Tháng năm, tháng sáu có ngày của cha và ngày của mẹ (1), nhân dịp này cô giáo ngữ văn cho các bạn nhỏ hai đề văn ---
“Tình yêu của ba” và “Tình yêu của mẹ”.
Trên lớp học, cô giáo ngữ văn cảm xúc dạt dào nhìn đám học trò, giảng: “Tình thương của ba trước nay đều trầm lắng, lặng lẽ như mạch nước ngầm, không biểu lộ ra ngoài, mà lắng đọng trong tim hóa thành hành động, hệt như núi non thâm trầm, kiên cố. Mà tình thương của mẹ lại khác, tình mẹ ôn nhu như nước bao lấy chúng ta, để mỗi đứa con đều cảm nhận được sâu sắc sự ấm áp, dịu dàng.”
Lời còn chưa hết, lập tức đã có một bạn nhỏ giơ tay nói: “Thưa cô không phải như vậy ạ!”
Cô giáo ngữ văn cười hỏi: “Trương Hổ, ý trò là sao?”
Trương Hổ đứng lên, nói: “Mẹ con cứ không hợp một chút là mắng con, quả thực không hề ôn nhu như nước chút nào! Cha con càng không trầm mặc như núi cao, mỗi lần thấy mẹ mắng con, cha sẽ ngồi bên cạnh vỗ đùi nói, mắng hay lắm.”
Cô giáo ngữ văn: …
Lục Chúc Chúc tán đồng gật gật đầu: “Ba con thì chả khác gì một con khỉ, trên nhảy, dưới nhún, tuyệt đối không có chút gì liên quan đến kiên nghị như núi cả, cũng chẳng có vẻ trầm mặc, ổn trọng, chỉ cần con không ngắt lời ba ba, thì ba của con có thể lải nhải cả ngày.”
Tưởng Thanh Lâm nói: “Con không có ba ba, nhưng con cảm thấy, tình yêu của mẹ con kiên định như núi cao vậy, mẹ vì con và anh trai mà cố gắng một mình mở cửa tiệm. Đôi lúc công việc quá nhiều, mệt đến kiệt sức, về nhà mẹ sẽ cáu gắt, nhưng con và anh đều biết mẹ vất vả, không dám cãi lời.”
Ninh Dung Nhi bất mãn vì các bạn học ai cũng giơ tay phát biểu ý kiến, vì vậy cố gắng nói to lấn át mọi người: “Ba mẹ của các cậu hẳn chẳng có ai là những người cha người mẹ chuẩn mực. Người cha, người mẹ hoàn hảo nhất phải như cô giáo nói ấy. Ba mẹ tôi chính là minh chứng tốt nhất. Ba tôi ở ngoài là ông chủ lớn, mẹ tôi thì ở nhà chăm lo việc nhà, nuôi dạy con cái, ba tôi tính tình ổn trọng như núi, mẹ thì dịu dàng, ôn nhu…”
Trương Hổ ngắt lời cô nhóc: “Mẹ của cậu nóng nảy, cay nghiệt chứ dịu dàng ở đâu?”
Toàn bộ các bạn nhỏ trong lớp được một trận cười vang.
Ninh Dung Nhi tức giận đến mức hai mắt trừng lớn: “Cậu nói bậy bạ gì thế.”
“Thì vốn là vậy mà, ngày đó mẹ cậu ở phòng giáo vụ mắng chửi cậu, tất cả các học sinh đứng ở hành lang hôm ấy đều nghe thấy hết.”
Mắt thấy đám học sinh bắt đầu thảo luận sang tranh cãi ầm ĩ, cô giáo ngữ văn vội vàng lên tiếng ổn định trật tự.
“Mẹ của cậu ấy là người nóng tính, cay nghiệt không khác gì trái ớt cả.” Trương Hổ nhỏ giọng nói với Chúc Chúc và Tưởng Thành Lâm: “Hơn nữa còn là loại ớt đặc biệt cay.”
Lục Chúc Chúc: “Cậu bớt tranh cãi lại đi.”
Cô giáo ngữ văn cuối cùng tổng kết: “Cho nên, kỳ thực cha mẹ mỗi người đều không giống nhau, bọn họ có tính cách riêng, cũng có cách yêu thương các con riêng. Có thể nói một trăm bạn học thì có 100 kiểu phụ huynh khác nhau, nhưng mà dù là người cha, người mẹ nào cũng đều có một điểm chung.”
Các bạn nhỏ tò mò hỏi: “Là gì ạ?”
Cô giáo ngữ văn: “Cha mẹ đều vô cùng yêu thương các con.”
Trương Hổ gật đầu: “Ba em mặc dù hay đánh con, nhưng thỉnh thoảng sẽ lén mua đồ ăn vặt cho con, còn nói thầm với con là không được nói cho mẹ.”
Tưởng Thanh Lâm nói: “Mẹ tớ cũng thế, mẹ đi sớm về muộn, luôn nỗ lực làm việc tất cả đều vì muốn chu cấp cho tớ và anh trai tốt hơn. Hơn nữa mẹ còn nói, nếu kỳ thi sắp đến tớ giành hạng nhất mẹ sẽ đưa tớ đi xem buổi hòa nhạc của Lục Hoài Nhu oppa nữa.”
Lục Chúc Chúc nghiêng đầu: “Nếu xếp hạng nhất sẽ cho đi xem buổi hòa nhạc của Lục Hoài Nhu.”
“Ừ.”
“Thật ra cậu có thể đặt ra một mục tiêu lớn hơn mà.”
“Đây còn không phải mục tiêu cực lớn sao?”
“Cái này không khó thực hiện, không cần đứng đầu trong kỳ thi cuối kỳ cậu cũng có thể đến xem buổi hòa nhạc mà, chỉ cần…”
“Cần gì?”
Lục Chúc Chúc cười hì hì, không nói tiếp nữa.
Chỉ cần mãi mãi là bạn tốt của tớ là được.
Trong lúc các bạn nhỏ đang sôi nổi thảo luận về đề bài cô cho, cô giáo ngữ văn nhạy cảm phát hiện có một cô bé cứ một mực cúi đầu im lặng, không trao đổi với bạn bè xung quanh.
Cô giáo đi đến, ân cần hỏi: “Chu Phán? Trò không bàn luận bài cùng các bạn à?”
Khuôn mặt nhỏ của Chu Phán lập tức đỏ lên, run rẩy nói: “Ba mẹ con không phải núi cũng chẳng phải nước, ba mẹ con không yêu con, họ chỉ yêu thích em trai thôi, ông bà cũng yêu quý em ấy. Tất cả mọi người trong nhà đều chiều chuộng em, mua cho em vô cùng nhiều quần áo mới.”
Đôi mắt cô bé con nhanh chóng đỏ lên, cô nhóc nhìn cô giáo hoang mang hỏi: “Cô ơi, vì sao mọi người đều thích em trai mà không yêu thương con?”
Toàn bộ bạn học đều im lặng đồng loạt nhìn về phía cô giáo, hi vọng cô có thể giải đáp vấn đề này.
Cô giáo ngữ văn thoáng sửng sốt, hiển nhiên chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào một cách khéo léo nhất để không làm tổn thương Chu Phán.
“Kỳ thật, ba mẹ rất yêu thương trò, chỉ là không thể hiện ra ngoài một cách rõ ràng mà thôi.”
Chu Phán mong đợi nhìn cô: “Thật ạ?”
“Đúng thế, có những bậc cha mẹ giấu tình yêu của mình rất sâu, và vì chúng ta còn bé, kinh nghiệm sống còn ít nên chưa chắc đã nhìn ra được sự quan tâm, chăm sóc của ba mẹ đối với mình.” Cô giáo ôn nhu nói: “Cũng có thể là vì em trai trò còn nhỏ nên ba mẹ phải chăm sóc, trông nom em nhiều hơn.”
Đáy mắt đầy tổn thương của Chu Phán lần nữa lấp lánh ánh sáng, cô nhóc dùng sức gật đầu, nói: “Con hiểu rồi ạ. Con làm bài đây, con muốn viết về sự vất vả của ba mẹ. Không muốn tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa.”
Trong khoảnh khắc đám học trò không chú ý, cô giáo ngữ văn thở dài một hơi.
Lúc cô giáo ngữ văn nói chuyện, Lục Chúc Chúc thoáng nhìn thấy chú chim bồ câu trắng nhỏ trên vai cô dùng hai cánh che mắt.
Điều này chứng tỏ, cô giáo đang nói dối. Trong lòng cô rõ ràng không nghĩ như cô vừa nói.
Lục Chúc Chúc nghi hoặc nghĩ, tại sao cô lại lừa Chu Phán chứ?
Buổi tối, Lục Chúc Chúc đem chuyện này kể cho Lục Tuyết Lăng nghe, sau đó gãi đầu hỏi: “Bà ơi, tại sao cô giáo lại nói dối ạ?”
Lục Tuyết Lăng vừa xem tạp chí thời trang số mới nhất, vừa liếc nhìn cô cháu gái nhỏ, mỉm cười: “Nhóc con, con biết Đọc Tâm Thuật hả, biết cả chuyện cô giáo ngữ văn nói dối.”
Lục Chúc Chúc làu bàu đáp: “Con nhìn ra được nha, rõ ràng cô đang lừa Chu Phán, tròng lòng cô không hề nghĩ như vậy.”
Lục Tuyết Lăng nói: “Kỳ thực lời nói dối của cô giáo con là lời nói dối thiện chí, mục đích của cô là không muốn làm bạn nhỏ kia bị tổn thương, cái này có thể giải thích mà.”
“Nhưng cho dù là một đứa bé, cũng có quyền được biết rõ chân tướng chứ ạ.” Lục Chúc Chúc hùng hồn tuyên bố: “Ai cũng không thể tước đoạt quyền được biết sự thực của trẻ nhỏ.”
“Tiểu quỷ này, còn muốn nói lý với bà à. Được rồi.” Lục Tuyết Lăng ngồi dậy, chuẩn bị kỹ càng tư thế để biện luận với “vua nói lý nhỏ” của nhà họ Lục: “Con nói, ai cũng không có quyền tước đoạt quyền lợi được biết chân tướng của trẻ con, như vậy con có quyền tước đoạt phần tình cảm ấm áp, tốt đẹp của cô nhóc kia về ba mẹ à?”
“Dạ…”
Lục Chúc Chúc chung quy cũng không nói lại Lục Tuyết Lăng.
Đúng vậy, Chu Phán nghe xong lời cô giáo nói, đáy mắt đầy hạnh phúc, vui vẻ, không ai có quyền được tước đi niềm vui đẹp đẽ đó của bạn ấy.
Cô nhóc vẫn có chút không phục: “Cho nên, bà cảm thấy ngẫu nhiên nói dối là điều có thể tha thứ?”
Lục Tuyết Lăng lập tức cải chính: “Lời nói dối thiện ý thi thoảng vẫn có thể dùng.”
Lục Chúc Chúc nhẹ gật đầu.
Lúc này, Lục Hoài Nhu đeo bao tay làm bếp bê đồ ăn nóng hổi lên, khó chịu nói: “Ăn cơm thôi.”
Vừa nghe đến ba chữ này, hai vị bà cô một lớn, một nhỏ nhà họ Lục lập tức ỉu xìu: “Cậu/Ông lại tự tay nấu cơm hả?”
Lục Hoài Nhu thở phì phì đáp: “Ai cần hai người ăn, không thích thì dẹp.”
Thời gian trước chăm sóc một mình Lục Chúc Chúc đã đủ khó khăn, nay lại tiếp nhận thêm một bà cô lớn nữa, tăng gấp đôi sự tra tấn, anh còn chưa kêu ca đâu!
Hai vị bà cô này còn dám ghét bỏ cơm anh nấu.
Đây là cái kiếp nạn gì thế không biết.
Lục Chúc Chúc cầm thìa, múc một muỗng gà sốt phô mai nếm nếm, đôi mắt tỏa sáng: “Oa! Ngon tuyệt cú mèo!”
Phản ứng của cô cháu gái vượt xa dự kiến của Lục Hoài Nhu, anh kinh hỉ lên tiếng: “Thật hả?”
“Dạ!!” Lục Chúc Chúc chân thành gật đầu: “Bà nói trong sinh hoạt thường ngày thỉnh thoảng sử dụng lời nói dối thiện chí sẽ khiến cuộc sống vui vẻ, hòa hợp hơn.”
Lục Hoài Nhu: …
Anh cướp chiếc thìa trên tay cháu gái mình, cau có nói: “Lục Chúc Chúc, con có biết tiền đề của Lời nói dối thiện chí là gì không?”
Lục Chúc Chúc ngẩn người lắc đầu.
Lục Hoài Nhu quát: “Tiền đề chính là: Đừng bao giờ nói ra mình đang nói dối.”
Buổi tối, Lục