủ bắt nạt trẻ con! Ba vĩnh viễn không bao giờ quên, năm ba 10 tuổi, có một đêm bà cô đó thừa dịp ba lim dim ngủ vất một con nhện lông lên mặt ba, dọa ba sợ đến tè ra quần. Từ đó về sau mấy năm liền ba vẫn gặp ác mộng.”
Lục Chúc Chúc sợ ngây người.
Thì ra bà họ lúc còn trẻ nghịch ngợm như thế?
“Nhưng mà bà đối xử với con rất tốt, xưa nay chưa từng bắt nạt con, lúc ông nội mắng con, bà còn đứng ra bênh vực con nữa.”
“Chắc chắn nữ ma đầu đó lại có âm mưu gì rồi.” Lục Tùy Ý bị bà cô Lục Tuyết Lăng giày vò đến mức hình thành bóng ma tâm lý: “Chúc, con nhất định không thể phớt lờ cảnh báo của ba mà tin tưởng bà cô này, tùy thời tùy chỗ phải luôn đề cao cảnh giác.”
“Bà họ không giống ba nói đâu.” Lục Chúc Chúc móc từ cổ một chiếc Khóa Trường Mệnh Bình An bằng vàng (1) “Ba nhìn đi, đây là bà họ tặng con đó.”
“Móa. Cô lớn chưa hề tặng ba con món quà tặng nào tốt như thế!” Lục Tùy Ý tháo Khóa Trường Mệnh kia xuống, quan sát tỉ mỉ, ghen ăn tức ở nói: “Được lắm, vàng thuần, còn khảm ngọc nữa.”
Nhưng mà đến khi lật mặt sau của chiếc Khóa Trường Mệnh kia lại, nhìn thấy 2 chữ khắc phía sau, Lục Tùy Ý đột nhiên yên lặng.
Lục Chúc Chúc thấy sắc mặt ba mình không đúng lắm, hỏi: “Ba, sao thế ạ?”
Lục Chúc Chúc đeo lại chiếc Khóa Trường Mệnh Bình An lên cổ con gái, sau đó nhỏ giọng nói: “Bà họ có từng nói với con, trước đây bà có một cô con gái không?”
Lục Chúc Chúc mờ mịt lắc đầu.
“Hồi bà con 27 tuổi, đã mất một cô con gái,