Tan học, Lục Tuyết Lăng đón Lục Chúc Chúc ở cổng trường, phát hiện cô nhóc nhà mình hôm nay chẳng có tinh thần chút nào, liền hỏi: “Sao thế, hôm nay ở trường có chuyện gì không vui à?”
Lục Chúc Chúc thành thật trả lời: “Không vui lắm luôn ạ!”
Lục Tuyết Lăng xoa đầu cô bé, cười nói: “Ai mà to gan thế, dám trêu vào cô bạn nhỏ nhà chúng ta cơ à?”
“Là Lục Hoài Nhu bại hoại xấu xa đấy ạ!” Lục Chúc Chúc nghiến răng nghiến lợi nói: “Ghét ông nội!”
Lần đầu tiên Lục Tuyết Lăng thấy cô gái nhỏ luôn ngoan ngoãn lễ phép lại gọi thẳng tên cúng cơm “Lục Hoài Nhu” như thế thì biết chắc là cô bé đang cáu lắm rồi.
“Nói bà nghe xem nào, Lục Hoài Nhu đã làm gì có lỗi với Tiểu Chúc của bà? Để bà đánh nó cho con!”
Lục Chúc Chúc trèo lên ghế ngồi cho trẻ em ở phía sau xe, kể tường tận chuyện hôm nay cho Lục Tuyết Lăng.
“Lớp cơ sở chẳng có gì hay cả! Không có tiết âm nhạc, không có tiết mỹ thuật, còn bắt con phải tự ôn tập các nội dung của lớp 1 và lớp 2, cũng không được học số học trong giờ ngoại khóa. Nhưng con thấy, thầy Toán lớp cơ sở còn chẳng dạy hay bằng cô Diệp ở lớp Olympic Toán của con!”
Lục Tuyết Lăng nghe xong, thoáng im lặng.
Tất nhiên là cô biết, trong tất cả những lý do của cô nhóc có một phần cảm xúc thoái thác chán nản, nhưng bản thân Lục Tuyết Lăng cũng là người làm nghệ thuật, mới nghe đến chỗ không được học âm nhạc hay mỹ thuật mà đổi hết thành toán với anh cũng thấy hơi sang chấn.
Đối với con trẻ mà nói, giáo dục nghệ thuật cũng rất quan trọng, không thể bên nặng bên nhẹ như vậy được.
“Lục Tiểu Chúc, đừng giận nữa, bây giờ ông nội con đang đi quay phim, bà mang con tới đó tìm ông nội, nói cho rõ ràng.
“Đến khu quay? Bây giờ luôn ạ?”
“Ừ, giờ chúng ta đi luôn.”
Lục Tuyết Lăng khởi động xe, đưa Lục Chúc Chúc đến thẳng khu quay phim cổ trang ở phía nam Thành Bắc.
Lục Chúc Chúc thò đầu ra ngoài cửa xe, tò mò nhìn phong cảnh xung quanh.
Non xanh nước biếc, xa xa là những đám sương chiều nặng nề trôi, gió liu hiu thổi qua những tán cây, tạo ra những tiếng rào rạt, không khí cũng vô cùng trong lành.
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước cửa khu quay phim.
Không ít diễn viên quần chúng mặc trang phục binh lính đang tựa vào thành nghỉ ngơi, vừa trông thấy Lục Chúc Chúc, ánh mắt bọn họ lập tức dính chặt lên người cô.
Cô bé này đáng yêu quá, sao nhí tới quay phim phải không nhỉ?
Sau khi xuống xe, Lục Tuyết Lăng đeo khẩu trang cho Lục Chúc Chúc, nắm tay cô bé, đi xuyên qua khu vực dàn cảnh lộn xộn, đến thẳng phòng hóa trang của Lục Hoài Nhu.
Chuyên viên trang điểm đang hóa trang cho Lục Hoài Nhu. Lần này anh vào vai một tướng quân đang bị mắc kẹt trong trận địa của địch. Cảnh tiếp theo là anh bị kẻ thù bắt sống và quá trình nhẫn nhục sinh tồn tại căn cứ địch.
Người trong phòng đều là nhân viên công ty Lục Hoài Nhu, thế là Lục Chúc Chúc không cố lỵ gì, chống nạnh gọi to: “Lục! Hoài! Nhu!”
Tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía cô nhóc.
Trong đoàn làm phim, từ đạo diễn đến diễn viên, ai mà không cung kính gọi Lục Hoài Nhu một tiếng “thầy Lục.”
Tên nào to gan không biết trời cao đất dày thế, lại dám gọi cả họ cả tên Lục Hoài Nhu?!
Nhưng khi nhìn thấy Lục Chúc Chúc xông tới như tiểu Na tra, mọi người đã không còn quá kinh ngạc.
Vị này chính là tổ tông nhà Lục Hoài Nhu, vô phép tùy hứng như thế, hẳn là do ông nội quá nuông chiều.
Lục Hoài Nhu quay đầu lại, thấy Lục Chúc Chúc, mắt sáng lên: “Sao con lại tới đây?”
Lục Chúc Chúc vừa thở phì phò vừa tiến tới gần, chống nạnh nói: “Lục Hoài Nhu! Sao ông lại tự ý quyết định thay con thế hả!”
“Quyết định gì cơ?”
“Hừ! Ông đừng giả bộ, ông làm gì trong lòng ông tự biết!”
“À, con nói chuyện đó hả.”
Anh không chút để ý ngoảnh mặt đi, tiếp tục nhắm mắt để trợ lý kẻ mắt: “Có gì mà làm lớn chuyện vậy.”
“Con sắp tức chết rồi! Ông không tôn trọng con chút nào cả!”
“Nếu ông đây mà không tôn trọng con, thì đã sớm đá bay con xuống sông bảo vệ thành rồi.”
Thái độ hời hợt của Lục Hoài Nhu thực sự làm Lục Chúc Chúc nổi điên.
Rõ ràng là chuyện rất nghiêm trọng, sao ông có thể tỏ ra không chút quan tâm như thế chứ!?
“Ông đừng trang điểm nữa!” Lục Chúc Chúc nhảy dựng lên, tay túm lấy cổ áo Lục Hoài Nhu: “Nghe con nói đây!”
Chuyên viên trang điểm bất đắc dĩ phải nhường lại chỗ cho Lục Chúc Chúc.
Lục Hoài Nhu biếng nhác nói: “Chẳng phải chỉ là xé poster Dương Duệ trong phòng con thôi sao, gì mà như gặp ma thế? Con còn chạy đến tận trường quay để quậy?”
Lục Chúc Chúc trượt xuống khỏi người anh, trọn tròn đôi mặt, ngơ ngác nhìn Lục Hoài Nhu: “Ông nói... gì cơ! Ông xé poster của con á?!”
Phía sau, Lục Tuyết Lăng không ngừng ra hiệu với Lục Hoài Nhu, nhắc nhắc thằng em mình đừng nói ra.
Lục Hoài Nhu lại không hiểu Lục Tuyết Lăng đang ám chỉ điều gì, cốc một cái rõ đau lên đầu Lục Chúc Chúc, bất mãn lên tiếng: “Dán poster đối thủ cạnh tranh của ông trong nhà ông, con nói xem ai quá đáng hơn?”
Mặt Lục Chúc Chúc đã đỏ bừng lên vì giận, xem chừng thế giới sắp không ổn rồi.
Cô bé đẩy Lúc Hoài Nhu ra rồi lui về sau mấy bước, tức giận hét lên: “Lục – Hoài – Nhu!”
“Lục – Chúc – Chúc!” Lục Hoài Nhu đã không còn kiên nhẫn nữa, đạp bàn đứng phắt dậy, chỉ vào cô nhóc, quát: “Muốn gây chiến với ông đúng không! Không nổi giận, con tưởng ông đây không làm gì được con đúng không?”
“Ông không phải ông của con!”
“Ông là ông của con!”
Lục Hoài Nhu cả giận nói: “Ngay đến cả ba con, cũng không dám dùng cái thái độ đó để nói chuyện với ông đâu!”
“Con không phải ba con! Con là Lục Chúc Chúc, là do ông làm sai, nên con mới nổi giận!”
Lần đầu tiên Lục Tuyết Lăng thấy cô nhóc nổi cơn tam bành như thế.
Cô bé không mềm yếu, nhu nhược như Lạc Tùy Ý, bạo ngược thế này... xem ra là di truyền cách đời từ Lục Hoài Nhu.
Ngay lúc hai người đang đối chọi gay gắt thì có người từ đoàn làm phim tới giục Lục Hoài Nhu: “Thầy Lục, thầy trang điểm xong thì ra ngay nhé, mọi người đang chờ ạ.”
Lục Hoài Nhu đứng dậy rời đi, trước khi đi còn không quên chỉ vào Lục Chúc Chúc, lạnh lùng nói: “Đợi lát nữa ông tính sổ với con.”
Lục Chúc Chúc cũng không chịu yếu thế: “Con chờ!”
Lục Hoài Nhu đang nổi giận đùng đùng, được một đám người bao vây, lục tục ra khỏi phòng trang điểm.
Lục Tuyết Lăng ôm cánh tay, bất đắc dĩ nhìn Lục Chúc Chúc: “Bảo bối, chúng ta về nhé!”
“Con không về! Con ở đây chờ ông nội cho con một câu trả lời hợp lý.”
Cô gái nhỏ ôm cặp sách ngồi cạnh bàn trang điểm, lấy sách vở ra bắt đầu làm bài tập.
Quả thực quyết tâm chống đối đến cùng, ở lại chờ ông.
Mặc dù ngày thường cô nhóc rất hiểu chuyện vâng lời, nhưng cái tính bướng bỉnh đúng là giống Lục Hoài Nhu y đúc.
Lục Tuyết Lăng thầm cảm thán, cuộc sống sau này chắc phải náo nhiệt lắm đây.
Trạng thái hôm nay của Lục Hoài Nhu rất không tốt, mãi chẳng nhập vai được, NG rất nhiều lần mới tạm coi như đạt tiêu chuẩn.
Đạo diện lo lắng hỏi: “Thầy Lục, thầy có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
“Không cần đâu.” Lục Hoài Nhu hít thở sâu, cố gắng làm mình tập trung.
Anh là một diễn viên rất chuyên nghiệp, cực ít NG, mọi vai đều chỉn chu hết mức. Nhưng hôm nay lại bị con nhóc thối Lục Chúc Chúc chọc giận... vẫn chưa thể lấy lại trạng thái như bình thường.
Lục Hoài Nhu biết, một khi quá trình quay bị gián đoạn, các vai phụ cùng diễn chung với mình sẽ phải nhập vai lại, không thể vì bản thân anh mà ảnh hướng đến tiến độ của mọi người được.
Bởi vậy, anh ráng đè lại cảm xúc cá nhân xuống, cố gắng hòa mình vào nhân vật.
Đã 9h tối, đoàn phim vẫn chưa quay xong. Nhìn Lục Hoài Nhu lúc này, Lục Tuyết Lăng đoán chắc em trai mình lại định tăng ca suốt đêm.
Tối nay cô còn ít việc, thế là đành trở lại phòng nghỉ, nói chuyện với cô bạn Lục Chúc Chúc đang bò ra bàn ngáp ngắn ngáp dài: “Tiểu Chúc, chúng ta về rồi chờ ông nội nhé.”
“Không ạ! Con sẽ ở lại đây chờ ông!” Lục Chúc Chúc tự thúc ép bản thân tỉnh táo lại: “Con nhất định phải nói chuyện với ông cho rõ ràng, sao có thể không tôn trọng ý kiến của con như thế!”
“Chuyện này quan trọng vậy sao? Còn quan trọng hơn cả giấc ngủ cả con hả mèo lười?”
“Vô cùng quan trọng!” Lục Chúc Chúc nói năng hùng hồn: “Liên quan trực tiếp đến quyền phát ngôn của con trong nhà.”
“Thôi nào, con còn nhỏ, có hiểu quyền phát ngôn là gì không?”
“Con biết, không thể để Lục Hoài Nhu cảm thấy con còn nhỏ nên tiếng nói không có trọng lượng được, anh Cảnh Tự dạy con rồi, chuyện gì cũng phải biện luận bằng lý lẽ.”
Người xem náo nhiệt không lo lớn chuyện – Ellen – đang ngồi nghịch điện thoại bên cạnh, nói: “Chị Tuyết Lăng bận thì cứ đi trước đi, đêm nay em rảnh lắm, để em ngồi với cô bé.”
Ellen vô cùng trông ngóng màn kịch hai ông cháu đánh lộn, thích nhìn bộ dạng Lục Hoài Nhu bị Lục Chúc Chúc bắt nạt, coi như một lần “báo oán” của hắn với tư cách “cộng sự” lâu năm của ông chủ đi.
“Cứ để em trông cho, chị yên tâm.”
“Cậu... được không đấy?” Lục Tuyết Lăng có phần do dự.
Ellen vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, hai mắt em dính hết lên người cô bé rồi, không mất được đâu.”
Chuyện bỏ quên con bé ở sự kiện lần trước, Ellen cũng không dám tái diễn lần thứ hai, nếu không chắc chắn Lục Hoài Nhu sẽ trình diễn màn “Tay xé thịt bò” – tức xé hắn - ở ngay đây mất.
“Vậy được.” Lục Tuyết Lăng vỗ vai Lục Chúc Chúc: “Con phải ngoan ngoãn nghe lời chú Ellen nhé, khi nào ông nội xong việc sẽ đưa con về.”
“Vâng ạ.”
Thấy Lục Tuyết Lăng đi khuất, Ellen mới xích lại gần cô nhóc, tò mò hỏi: “Nào, nói chú Ellen nghe, ông nội đã làm chuyện gì có lỗi với con?”
“Ông không tôn trọng con! Coi con là con nít! Tự tiện quyết định những việc quan trọng liên quan đến cuộc sống của con!”
“Chẳng lẽ con không phải trẻ con sao?”
“Con đã tốt nghiệp mẫu giáo rồi!”
“Wao, trình độ cao quá!”
Lục Chúc Chúc nghe ra được sự châm chọc của Ellen, cô nhóc quả quyết quay đầu tiếp tục làm bài tập, không thèm để ý đến chú ấy nữa.
Dù sao Ellen cũng đang rảnh rỗi đến phát chán, hắn vẫn muốn nói chuyện với cô bé con hơn: “Con lớp mấy rồi, sao mà nhiều bài tập thế?”
Câu hỏi này thành công đốt lại cơn giận trong lòng Lục Chúc Chúc: “Tại Lục Hoài Nhu hết đấy, tự nhiên bắt con chuyển sang lớp cơ sở.”
Ellen nhớ tới cuộc nói chuyện qua điện thoại sáng này, đại khái cũng hiểu được câu chuyện.
“Được rồi, trẻ con không được ngồi lâu như thế, không tốt cho sức khỏe, chú Ellen đưa con ra ngoài vận động một chút nhé.”
“Đi đâu ạ?”
“Đi xem ông nội con quay phim, được không?”
Lục Chúc Chúc nghiêng đầu, bĩu môi đáp: “Con không đi.”
“Không đi thật à? Vui lắm đấy, ông nội con biết cưỡi ngựa, cưỡi ngựa rong ruổi khắp núi luôn, khỏi phải nói cũng biết, đẹp trai phát ngất! Đúng, con chưa từng thấy con ngựa màu đỏ thẫm bên ngoài đúng không? Ối trời ôi trời, đẹp cực kỳ!”
Lòng hiếu kỳ của Lục Chúc Chúc nhộn nhạo, hai mắt sáng bừng lên, một lần nữa bỏ qua vấn đề mặt mũi, ngay lập tức quẳng câu “Không – đi” vừa rồi ra khỏi đầu.
Ellen trông điệu bộ “Đã nghiện còn ngại” của cô nhóc, đúng là như đúc từ một khuôn với Lục Hoài Nhu.
Hắn cười cười, nắm cả hai vai cô bé, nói: “Đi thôi đi thôi, coi như cùng chú Ellen ra ngoài đi dạo nào.”
...
Khu quay phim nằm ở vùng ngoại ô, dựa núi gần sông, dù trường quay có hơi hỗn loạn nhưng cảnh non nước xung quanh đúng là không chê vào đâu được, chất lượng không khí cũng rất tốt.
Lục Hoài Nhu đang diễn cảnh cưỡi ngựa trong thung lũng ngay phía trước.
Bên ngoài có rào chắn, không thể đến quá gần, thế là Ellen dắt Lục Chúc Chúc tới sườn núi nhỏ có địa thế khá cao ngay cạnh, nói: “Nền tảng võ thuật của ông nội con, trong số những nam diễn viên cùng lứa không một ai sánh bằng, thế