Chị Đây Là Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 28


trước sau


Tan học, Lục Tuyết Lăng đón Lục Chúc Chúc ở cổng trường, phát hiện cô nhóc nhà mình hôm nay chẳng có tinh thần chút nào, liền hỏi: “Sao thế, hôm nay ở trường có chuyện gì không vui à?”
 
Lục Chúc Chúc thành thật trả lời: “Không vui lắm luôn ạ!”
 
Lục Tuyết Lăng xoa đầu cô bé, cười nói: “Ai mà to gan thế, dám trêu vào cô bạn nhỏ nhà chúng ta cơ à?”

 
“Là Lục Hoài Nhu bại hoại xấu xa đấy ạ!” Lục Chúc Chúc nghiến răng nghiến lợi nói: “Ghét ông nội!”
 
Lần đầu tiên Lục Tuyết Lăng thấy cô gái nhỏ luôn ngoan ngoãn lễ phép lại gọi thẳng tên cúng cơm “Lục Hoài Nhu” như thế thì biết chắc là cô bé đang cáu lắm rồi.
 
“Nói bà nghe xem nào, Lục Hoài Nhu đã làm gì có lỗi với Tiểu Chúc của bà? Để bà đánh nó cho con!”
 
Lục Chúc Chúc trèo lên ghế ngồi cho trẻ em ở phía sau xe, kể tường tận chuyện hôm nay cho Lục Tuyết Lăng.
 
“Lớp cơ sở chẳng có gì hay cả! Không có tiết âm nhạc, không có tiết mỹ thuật, còn bắt con phải tự ôn tập các nội dung của lớp 1 và lớp 2, cũng không được học số học trong giờ ngoại khóa. Nhưng con thấy, thầy Toán lớp cơ sở còn chẳng dạy hay bằng cô Diệp ở lớp Olympic Toán của con!”
 
Lục Tuyết Lăng nghe xong, thoáng im lặng.
 
Tất nhiên là cô biết, trong tất cả những lý do của cô nhóc có một phần cảm xúc thoái thác chán nản, nhưng bản thân Lục Tuyết Lăng cũng là người làm nghệ thuật, mới nghe đến chỗ không được học âm nhạc hay mỹ thuật mà đổi hết thành toán với anh cũng thấy hơi sang chấn.
 

Đối với con trẻ mà nói, giáo dục nghệ thuật cũng rất quan trọng, không thể bên nặng bên nhẹ như vậy được.
 
“Lục Tiểu Chúc, đừng giận nữa, bây giờ ông nội con đang đi quay phim, bà mang con tới đó tìm ông nội, nói cho rõ ràng.
 
“Đến khu quay? Bây giờ luôn ạ?”
 
“Ừ, giờ chúng ta đi luôn.”
 
Lục Tuyết Lăng khởi động xe, đưa Lục Chúc Chúc đến thẳng khu quay phim cổ trang ở phía nam Thành Bắc.
 
Lục Chúc Chúc thò đầu ra ngoài cửa xe, tò mò nhìn phong cảnh xung quanh.
 
Non xanh nước biếc, xa xa là những đám sương chiều nặng nề trôi, gió liu hiu thổi qua những tán cây, tạo ra những tiếng rào rạt, không khí cũng vô cùng trong lành.
 
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước cửa khu quay phim.
 
Không ít diễn viên quần chúng mặc trang phục binh lính đang tựa vào thành nghỉ ngơi, vừa trông thấy Lục Chúc Chúc, ánh mắt bọn họ lập tức dính chặt lên người cô.
 
Cô bé này đáng yêu quá, sao nhí tới quay phim phải không nhỉ?
 
Sau khi xuống xe, Lục Tuyết Lăng đeo khẩu trang cho Lục Chúc Chúc, nắm tay cô bé, đi xuyên qua khu vực dàn cảnh lộn xộn, đến thẳng phòng hóa trang của Lục Hoài Nhu.
 
Chuyên viên trang điểm đang hóa trang cho Lục Hoài Nhu. Lần này anh vào vai một tướng quân đang bị mắc kẹt trong trận địa của địch. Cảnh tiếp theo là anh bị kẻ thù bắt sống và quá trình nhẫn nhục sinh tồn tại căn cứ địch.
 
Người trong phòng đều là nhân viên công ty Lục Hoài Nhu, thế là Lục Chúc Chúc không cố lỵ gì, chống nạnh gọi to: “Lục! Hoài! Nhu!”
 
Tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía cô nhóc.
 
Trong đoàn làm phim, từ đạo diễn đến diễn viên, ai mà không cung kính gọi Lục Hoài Nhu một tiếng “thầy Lục.”
 
Tên nào to gan không biết trời cao đất dày thế, lại dám gọi cả họ cả tên Lục Hoài Nhu?!
 
Nhưng khi nhìn thấy Lục Chúc Chúc xông tới như tiểu Na tra, mọi người đã không còn quá kinh ngạc.
 
Vị này chính là tổ tông nhà Lục Hoài Nhu, vô phép tùy hứng như thế, hẳn là do ông nội quá nuông chiều.
 
Lục Hoài Nhu quay đầu lại, thấy Lục Chúc Chúc, mắt sáng lên: “Sao con lại tới đây?”
 
Lục Chúc Chúc vừa thở phì phò vừa tiến tới gần, chống nạnh nói: “Lục Hoài Nhu! Sao ông lại tự ý quyết định thay con thế hả!”
 
“Quyết định gì cơ?”
 
“Hừ! Ông đừng giả bộ, ông làm gì trong lòng ông tự biết!”
 
“À, con nói chuyện đó hả.”
 
Anh không chút để ý ngoảnh mặt đi, tiếp tục nhắm mắt để trợ lý kẻ mắt: “Có gì mà làm lớn chuyện vậy.”
 
“Con sắp tức chết rồi! Ông không tôn trọng con chút nào cả!”
 
“Nếu ông đây mà không tôn trọng con, thì đã sớm đá bay con xuống sông bảo vệ thành rồi.”
 
Thái độ hời hợt của Lục Hoài Nhu thực sự làm Lục Chúc Chúc nổi điên.
 
Rõ ràng là chuyện rất nghiêm trọng, sao ông có thể tỏ ra không chút quan tâm như thế chứ!?
 
“Ông đừng trang điểm nữa!” Lục Chúc Chúc nhảy dựng lên, tay túm lấy cổ áo Lục Hoài Nhu: “Nghe con nói đây!”
 
Chuyên viên trang điểm bất đắc dĩ phải nhường lại chỗ cho Lục Chúc Chúc.
 
Lục Hoài Nhu biếng nhác nói: “Chẳng phải chỉ là xé poster Dương Duệ trong phòng con thôi sao, gì mà như gặp ma thế? Con còn chạy đến tận trường quay để quậy?”
 
Lục Chúc Chúc trượt xuống khỏi người anh, trọn tròn đôi mặt, ngơ ngác nhìn Lục Hoài Nhu: “Ông nói... gì cơ! Ông xé poster của con á?!”
 
Phía sau, Lục Tuyết Lăng không ngừng ra hiệu với Lục Hoài Nhu, nhắc nhắc thằng em mình đừng nói ra.
 
Lục Hoài Nhu lại không hiểu Lục Tuyết Lăng đang ám chỉ điều gì, cốc một cái rõ đau lên đầu Lục Chúc Chúc, bất mãn lên tiếng: “Dán poster đối thủ cạnh tranh của ông trong nhà ông, con nói xem ai quá đáng hơn?”
 
Mặt Lục Chúc Chúc đã đỏ bừng lên vì giận, xem chừng thế giới sắp không ổn rồi.
 
Cô bé đẩy Lúc Hoài Nhu ra rồi lui về sau mấy bước, tức giận hét lên: “Lục – Hoài – Nhu!”
 
“Lục – Chúc – Chúc!” Lục Hoài Nhu đã không còn kiên nhẫn nữa, đạp bàn đứng phắt dậy, chỉ vào cô nhóc, quát: “Muốn gây chiến với ông đúng không! Không nổi giận, con tưởng ông đây không làm gì được con đúng không?”
 
“Ông không phải ông của con!”
 
“Ông là ông của con!”
 
Lục Hoài Nhu cả giận nói: “Ngay đến cả ba con, cũng không dám dùng cái thái độ đó để nói chuyện với ông đâu!”
 
“Con không phải ba con! Con là Lục Chúc Chúc, là do ông làm sai, nên con mới nổi giận!”
 
Lần đầu tiên Lục Tuyết Lăng thấy cô nhóc nổi cơn tam bành như thế.
 
Cô bé không mềm yếu, nhu nhược như Lạc Tùy Ý, bạo ngược thế này... xem ra là di truyền cách đời từ Lục Hoài Nhu.
 
Ngay lúc hai người đang đối chọi gay gắt thì có người từ đoàn làm phim tới giục Lục Hoài Nhu: “Thầy Lục, thầy trang điểm xong thì ra ngay nhé, mọi người đang chờ ạ.”
 
Lục Hoài Nhu đứng dậy rời đi, trước khi đi còn không quên chỉ vào Lục Chúc Chúc, lạnh lùng nói: “Đợi lát nữa ông tính sổ với con.”
 
Lục Chúc Chúc cũng không chịu yếu thế: “Con chờ!”
 
Lục Hoài Nhu đang nổi giận đùng đùng, được một đám người bao vây, lục tục ra khỏi phòng trang điểm.
 
Lục Tuyết Lăng ôm cánh tay, bất đắc dĩ nhìn Lục Chúc Chúc: “Bảo bối, chúng ta về nhé!”
 
“Con không về! Con ở đây chờ ông nội cho con một câu trả lời hợp lý.”
 
Cô gái nhỏ ôm cặp sách ngồi cạnh bàn trang điểm, lấy sách vở ra bắt đầu làm bài tập.
 
Quả thực quyết tâm chống đối đến cùng, ở lại chờ ông.
 
Mặc dù ngày thường cô nhóc rất hiểu chuyện vâng lời, nhưng cái tính bướng bỉnh đúng là giống Lục Hoài Nhu y đúc.
 
Lục Tuyết Lăng thầm cảm thán, cuộc sống sau này chắc phải náo nhiệt lắm đây.
 
Trạng thái hôm nay của Lục Hoài Nhu rất không tốt, mãi chẳng nhập vai được, NG rất nhiều lần mới tạm coi như đạt tiêu chuẩn.
 
Đạo diện lo lắng hỏi: “Thầy Lục, thầy có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
 
“Không cần đâu.” Lục Hoài Nhu hít thở sâu, cố gắng làm mình tập trung.
 
Anh là một diễn viên rất chuyên nghiệp, cực ít NG, mọi vai đều chỉn chu hết mức. Nhưng hôm nay lại bị con nhóc thối Lục Chúc Chúc chọc giận... vẫn chưa thể lấy lại trạng thái như bình thường.
 
Lục Hoài Nhu biết, một khi quá trình quay bị gián đoạn, các vai phụ cùng diễn chung với mình sẽ phải nhập vai lại, không thể vì bản thân anh mà ảnh hướng đến tiến độ của mọi người được.
 
Bởi vậy, anh ráng đè lại cảm xúc cá nhân xuống, cố gắng hòa mình vào nhân vật.
 
Đã 9h tối, đoàn phim vẫn chưa quay xong. Nhìn Lục Hoài Nhu lúc này, Lục Tuyết Lăng đoán chắc em trai mình lại định tăng ca suốt đêm.
 
Tối nay cô còn ít việc, thế là đành trở lại phòng nghỉ, nói chuyện với cô bạn Lục Chúc Chúc đang bò ra bàn ngáp ngắn ngáp dài: “Tiểu Chúc, chúng ta về rồi chờ ông nội nhé.”
 
“Không ạ! Con sẽ ở lại đây chờ ông!” Lục Chúc Chúc tự thúc ép bản thân tỉnh táo lại: “Con nhất định phải nói chuyện với ông cho rõ ràng, sao có thể không tôn trọng ý kiến của con như thế!”
 
“Chuyện này quan trọng vậy sao? Còn quan trọng hơn cả giấc ngủ cả con hả mèo lười?”
 
“Vô cùng quan trọng!” Lục Chúc Chúc nói năng hùng hồn: “Liên quan trực tiếp đến quyền phát ngôn của con trong nhà.”
 
“Thôi nào, con còn nhỏ, có hiểu quyền phát ngôn là gì không?”
 
“Con biết, không thể để Lục Hoài Nhu cảm thấy con còn nhỏ nên tiếng nói không có trọng lượng được, anh Cảnh Tự dạy con rồi, chuyện gì cũng phải biện luận bằng lý lẽ.”
 
Người xem náo nhiệt không lo lớn chuyện – Ellen – đang ngồi nghịch điện thoại bên cạnh, nói: “Chị Tuyết Lăng bận thì cứ đi trước đi, đêm nay em rảnh lắm, để em ngồi với cô bé.”
 
Ellen vô cùng trông ngóng màn kịch hai ông cháu đánh lộn, thích nhìn bộ dạng Lục Hoài Nhu bị Lục Chúc Chúc bắt nạt, coi như một lần “báo oán” của hắn với tư cách “cộng sự” lâu năm của ông chủ đi.
 
“Cứ để em trông cho, chị yên tâm.”
 
“Cậu... được không đấy?” Lục Tuyết Lăng có phần do dự.
 
Ellen vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, hai mắt em dính hết lên người cô bé rồi, không mất được đâu.”
 
Chuyện bỏ quên con bé ở sự kiện lần trước, Ellen cũng không dám tái diễn lần thứ hai, nếu không chắc chắn Lục Hoài Nhu sẽ trình diễn màn “Tay xé thịt bò” – tức xé hắn - ở ngay đây mất.
 
“Vậy được.” Lục Tuyết Lăng vỗ vai Lục Chúc Chúc: “Con phải ngoan ngoãn nghe lời chú Ellen nhé, khi nào ông nội xong việc sẽ đưa con về.”
 
“Vâng ạ.”
 
Thấy Lục Tuyết Lăng đi khuất, Ellen mới xích lại gần cô nhóc, tò mò hỏi: “Nào, nói chú Ellen nghe, ông nội đã làm chuyện gì có lỗi với con?”
 
“Ông không tôn trọng con! Coi con là con nít! Tự tiện quyết định những việc quan trọng liên quan đến cuộc sống của con!”
 
“Chẳng lẽ con không phải trẻ con sao?”
 
“Con đã tốt nghiệp mẫu giáo rồi!”
 
“Wao, trình độ cao quá!”
 
Lục Chúc Chúc nghe ra được sự châm chọc của Ellen, cô nhóc quả quyết quay đầu tiếp tục làm bài tập, không thèm để ý đến chú ấy nữa.
 
Dù sao Ellen cũng đang rảnh rỗi đến phát chán, hắn vẫn muốn nói chuyện với cô bé con hơn: “Con lớp mấy rồi, sao mà nhiều bài tập thế?”
 
Câu hỏi này thành công đốt lại cơn giận trong lòng Lục Chúc Chúc: “Tại Lục Hoài Nhu hết đấy, tự nhiên bắt con chuyển sang lớp cơ sở.”
 
Ellen nhớ tới cuộc nói chuyện qua điện thoại sáng này, đại khái cũng hiểu được câu chuyện.
 
“Được rồi, trẻ con không được ngồi lâu như thế, không tốt cho sức khỏe, chú Ellen đưa con ra ngoài vận động một chút nhé.”
 
“Đi đâu ạ?”
 
“Đi xem ông nội con quay phim, được không?”
 
Lục Chúc Chúc nghiêng đầu, bĩu môi đáp: “Con không đi.”
 
“Không đi thật à? Vui lắm đấy, ông nội con biết cưỡi ngựa, cưỡi ngựa rong ruổi khắp núi luôn, khỏi phải nói cũng biết, đẹp trai phát ngất! Đúng, con chưa từng thấy con ngựa màu đỏ thẫm bên ngoài đúng không? Ối trời ôi trời, đẹp cực kỳ!”
 
Lòng hiếu kỳ của Lục Chúc Chúc nhộn nhạo, hai mắt sáng bừng lên, một lần nữa bỏ qua vấn đề mặt mũi, ngay lập tức quẳng câu “Không – đi” vừa rồi ra khỏi đầu.
 
Ellen trông điệu bộ “Đã nghiện còn ngại” của cô nhóc, đúng là như đúc từ một khuôn với Lục Hoài Nhu.
 
Hắn cười cười, nắm cả hai vai cô bé, nói: “Đi thôi đi thôi, coi như cùng chú Ellen ra ngoài đi dạo nào.”
 
...
 
Khu quay phim nằm ở vùng ngoại ô, dựa núi gần sông, dù trường quay có hơi hỗn loạn nhưng cảnh non nước xung quanh đúng là không chê vào đâu được, chất lượng không khí cũng rất tốt.
 
Lục Hoài Nhu đang diễn cảnh cưỡi ngựa trong thung lũng ngay phía trước.
 
Bên ngoài có rào chắn, không thể đến quá gần, thế là Ellen dắt Lục Chúc Chúc tới sườn núi nhỏ có địa thế khá cao ngay cạnh, nói: “Nền tảng võ thuật của ông nội con, trong số những nam diễn viên cùng lứa không một ai sánh bằng, thế

nên chỉ cần có anh ấy, đoàn làm phim còn chẳng cần mời chỉ đạo hành động.”
 
“Khoản đánh đấm thì anh ấy đứng hạng nhất.”
 
Lục Chúc Chúc nhìn về thung lũng phía xa, thấy Lục Hoài Nhu đang khoác trên mình bộ khôi giáp nặng nề, ngồi trên lưng ngựa, phía trước hình như có bẫy, ngựa vừa vào đến hẻm núi đột nhiên bị trượt chân.
 
Lục Hoài Nhu cũng ngã từ trên lưng ngựa xuống.
 
Anh chưng bao giờ dùng diễn viên đóng thế khi quay phim, cho dù là những động tác có tính nguy hiểm cao như ngã ngựa, cũng do anh tự mình đảm nhận.
 
Sau khi ngã xuống, anh lăn trong bùn vài vòng, từ mặt đến miệng đều dính bụi cát, trông chật vật vô cùng.
 
“Cắt!” Đạo diễn hô lên: “Không được, vị trí của mấy người phía sau không đúng, nếu là mai phục thì khoảng cách như vậy quá gần, làm lại lần nữa.”
 
Nhân viên công tác tức khắc chạy tới, nhanh chóng lau mặt và chỉnh trang phục cho Lục Hoài Nhu, động tác “ngã ngựa” độ khó cao buộc phải làm lại từ đầu.
 
Tuy ngoài miệng Lục Chúc Chúc nói không tha thứ, nhưng lúc này, trái tim như treo ngược cành cây, đan chặt hai tay trước ngực, lo lắng nhìn về phía phim trường.
 
Cảnh quay này, quả thực khiến cô bé kinh hồn táng đảm.
 
“Chú Ellen, ông nội sẽ không sao chứ?”
 
“Con yên tâm, bên trong đã lót rất nhiều vải nỉ rồi, ngã sẽ không bị thương thật đâu.”
 
Nhưng Lục Chúc Chúc vẫn lo lắng không thôi, ông nội cô bé tay tuổi già sức yếu, sao mà chịu nổi cơ chứ!
 
“Lúc nào ông quay phim cũng thế này ạ?”
 
“Diễn viên ai mà chẳng thế, muốn cảnh quay chân thực thì phải chấp nhận mạo hiểm, không thể phụ thuộc hết vào hậu kỳ được. Mà ông nội con còn là một diễn viên rất kính nghiệp, không chịu dùng diễn viên đóng thế, tất cả các cảnh quay trước giờ đều lấy mình ra chịu trận.”
 
“Lần trước ông bị thương ở chân còn chưa chừa sao?”
 
“Con cho rằng, sao ông con có thể có danh tiếng và sự giàu có như ngày hôm nay?” Ellen cười nói: “Dựa vào tính khí khó chiều đó à?”
 
“Khổ cực vậy ạ?” Ngón tay Lục Chúc Chúc véo góc áo, cúi đầu nói: “Con còn nghĩ là, làm minh tinh chỉ cần lên sân khấu hát mấy câu, nhảy mấy điệu là được.”
 
“Cũng có kiểu ngôi sao như thế, nhưng những người này, sẽ mãi mãi không bao giờ chạm được đến đỉnh cao như ông nội con đâu.”
 
Ellen cảm thán nói tiếp: “Con biết không, khi còn trẻ ông con từng có lúc chỉ được đóng những vai phụ, đóng “thi thể”, trời rét căm căm phải mình trần nằm trên đống tuyết. Những người diễn thi thể khác, ai nấy đều run cầm cập, chỉ có anh ấy không nói không rằng, bất động suốt 2 giờ đồng hồ. Thế nên mới có người nói, từng tấc da tấc thịt, mỗi sợi tóc trên người ông nội con, đều sinh ra cho nghiệp diễn xuất.”
 
Lục Chúc Chúc chưa bao giờ biết Lục Hoài Nhu đã từng trải qua những chuyện như thế, bởi vậy cô nhóc luôn khó hiểu, sao lại có nhiều người thích Lục Hoài Nhu thế nhỉ, chẳng lẽ lại thích cái tính xấu xa của ông nội chắc.
 
Thì ra không phải vậy.
 
Ông nội của cô bé... cũng là người rất đáng gờm đấy.
 
Nhớ đến xíu xiu vất vả ở trường hôm nay, so với việc ông nội phải giả làm người chết dưới trời tuyết lạnh, đúng là chẳng đáng gì.
 
Lục Chúc Chúc đột nhiên thấy áy náy vô cùng, ngẫm lại mình... đúng là rất hư, rất không hiểu chuyện.
 
Lục Chúc Chúc đi theo Ellen trở lại phòng nghỉ.
 
“Xem ra hôm nay ông nội con phải quay suốt đêm, hay chú đưa con về nhà trước nhé.”
 
“Không ạ, con ở đây chờ ông nội.” Cô gái nhỏ cố chấp ngồi lên ghế, “Con chờ ông cùng về.”
 
“Con muốn chờ thật à?”
 
“Vâng ạ.”
 
...
 
Lúc Lục Hoài Nhu kết thúc cảnh quay cuối đã là 2h sáng, anh quay lại phòng trang điểm thì bất ngờ thấy Lục Chúc Chúc và Ellen đang dựa vào nhau ngủ.
 
Lục Hoài Nhu hơi nhíu mày, đá đá vào chân Ellen.
 
Ellen bừng tỉnh, mơ mơ màng màng nói: “Hoài gia, xong rồi đấy à.”
 
“Sao con bé lại ngủ ở đây?” Lục Hoài Nhu có phần bất mãn: “Lục Tuyết Lăng đâu?”
 
“Chị Tuyết Lăng có việc phải đi trước.” Ellen giải thích: “Tiểu Chúc Chúc nói muốn ở lại chờ anh không chịu về.”
 
“Chờ tôi làm gì?”
 
“Đại khái là muốn quyết chiến với anh trên nóc Tử Cấm thành.”
 
Lục Hoài Nhu vừa quay xong, suy nghĩ vẫn đang chìm đắm trong vai diễn, suýt nữa thì quên mất bà cô này còn muốn tính sổ với mình.
 
Hiện tại cả tinh thần và thể lực anh đều cạn kiệt, chẳng còn hơi sức đâu mà “người sống ta chết” với Lục Chúc Chúc.
 
“Hoài gia, có cần đánh thức cô bé không?”
 
“Không cần.”
 
Lục Hoài Nhu ôm Lục Chúc Chúc dậy, mang cô nhóc về nhà.
 
...
 
Hôm nay cô gái nhỏ cảm thấy rất rất rất mệt mỏi, vừa dính lấy gối đã ngủ say như chết. Lục Hoài Nhu ngồi bên giường, nhấc cái balo hình Doraemon của cô bé lên, thấy nặng hơn bình thường không ít.
 
Anh tò mò mở ra, phát hiện bên trong có cả sách giáo khoa và vở bài tập mới, cả lớp 1 và lớp 2.
 
Trước kia trong cặp Lục Chúc Chúc... không phải bánh kẹo thì là đất nặn, sách vẽ, sao giờ không thấy đâu nữa.
 
Xem ra, việc học ở lớp cơ sở khá là áp lực.
 
Lục Hoài Nhu mở vở bài tập về nhà, ký tên xuống cuối rồi cất lại vào trong cặp, tắt đèn, ra khỏi phòng.
 
Lúc đi qua thùng rác, anh đột nhiên dừng bước.
 
Sáng nay anh phát hiện trên tường phòng Lục Chúc Chúc dán poster của Dương Duệ, liền giật xuống xé nát không hề nghĩ ngợi.
 
Nhớ lại dáng vẻ tức giận đến mức thở không ra hơi của cô bé hôm qua, Lục Hoài Nhu lại thấy hơi áy náy.
 
Ỷ mình là người lớn, muốn làm gì thì làm, quả thực không quan tâm đến suy nghĩ của con trẻ.
 
Thời ba anh dạy con, làm gì có chuyện dân chủ cơ chứ. Đòn roi dạy ra con thảo, không nghe lời thì nện một trận là xong.
 
Nhưng thời thế đổi thay, trẻ con bây giờ không thể muốn đánh là đánh, muốn dạy đời là dạy đời được.
 
Huống chi Lục Chúc Chúc còn là một cô bé rất biết nghe lời, ngoan hơn con trai anh nhiều, cô bé tức giận như vậy ắt hẳn phải có lý do.
 
Lục Hoài Nhu khó chịu bịt mũi, tới bên thùng rác, nhặt lại mấy mảnh vụn của cái poster, bày trên bàn trà, đeo kính lên, bắt đầu ghép lại.
 
Lục Hoài Nhu quả thật không ngờ rằng, lại có ngày anh phải nhờ vào người đối diện để hài hòa không khí gia đình.
 
Sáng hôm sau, cái Lục Chúc Chúc nhìn thấy đầu tiên khi mở mắt, là tấm poster của Dương Duệ trên tường mà ông nội dán lại cho mình
 
Tấm poster chỉ mất 5 đồng để mua, cần gì phải phải tốn công thế, dán lại trông còn nhăn nhúm nữa chứ.
 
Ông nội ngốc.
 
Tuy là nghĩ vậy, nhưng Lục Chúc Chúc vẫn không nhịn được cười trộm vài cái, nhảy xuống giường ra khỏi phòng.
 
Trong bếp, Lục Hoài Nhu đang chiên trứng, mùi thơm ngào ngạt.
 
Lục Chúc Chúc xoa bụng, lặng lẽ không tiếng động ngồi lên chiếc ghế chân cao cạnh bàn bếp.
 
Cô bé nhìn Lục Hoài Nhu một lát, nhưng vẫn kìm nén, không chủ động nói chuyện.
 
Lục Hoài Nhu lấy trứng ra đĩa, để xuống chỗ trước mặt mình, rồi lại quay đi hâm nóng sữa như không thấy gì.
 
Hôm qua giữa hai người nổ ra tranh cãi gay gắt như thế, nên không ai chịu mở miệng trước.
 
 Lục Hoài Nhu biết cô bé vẫn đang làm bộ làm tịch. Đấy, ăn thì ăn không ăn thì thôi.
 
Đúng lúc này, Lục Tuyết Lăng đang đắp mặt nạ, lười biếng đi từ trên lầu xuống, cao giọng nói: “Thơm quá, Nhu Nhu, sao cậu biết hôm nay chị muốn ăn trứng chiên, đúng là em trai ruột của chị.”
 
Dứt lời, cô cầm bộ dao nĩa, chuẩn bị cắt trứng, nhưng không kịp, Lục Hoài Nhu đã nhanh tay bảo vệ đĩa trứng, cau mày nói: “Chị không thấy mất mặt à, tranh ăn với cả trẻ con?”
 
Lục Tuyết Lăng nhìn Lục Chúc Chúc, mỉm cười nói: “Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ quả trứng này là cậu làm cho con bé thật à?”
 
“Não là một thứ hữu dụng, đáng tiếc chị lại không có, ăn cũng không bổ được đâu.” Lục Hoài Nhu đẩy đĩa trứng chiên đến trước mặt Lục Chúc Chúc: “Ăn đi!”
 
Lục Chúc Chúc rầu rĩ nói: “Ông bảo con ăn thì con phải ăn chắc, quá mất mặt.”
 
Cuối cùng Lục Hoài Nhu vẫn phải thỏa hiệp, nhéo hai má phúng phính của cô nhóc: “Con quậy đủ chưa, còn muốn thế nào nữa?”
 
“Á! Buông con ra buông con ra, đau đau đau! Người ta ăn là được chứ gì!”
 
Lục Hoài Nhu buông lỏng tay, nhóc con cầm dao nĩa, ăn hết trứng, uống xong cốc sữa bò rồi nhảy xuống ghế.
 
“Hôm nay anh Cảnh Tự đón con đi học, bà với ông không cần đưa đâu.”
 
Dứt lời, cô nhóc đeo cái balo nhỏ nặng trĩu lên vai, khi đến cửa, như nhớ ra chuyện gì, đột nhiên vòng trở lại, tới trước mặt Lục Hoài Nhu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
 
“Làm sao? Lại dùng hết tiền tiêu vặt rồi à?”
 
“Không phải thế!”
 
Lục Chúc Chúc bĩu môi, bất đắc dĩ lấy 6 viên chocolate đường từ trong cặp ra, chia làm hai nửa, 3 viên nhét vào túi quần Lục Hoài Nhu, sau đó lí nhí cất tiếng---
 
“Con xin lỗi.”
 
Nói xong, cô bé nâng khuôn mặt tròn nhỏ nhắn đỏ hồng, chạy ào ra khỏi nhà.
 
Mất một lúc lâu Lục Hoài Nhu mới phản ứng lại được, thất thần sờ ba viên kẹo làm phồng cả túi mình lên.
 
“Ấu trĩ.”
 
Lục Tuyết Lăng liếm sữa bò dính quanh miệng, đâm chọt nói: “Người nào đó chẳng thành thực chút nào, cười rõ cả nếp nhăn rồi kia kìa.”

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện