Chị Đây Là Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 26


trước sau


Tháng năm, tháng sáu có ngày của cha và ngày của mẹ (1), nhân dịp này cô giáo ngữ văn cho các bạn nhỏ hai đề văn ---
 
“Tình yêu của ba” và “Tình yêu của mẹ”.
 
Trên lớp học, cô giáo ngữ văn cảm xúc dạt dào nhìn đám học trò, giảng: “Tình thương của ba trước nay đều trầm lắng, lặng lẽ như mạch nước ngầm, không biểu lộ ra ngoài, mà lắng đọng trong tim hóa thành hành động, hệt như núi non thâm trầm, kiên cố. Mà tình thương của mẹ lại khác, tình mẹ ôn nhu như nước bao lấy chúng ta, để mỗi đứa con đều cảm nhận được sâu sắc sự ấm áp, dịu dàng.”

 
Lời còn chưa hết, lập tức đã có một bạn nhỏ giơ tay nói: “Thưa cô không phải như vậy ạ!”
 
Cô giáo ngữ văn cười hỏi: “Trương Hổ, ý trò là sao?”
 
Trương Hổ đứng lên, nói: “Mẹ con cứ không hợp một chút là mắng con, quả thực không hề ôn nhu như nước chút nào! Cha con càng không trầm mặc như núi cao, mỗi lần thấy mẹ mắng con, cha sẽ ngồi bên cạnh vỗ đùi nói, mắng hay lắm.”
 
Cô giáo ngữ văn: …
 
Lục Chúc Chúc tán đồng gật gật đầu: “Ba con thì chả khác gì một con khỉ, trên nhảy, dưới nhún, tuyệt đối không có chút gì liên quan đến kiên nghị như núi cả, cũng chẳng có vẻ trầm mặc, ổn trọng, chỉ cần con không ngắt lời ba ba, thì ba của con có thể lải nhải cả ngày.”
 
Tưởng Thanh Lâm nói: “Con không có ba ba, nhưng con cảm thấy, tình yêu của mẹ con kiên định như núi cao vậy, mẹ vì con và anh trai mà cố gắng một mình mở cửa tiệm. Đôi lúc công việc quá nhiều, mệt đến kiệt sức, về nhà mẹ sẽ cáu gắt, nhưng con và anh đều biết mẹ vất vả, không dám cãi lời.”
 
Ninh Dung Nhi bất mãn vì các bạn học ai cũng giơ tay phát biểu ý kiến, vì vậy cố gắng nói to lấn át mọi người: “Ba mẹ của các cậu hẳn chẳng có ai là những người cha người mẹ chuẩn mực. Người cha, người mẹ hoàn hảo nhất phải như cô giáo nói ấy. Ba mẹ tôi chính là minh chứng tốt nhất. Ba tôi ở ngoài là ông chủ lớn, mẹ tôi thì ở nhà chăm lo việc nhà, nuôi dạy con cái, ba tôi tính tình ổn trọng như núi, mẹ thì dịu dàng, ôn nhu…”
 

Trương Hổ ngắt lời cô nhóc: “Mẹ của cậu nóng nảy, cay nghiệt chứ dịu dàng ở đâu?”
 
Toàn bộ các bạn nhỏ trong lớp được một trận cười vang.
 
Ninh Dung Nhi tức giận đến mức hai mắt trừng lớn: “Cậu nói bậy bạ gì thế.”
 
“Thì vốn là vậy mà, ngày đó mẹ cậu ở phòng giáo vụ mắng chửi cậu, tất cả các học sinh đứng ở hành lang hôm ấy đều nghe thấy hết.”
 
Mắt thấy đám học sinh bắt đầu thảo luận sang tranh cãi ầm ĩ, cô giáo ngữ văn vội vàng lên tiếng ổn định trật tự.
 
“Mẹ của cậu ấy là người nóng tính, cay nghiệt không khác gì trái ớt cả.” Trương Hổ nhỏ giọng nói với Chúc Chúc và Tưởng Thành Lâm: “Hơn nữa còn là loại ớt đặc biệt cay.”
 
Lục Chúc Chúc: “Cậu bớt tranh cãi lại đi.”
 
Cô giáo ngữ văn cuối cùng tổng kết: “Cho nên, kỳ thực cha mẹ mỗi người đều không giống nhau, bọn họ có tính cách riêng, cũng có cách yêu thương các con riêng. Có thể nói một trăm bạn học thì có 100 kiểu phụ huynh khác nhau, nhưng mà dù là người cha, người mẹ nào cũng đều có một điểm chung.”
 
Các bạn nhỏ tò mò hỏi: “Là gì ạ?”
 
Cô giáo ngữ văn: “Cha mẹ đều vô cùng yêu thương các con.”
 
Trương Hổ gật đầu: “Ba em mặc dù hay đánh con, nhưng thỉnh thoảng sẽ lén mua đồ ăn vặt cho con, còn nói thầm với con là không được nói cho mẹ.” 
 
Tưởng Thanh Lâm nói: “Mẹ tớ cũng thế, mẹ đi sớm về muộn, luôn nỗ lực làm việc tất cả đều vì muốn chu cấp cho tớ và anh trai tốt hơn. Hơn nữa mẹ còn nói, nếu kỳ thi sắp đến tớ giành hạng nhất mẹ sẽ đưa tớ đi xem buổi hòa nhạc của Lục Hoài Nhu oppa nữa.”
 
Lục Chúc Chúc nghiêng đầu: “Nếu xếp hạng nhất sẽ cho đi xem buổi hòa nhạc của Lục Hoài Nhu.”
 
“Ừ.”
 
“Thật ra cậu có thể đặt ra một mục tiêu lớn hơn mà.”
 
“Đây còn không phải mục tiêu cực lớn sao?”
 
“Cái này không khó thực hiện, không cần đứng đầu trong kỳ thi cuối kỳ cậu cũng có thể đến xem buổi hòa nhạc mà, chỉ cần…”
 
“Cần gì?”
 
Lục Chúc Chúc cười hì hì, không nói tiếp nữa. 
 
Chỉ cần mãi mãi là bạn tốt của tớ là được.
 
Trong lúc các bạn nhỏ đang sôi nổi thảo luận về đề bài cô cho, cô giáo ngữ văn nhạy cảm phát hiện có một cô bé cứ một mực cúi đầu im lặng, không trao đổi với bạn bè xung quanh. 
 
Cô giáo đi đến, ân cần hỏi: “Chu Phán? Trò không bàn luận bài cùng các bạn à?”
 
Khuôn mặt nhỏ của Chu Phán lập tức đỏ lên, run rẩy nói: “Ba mẹ con không phải núi cũng chẳng phải nước, ba mẹ con không yêu con, họ chỉ yêu thích em trai thôi, ông bà cũng yêu quý em ấy. Tất cả mọi người trong nhà đều chiều chuộng em, mua cho em vô cùng nhiều quần áo mới.”
 
Đôi mắt cô bé con nhanh chóng đỏ lên, cô nhóc nhìn cô giáo hoang mang hỏi: “Cô ơi, vì sao mọi người đều thích em trai mà không yêu thương con?”
 
Toàn bộ bạn học đều im lặng đồng loạt nhìn về phía cô giáo, hi vọng cô có thể giải đáp vấn đề này. 
 
Cô giáo ngữ văn thoáng sửng sốt, hiển nhiên chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào một cách khéo léo nhất để không làm tổn thương Chu Phán.
 
“Kỳ thật, ba mẹ rất yêu thương trò, chỉ là không thể hiện ra ngoài một cách rõ ràng mà thôi.”
 
Chu Phán mong đợi nhìn cô: “Thật ạ?”
 
“Đúng thế, có những bậc cha mẹ giấu tình yêu của mình rất sâu, và vì chúng ta còn bé, kinh nghiệm sống còn ít nên chưa chắc đã nhìn ra được sự quan tâm, chăm sóc của ba mẹ đối với mình.” Cô giáo ôn nhu nói: “Cũng có thể là vì em trai trò còn nhỏ nên ba mẹ phải chăm sóc, trông nom em nhiều hơn.” 
 
Đáy mắt đầy tổn thương của Chu Phán lần nữa lấp lánh ánh sáng, cô nhóc dùng sức gật đầu, nói: “Con hiểu rồi ạ. Con làm bài đây, con muốn viết về sự vất vả của ba mẹ. Không muốn tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa.”
 
Trong khoảnh khắc đám học trò không chú ý, cô giáo ngữ văn thở dài một hơi.
 
Lúc cô giáo ngữ văn nói chuyện, Lục Chúc Chúc thoáng nhìn thấy chú chim bồ câu trắng nhỏ trên vai cô dùng hai cánh che mắt. 
 
Điều này chứng tỏ, cô giáo đang nói dối. Trong lòng cô rõ ràng không nghĩ như cô vừa nói.
 
Lục Chúc Chúc nghi hoặc nghĩ, tại sao cô lại lừa Chu Phán chứ?
 
Buổi tối, Lục Chúc Chúc đem chuyện này kể cho Lục Tuyết Lăng nghe, sau đó gãi đầu hỏi: “Bà ơi, tại sao cô giáo lại nói dối ạ?”
 
Lục Tuyết Lăng vừa xem tạp chí thời trang số mới nhất, vừa liếc nhìn cô cháu gái nhỏ, mỉm cười: “Nhóc con, con biết Đọc Tâm Thuật hả, biết cả chuyện cô giáo ngữ văn nói dối.”
 
Lục Chúc Chúc làu bàu đáp: “Con nhìn ra được nha, rõ ràng cô đang lừa Chu Phán, tròng lòng cô không hề nghĩ như vậy.”
 
Lục Tuyết Lăng nói: “Kỳ thực lời nói dối của cô giáo con là lời nói dối thiện chí, mục đích của cô là không muốn làm bạn nhỏ kia bị tổn thương, cái này có thể giải thích mà.”
 
“Nhưng cho dù là một đứa bé, cũng có quyền được biết rõ chân tướng chứ ạ.” Lục Chúc Chúc hùng hồn tuyên bố: “Ai cũng không thể tước đoạt quyền được biết sự thực của trẻ nhỏ.”
 
“Tiểu quỷ này, còn muốn nói lý với bà à. Được rồi.” Lục Tuyết Lăng ngồi dậy, chuẩn bị kỹ càng tư thế để biện luận với “vua nói lý nhỏ” của nhà họ Lục: “Con nói, ai cũng không có quyền tước đoạt quyền lợi được biết chân tướng của trẻ con, như vậy con có quyền tước đoạt phần tình cảm ấm áp, tốt đẹp của cô nhóc kia về ba mẹ à?”
 
“Dạ…”
 
Lục Chúc Chúc chung quy cũng không nói lại Lục Tuyết Lăng. 
 
Đúng vậy, Chu Phán nghe xong lời cô giáo nói, đáy mắt đầy hạnh phúc, vui vẻ, không ai có quyền được tước đi niềm vui đẹp đẽ đó của bạn ấy. 
 
Cô nhóc vẫn có chút không phục: “Cho nên, bà cảm thấy ngẫu nhiên nói dối là điều có thể tha thứ?”
 
Lục Tuyết Lăng lập tức cải chính: “Lời nói dối thiện ý thi thoảng vẫn có thể dùng.”
 
Lục Chúc Chúc nhẹ gật đầu. 
 
Lúc này, Lục Hoài Nhu đeo bao tay làm bếp bê đồ ăn nóng hổi lên, khó chịu nói: “Ăn cơm thôi.”
 
Vừa nghe đến ba chữ này, hai vị bà cô một lớn, một nhỏ nhà họ Lục lập tức ỉu xìu: “Cậu/Ông lại tự tay nấu cơm hả?”
 
Lục Hoài Nhu thở phì phì đáp: “Ai cần hai người ăn, không thích thì dẹp.”
 
Thời gian trước chăm sóc một mình Lục Chúc Chúc đã đủ khó khăn, nay lại tiếp nhận thêm một bà cô lớn nữa, tăng gấp đôi sự tra tấn, anh còn chưa kêu ca đâu!
 
Hai vị bà cô này còn dám ghét bỏ cơm anh nấu. 
 
Đây là cái kiếp nạn gì thế không biết. 
 
Lục Chúc Chúc cầm thìa, múc một muỗng gà sốt phô mai nếm nếm, đôi mắt tỏa sáng: “Oa! Ngon tuyệt cú mèo!”
 
Phản ứng của cô cháu gái vượt xa dự kiến của Lục Hoài Nhu, anh kinh hỉ lên tiếng: “Thật hả?”
 
“Dạ!!” Lục Chúc Chúc chân thành gật đầu: “Bà nói trong sinh hoạt thường ngày thỉnh thoảng sử dụng lời nói dối thiện chí sẽ khiến cuộc sống vui vẻ, hòa hợp hơn.”
 
Lục Hoài Nhu: …
 
Anh cướp chiếc thìa trên tay cháu gái mình, cau có nói: “Lục Chúc Chúc, con có biết tiền đề của Lời nói dối thiện chí là gì không?”
 
Lục Chúc Chúc ngẩn người lắc đầu. 
 
Lục Hoài Nhu quát: “Tiền đề chính là: Đừng bao giờ nói ra mình đang nói dối.”
 
Buổi tối, Lục

Chúc Chúc ghé đầu vào trước bàn làm việc của Lục Hoài Nhu, vò đầu bứt tai viết đề văn được giao trên lớp hôm nay. 
 
Thật là khó, việc làm khó khăn, vô vị nhất trên đời này chính là sáng tác văn. 
 
Cô nhóc hết nằm úp má phải xuống bàn, lại úp má trái xuống, cực kỳ chán nản cắn bút. 
 
Lục Hoài Nhu ngồi dưới ánh đèn, đeo kính đọc sách, thấy dáng vẻ đau khổ này của nhóc nhà mình, thì ung dung nói: “Không có năng khiếu văn học, thì không cần miễn cưỡng, cứ viết thẳng xuống là “CON KHÔNG BIẾT LÀM.”.
 
Lục Chúc Chúc bất mãn: “Nào có ông nội nào như ông, cổ vũ trẻ nhỏ trốn làm bài tập.”
 
“Trước đây ông luôn cổ vũ con trai ông tương lai nhất định trở thành một nhà khoa học, cuối cùng bố con cũng đâu làm được đâu?”
 
“Ba không làm được, không có nghĩa là con không làm được nha.”
 
Lục Hoài Nhu liếc cháu gái nhà mình một cái: “Bạn nhỏ à, chờ đến khi con làm được rồi hãy đến nói câu này với ông.”
 
“Được thôi. Lục Hoài Nhu thối! Ông cứ chờ xem. Dù con không thể trở thành một nhà khoa học đại tài cũng nhất định trở thành một phi hành gia, một tác giả nổi tiếng, dù sao cũng nhất định không để ông xem thường con.”
 
Đáy mắt Lục Hoài Nhu lấp lánh ánh sáng, đang định nói: MỘT LỜI ĐÃ ĐỊNH. 
 
Lục Chúc Chúc lập tức cười giả dối: “Ông cho rằng con sẽ nói thế sao? He he phép khích tướng không có tác dụng với con đâu. Ông đừng hòng lừa con mắc mưu, lêu lêu.”
 
Lục Hoài Nhu nén xuống xúc động muốn tẩn cho tiểu quỷ này một bài học, xoay người, không thèm để ý đến cô cháu gái nữa. 
 
Từ khi Lục Chúc Chúc đến ở với anh, mỗi ngày Lục Hoài Nhu đều tự mặc niệm ba lần khẩu quyết [KHÔNG NÓNG GIẬN. KHÔNG NÓNG GIẬN. KHÔNG NÓNG GIẬN.]
 
*** 
 
“Nhân sinh tựa như vở kịch. Người hữu duyên mới may mắn gặp được nhau, có thể cùng chung sống lại càng không dễ dàng gì, vì vậy ông càng nên trân quý khoảnh khắc này mới đúng.”
 
Người ông nào đó:...
 
***
 
 Lục Chúc Chúc tiếp tục chuyên tâm làm đề văn “Tình Yêu Của Mẹ.”
 
Thực ra từ bé đến lớn, Lục Chúc Chúc đa phần đều ở với bố, ấn tượng với mẹ không đặc biệt sâu sắc, nhưng mỗi lần mẹ đến thăm cô bé đều sẽ đưa Chúc Chúc đi ăn thật nhiều đồ ăn ngon, còn đưa bé đến khu vui chơi, chơi thỏa thích. Nhưng mà hôm sau, mẹ vẫn sẽ mang bé đến nhà ba ba. 
 
Lục Chúc Chúc chăm chú viết: 
 
“Tình yêu của mẹ như gió, mỗi khi gió thổi qua, cuốn bay lá rụng cùng những cánh hoa trải đầy trên mặt đất, thổi hoa bồ công anh bay đầy trời, thổi vào lòng người, khiến ta cảm thấy mát mẻ, thoải mái.” 
 
Thế nhưng khi gió ngừng, cánh hoa rơi đầy trong nước, lá cây rụng xuống vũng bùn. Mà những cánh bồ công anh mỏng manh vẫn lặng im, ngốc nghếch nằm ở một nơi hẻo lánh, bình tĩnh đơn độc như nó xưa này vẫn thế, vẫn mãi đơn độc.”
 
Lục Chục Chục nắm chặt lấy mặt Khóa Trường Mệnh Bình An, lẳng lặng ngắm nhìn hoa văn xa xưa khắc trên chiếc khóa vàng. Mặt phía sau nổi lên hai ký tự latinh --- LY. 
 
Đúng lúc này, Lục Tuyết Lăng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào: “Tiểu quỷ trễ thế này còn chưa ngủ à? Đừng cậy tuổi còn nhỏ mà thức đêm nha. Ngủ sớm mới tốt cho sức khỏe.”
 
“Con còn đang làm bài tập làm văn.”
 
Lục Chúc Chúc nhanh chóng giấu chiếc Khóa vàng Trường Mệnh vào trong cổ áo, nhưng động tác vô cùng nhỏ này lại chẳng thoát nổi con mắt tinh tường của Lục Tuyết Lăng. 
 
Bà là người nhạy cảm, tinh tế, nhìn thấy cô cháu gái bộ dạng đầy tâm sự, tự nhiên đoán được cậu cháu trai miệng rộng nhà mình lại nói vớ vẩn gì đó với Chúc Chúc. 
 
“Khóa trường mệnh bà tặng con, Chúc Chúc thích không?”
 
“Có ạ!” Lục Chúc Chúc gật đầu: “Con rất thích.”
 
Lục Tuyết Lăng ngồi xuống bàn, dịu dàng nói: “Con viết bài văn gì thế, để bà họ xem xem.”
 
Rất nhiều đứa bé cực kỳ không thích người lớn đọc bài văn mình làm, nhưng Chúc Chúc lại không ngại, thoải mái đưa vở bài tập cho bà họ. 
 
Lục Tuyết Lăng nhìn những dòng chữ nắn nót của Chúc Chúc miêu tả về mẹ, ngồi xuống, ôn nhu nói: “Thật ra trước đây bà cũng có một đứa con gái, tên là Lục Oánh. Sau khi phát hiện có con bé, mỗi ngày bà đều vô cùng hy vọng, chờ mong chờ con bé mau mau đến thế giới này. Bà luôn tưởng tượng ra viễn cảnh sẽ mua cho con bé thật nhiều váy đẹp, đồ chơi dễ thương, biến con bé trở thành nàng công chúa đẹp đẽ nhất, hạnh phúc nhất.”
 
“Cô Oánh nhất định rất xinh đẹp.”
 
“Đúng thế, con bé là cô bé gái xinh đẹp nhất thế gian.”
 
Lục Chúc Chúc theo bản năng ngồi sát bên người Lục Tuyết Lăng, tựa vào người bà, lắng nghe bà họ kể chuyện. 
 
“Nhưng ngày đó, bà còn quá trẻ, còn chưa học được cách làm một người mẹ tốt, bà quá coi trọng sự nghiệp, luôn đặt công việc lên ưu tiên hàng đầu. Mùa đông, trời lạnh dù đang có bầu bà vẫn sống chết quay phim, thậm chí còn thường xuyên thức đêm.” Lục Tuyết Lăng thở dài nói: “Có lẽ, Tiểu Oánh cảm thấy, bà chưa sẵn sàng để trở thành một người mẹ, cho nên mới chọn rời đi.”
 
Trong lòng Lục Chúc Chúc cực kỳ buồn, cô nhóc vội vàng cầm chặt tay bà, an ủi: “Giờ bà đã có Chúc Chúc rồi.”
 
“Đúng thế, may mắn là hiện tại bà có Tiểu Chúc Chúc ở bên. Cho nên bà mới đem khóa vàng trường mệnh tặng cho con.” Lục Tuyết Lăng cười nói: “Cho nên, Chúc Chúc con nhất định phải tin tưởng rằng mẹ còn nhất định rất yêu thương con. Nhưng mẹ con còn trẻ, lại lần đầu làm mẹ, nên còn chưa có kinh nghiệm, còn vụng về, giống bà năm đó. Con hãy thông cảm cho mẹ nhé.”
 
Lục Chúc Chúc ra sức gật đầu: “Vâng, con hiểu rồi!”
 
“Ngoan lắm. Mau hoàn thành bài tập đi, sau đó đi ngủ sớm.”
 
“Chúc bà ngủ ngon.”
 
Lục Chúc Chúc chớp chớp mắt, nhìn theo thân ảnh Lục Tuyết Lăng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Chúc mẹ ngủ ngon.”
 
Lục Tuyết Lăng dừng bước chân, tay bưng kín miệng. 
 
Một tiếng “Mẹ” này như thể gọi về tất thảy dũng khí, kiên cường mà bấy lâu nay bà đánh mất, nhẹ nhàng khoác lên người bà chiếc khôi giáp kiên cố, vững chãi. Không ngại mưa gió, không sợ thử thách, một mực bảo hộ bà.
 
Lục Chúc Chúc cúi đầu, tiếp tục viết văn, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh. 
 
Lục Chúc Chúc đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, quay đầu lập tức bắt gặp ông nội Lục Hoài Nhu đang tựa vào thành ghế sofa cố nén cười đến mức toàn bộ cơ mặt đều giật giật. 
 
“Ha ha ha ha ha ha, thật là cảm động.”
 
“A a a a!”
 
Lục Chúc Chúc suýt quên mất ông nội nhà mình vẫn ngồi trong phòng, vừa rồi để cái đồ quỷ sứ đáng ghét kia nghe được mấy lời mùi mẫn của hai bà cháu rồi. 
 
Lục Chúc Chúc cảm thấy tôn nghiêm của bản thân bị chà đạp nghiêm trọng. 
 
Lục Hoài Nhu ôm bụng cười đến độ ngã lăn từ trên sofa xuống thảm lông cừu dưới sàn: “Ông cảm động đến chảy cả nước mắt rồi nè.”
 
“Không được cười!” Cô bé con tức đến đỏ mặt, tức giận giậm chân: “Con lặp lại lần nữa, không cho phép ông cười.”
 
Rốt cục Lục Hoài Nhu cũng cười đã, bò từ trên mặt sàn đứng lên, nghênh ngang rời đi, trước khi đóng cửa không quên bỏ lại một câu: “Bạn nhỏ à, không nên tức giận nha. Một đời người sống đã chẳng dễ dàng, tức giận hại người lại tự tổn thương chính mình..."
 
____________________________

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện