Sau khi Lục Chúc Chúc đeo balo rời khỏi nhà, Lục Tuyết Lăng mới chậm rãi lên tiếng: “Cậu đã biết tại sao hôm qua Chúc Chúc giận vậy chưa?”
Lục Hoài Nhu vừa dọn đĩa vừa nói: “Chẳng phải chỉ là xé poster của con bé thôi sao, có gì mà làm um lên vậy.”
“Xem ra cậu vẫn chưa hiểu rõ quả táo nhỏ của cậu rồi, nếu chỉ có mỗi chuyện xé poster, cùng lắm con bé chỉ khắc khẩu với cậu đôi câu thôi, làm gì đến mức chạy tới chỗ làm của cậu gây gổ? Con bé có bao giờ không hiểu chuyện thế đâu.”
Lúc này Lục Hoài Nhu mới tỉnh táo lại, nhìn về phía Lục Tuyết Lăng, khó hiểu hỏi lại: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Lục Tuyết Lăng cười: “Gọi một tiếng bà nội nghe xem nào.”
“Nằm mơ!”
“Không muốn nghe thì thôi.” Lục Tuyết Lăng chậm rãi cầm cốc sữa, ung dung bước lên lầu, trước khi đi còn không quên làm con mèo tò mò trong lòng Lục Hoài Nhu cào loạn: “Cứ để con mèo hiếu kỳ đó cào cậu đến chết thì thôi.”
Nửa tiếng sau, rốt cuộc Lục Hoài Nhu vẫn phải gõ cửa phòng tập múa, sắc mặt đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi mà gọi---
“Bà – nội!”
Lục Tuyết Lăng đang giãn cơ, đáp: “Ôi! Đúng là cháu ngoan.”
“Lục Tuyết Lăng! Chị đừng có mà quá đáng!”
“Chị quá đáng ấy à?” Lục Tuyết Lăng châm chọc nói: “Chưa nói với con bé câu nào đã tự quyết định chuyển lớp cho con bé, lại còn là cái lớp địa ngục cấp SSS nữa chứ, không học nhạc, không học vẽ, không học thể dục, ngày nào cũng nhồi nhét tri thức cường độ cao. Đổi lại là cậu, cậu có chịu nổi không?”
Lục Hoài Nhu thờ dài, anh còn tưởng chuyện lớn gì.
“Chuyện này thôi à?”
“Chuyện này thôi à???”
Lục Tuyết Lăng đi tới, cốc trán ánh một cái rõ kêu: “Lục Hoài Nhu, cậu có nhầm không đấy, đây là chuyện rất rất nghiêm trọng! Cậu chẳng tôn trọng con bé một chút nào cả! Chuyển lớp cũng không hỏi con bé có đồng ý hay không?!”
“Con bé mới tí tuổi, hỏi ý kiến gì chứ.” Càng nghe Lục Hoài Nhu càng thấy hoang đường: “Năm đó ba mẹ gửi chúng ta đến học ở đoàn nghệ thuật, có từng hỏi ý kiến chúng ta sao? Lúc chị xoạc chân đau đến mức phát khóc, có ai hỏi chị rằng chị có thích không, có muốn học hay không không? Con nít con nôi thì biết cái gì, cuối cùng vẫn phải nghe theo người lớn thôi.”
“Hay lắm, Lục Hoài Nhu, chị phát hiện cách thức giáo dục của cậu rất có vấn đề!” Lục Tuyết Lăng bỏ chân xuống, nói: “Khó trách sao năm đó con trai cậu trốn nhà ra đi, suốt bao nhiêu năm không chịu liên lạc, đơn giản là vì cậu là một tên độc – tài – chuyên – chế!”
“Chuyện nào ra chuyện đó, thằng nhãi Lạc Tùy Ý, do tính nó vốn phản nghịch, chẳng bao giờ chịu nghe ai cả.” Lục Hoài Nhu nói năng rất hùng hồn: “Tiểu Lục nhà chúng ta không giống thằng nhãi ấy, ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn nhiều.”
“Đúng, Lục Chúc Chúc ngoan hơn Lạc Tùy Ý năm đó, thế nên chuyện hôm qua, sau khi nghĩ thông suốt, con bé chẳng than phiền lấy một câu đã xin lỗi cậu, đúng không?”
Lục Hoài Nhu lấy ba viên kẹo đường từ trong túi quần ra.
Đúng vậy, cô nhóc nhà anh quả thực hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.
Lục Hoài Nhu cảm thấy hơi áy náy, cách dạy dỗ “chuyên chế” của anh có vẻ chỉ thích hợp với mấy tên nhãi ranh khó bảo nhưng ngây thơ ngốc nghếch như Lạc Tùy Ý mà thôi. Còn khi đối mặt với Lục Chúc Chúc, anh lại khó mà bỏ qua được cảm xúc của cô bé con.
Có người nói đùa, nói Lục Chúc Chúc là thiên thần nhỏ trong mắt anh.
Dù Lục Hoài Nhu có mệt mỏi hay bực dọc đến cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy cô bé, trong lòng sẽ ấm áp hẳn lên.
“Con bé thật sự không vui à?” Lục Hoài Nhu do dự hỏi: “Tại sao nhỉ? Lớp cơ sở chẳng phải rất tốt sao, học phí còn cao gấp 3 lần lớp phổ thông.”
“Không phải cứ đắt là tốt, hôm qua chị đi đón con bé cũng xem qua phòng học rồi. Cả lớp chỉ có mười học sinh, mỗi người ngồi một góc, không ai nói chuyện với ai, đứa nào cũng cắm đầu cắm cổ đọc sách làm bài, đừng nói là làm bạn. Nếu đổi lại là cậu, có chịu ngồi héo úa ở đó cả ngày không?”
Lục Hoài Nhu vẫn hơi không cam tâm, tiếp tục chày cối: “Chị thì thích ganh đua với em lắm, lời nói không khách quan.”
“Thế cậu tự đi xem đi.”
Tai nghe là giả, mắt thầy mới là thật, Lục Hoài Nhu vẫn quyết định tự đến trường một chuyến.
...
Tan học, Lục Chúc Chúc uể oải nằm gục xuống bàn, ngòi bút chì trên tay đã bị mài nhẵn cả rồi.
Cô bé quay sang một bạn nam bên cạnh hỏi mượn gọt chì, cậu nhóc lại vội vàng che bài mình, cứ như sợ bị Lục Chúc Chúc xem trộm đáp án vậy, chẳng nói câu nào với cô bé.
Lục Chúc Chúc bĩu môi, chán nản vô cùng.
Ngoài phòng học, Trương Hổ và Tưởng Thanh Lâm đứng vẫy tay với Lục Chúc Chúc.
Nhìn thấy hai đồng bọn, Lục Chúc Chúc phấn chấn hẳn, chạy ào ra ngoài: “Sao các cậu lại tới đây?”
Trương Hổ mỉa mai: “Tưởng Thanh Lâm nói muốn xem cậu còn sống không.”
“Nói bậy, rõ ràng là cậu lôi tớ đến gặp Chúc mập mà.”
“Không, không phải thế đâu.” Mặt Trương Hổ nóng lên: “Rõ ràng là Tưởng Thanh Lâm đòi tới.”
“Ai cũng được hết.” Lục Chúc Chúc bá vai hai người bạn: “Chỉ cần các cậu đến là tớ thấy vui rồi.”
“Lớp cậu...” Tưởng Thanh Lâm tới gần cửa sổ, nhìn vào bên trong: “Sao trống thế! Báo tường cũng không có luôn hả?!”
“Đúng thế, chả có gì cả.” Lục Chúc Chúc bất đắc dĩ đáp: “Ngay cả tiết mỹ thuật, âm nhạc cũng không có.”
Tưởng Thanh Lâm tò mò hỏi: “Thế sao ai cũng muốn học lớp cơ sở thế nhỉ?”
“Không phải ai cũng muốn học đâu, rõ ràng là bị phụ huynh bắt đến đây.”
“Đúng đúng đúng!” Trương Hổ gật đầu tán đồng: “Tớ kể với mẹ chuyện cậu chuyển đến lớp cơ sở, mẹ tớ còn yêu cầu tớ học chăm hơn, cố gắng thi vào lớp này, thành bạn học với Chúc Chúc.”
“Tuyệt đối không nên!” Lục Chúc Chúc khoát tay liên tục: “Cậu không biết lớp cơ sở đáng sợ đến thế nào đâu, y như địa ngục trần gian ấy!”
Tưởng Thanh Lâm: “Không khoa trương đến vậy chứ.”
Lục Chúc Chúc nói nhỏ: “Bạn cùng lớp không trò chuyện, không giúp đỡ nhau, hết môn cũng không ra chơi, chương trình học thì khó phát khóc, tớ chẳng nghe hiểu nổi chữ nào cả. Mà quan trọng nhất là, không có tiết mỹ thuật!!!”
“Nghe có vẻ thảm thế?”
“Không phải nghe có vẻ thảm, mà là thảm thật đấy.” Lục Chúc Chúc thở dài đánh thượt: “Sau này cái tên Lục Chúc Chúc phải đổi rồi, đổi thành Lục Thảm Thảm.”
Tưởng Thanh Lâm lấy con thuyền giấy trong cặp ra, đồng tình nói: “Đây là thuyền gấp trong tiết thủ công đấy, tớ thích nó lắm, tặng cậu đấy, để nó làm bạn với cậu, giống như lúc nào chúng tớ cùng ở bên cạnh cậu vậy.”
Lục Chúc Chúc nhận lấy con thuyền, phát hiện ra mặt sau còn dán hình Lục Hoài Nhu .
“Có cả oppa của tớ nữa nè, để anh ấy ở bên cậu nhé.”
Lục Chúc Chúc: ...
Cảm ơn, tớ không cần đâu.
Đúng lúc này, thầy Chung từ trong lớp đi ra: “Lục Chúc Chúc, trò nên trở lại lớp rồi.”
“Vẫn chưa đến giờ học mà ạ?”
“Học sinh lớp chúng ta, sau khi hết tiết, ngoại trừ việc đi vệ sinh, bình thường sẽ không ra ngoài rong chơi nhàn rỗi.”
Lục Chúc Chúc hỏi: “Đây cũng là quy định gì vậy.”
Thầy Chung cau mày: “Trò nhìn các bạn trong lớp đi, ai cùng đang chuyên tâm học hành, chỉ có mình trò đứng ngoài này nói chuyện phiếm. Học tập cần phải tự giác, giáo viên không thể theo sát bên cạnh đốc thúc trò 24/24 được.”
“Nhưng lúc trên lớp con vẫn chú ý nghe giảng mà ạ.”
“Trò nghĩ rằng chỉ cần nghe giảng trên lớp là đủ sao? Thứ hạng trong lớp tranh đua gay gắt, nếu trò chỉ biết ham vui, thầy cũng không cứu được trò đâu.”
Thầy liếc nhìn chiếc thuyền giấy nhỏ trong tay Lục Chúc Chúc, khẽ nói: “Mê muội mất hết ý chí!”
Ngữ khí của thầy Chung rất nghiêm khắc, khiến Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ trước nay luôn nghĩ “Lệnh thầy cô giáo phải vâng theo” sợ ngây cả người.
Tưởng Thanh Lâm lí nhí nói: “Chúc mập này, bọn tớ về trước đây, hôm sau lại đến tìm cậu nhé.”
“Ừm, nhất định phải tới đấy nhé.”
Thầy Chung đột nhiên chen lời: “Từ nay về sau học sinh lớp phổ thông không được lên tầng ba của lớp cơ sở.”
Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ quay ra nhìn nhau rồi hỏi: “Tại sao ạ?”
“Lục Chúc Chúc, trò là một đứa trẻ ưu tú, chắc cũng phải hiểu đạo lý “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” chứ.” Thầy Chung giở giọng đầy bất mãn: “Trò phải năng thảo luận vấn đề học tập với các bạn trong lớp, chứ không phải suốt ngày chơi bời lêu lổng với những học sinh khác của lớp phổ thông.”
Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ nghe vậy càng ủ dột, dù còn nhỏ nhưng hai đứa nhóc cũng hiểu được sự miệt thị trong lời nói của thầy Chung, trẻ con cũng có tự tôn chứ, nghe tổn thương lắm đấy.
Ban đầu Lục Chúc Chúc cũng không dám phản đối ý kiến của thầy Chung, nhưng câu này của thầy làm bạn cô nhóc khó xử, cô nhóc lập tức xù lông---
“Không phải như vậy đâu, bạn của con không phải là mực, không đen chút nào!”
Cuộc cãi vã ngoài hành lang nhanh chóng thu hút nhiều bạn học tới hóng hớt xem náo nhiệt, bọn chúng thích nhất là xem thầy giáo răn dạy học sinh khác mà.
Thầy Chung đè thấp giọng, gắt: “Lục Chúc Chúc, về lớp!”
“Thầy Chung không nói lý lẽ!”
“Lục Chúc Chúc, về lớp, ngay bây giờ!”
“Ông nội con nói, mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình, mà thầy còn là giáo viên nữa, từng câu từng chữ càng phải cân nhắc cẩn thận.”
Mấy năm trở lại đâu thầy Chung cũng gặp không ít học sinh ngỗ nghịch quấy phá, có ai mà không nhanh chóng bị thầy đưa vào khuôn khổ.
Nhưng Lục Chúc Chúc lại không phải kiểu càn quấy, mỗi cầu cô bé nói đều dẫn chứng rõ ràng, xung quanh có nhiều người vây xem như thế, thành ra thầy mới là người đuối lý.
Thầy chỉ có thể đâm lao phải theo lao: “Thầy nói sai ở đây nào? Giờ trò còn nhỏ, có nhiều chuyện chưa hiểu hết, tương lai còn dài, sau này trò sẽ rõ. Kết bạn với người thế nào cũng có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời trò. Lục Chúc Chúc, thầy khen ngợi sự thông minh của trò, nhưng thầy cũng hy vọng trò có thể sử dụng sự thông minh đó vào những việc chính đáng, chứ không phải đứng đây đôi co với thầy giáo mình.”
Tưởng Thanh Lâm ủ rũ cúi đầu, không ngừng kéo tay áo Lục Chúc Chúc, can ngăn cô bạn đừng chống đối giáo viên.
Cô bé không muốn Lục Chúc Chúc bị thầy quở trách.
Lục Chúc Chúc vẫn rất cố chấp: “Bà con nói, chỉ bản thân mới có thể quyết định mình sẽ trở thành người thế nào, liên quan gì tới bạn con?”
“Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, thầy không muốn lặp lại thêm lần nữa đâu.”
“Thành tích ngữ văn của Tưởng Thanh Lâm rất tốt, luôn đứng vị trí số 1, Trương Hổ giỏi thể dục, nhảy xa giành hạng nhất, giáo viên thể dục khen cậu ấy không ngớt lời! Tại sao khi đến thầy Chung, lại biến thành mực đen? Thầy Chung có cần hỏi lại thầy văn và thầy dạy thể của lớp chúng con không, hỏi xem liệu hai thầy có đồng ý với cách nói của thầy không!”
Bạn học xung quanh vỗ tay hoan hô rào rào, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra ghi hình lại.
Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ cùng ngẩng đầu lên, vẻ tự ti xấu hổ ban nãy đã bay sạch.
Đúng thế, hai đứa cũng được giáo viên khen ngợi trước mặt các bạn cơ mà, hai đứa cũng rất giỏi, không kém cỏi như thầy Chung nói đâu.
Có không ít bạn học xung quanh thảo luận rôm rả, ai cũng cảm thấy Lục Chúc Chúc nói có lý.
Thầy Chung theo nghiệp giáo đã mấy chục năm, lần đầu tiên mất mặt trước học sinh như thế, thầy cố gắng khống chế cảm xúc, cả giận nói: “Lục Chúc Chúc, gọi ba trò đến gặp tôi ngay!”
Mời phụ huynh luôn là chiêu lợi hại nhất của thầy Chung, chỉ cần lôi thứ “vũ khí” này ra, không một học trò nào là không sợ, kể cả Lục Chúc Chúc.
Cô bé tức thì yếu thế, ấp a ấp úng thưa: “Ba... ba con không ở đây.”
“Vậy thì gọi mẹ trò tới.”
“Mẹ con... cũng không ở đây.”
“Trò ở cùng với ông bà à?”
Lục Chúc Chúc: “Chỉ có ông nội con thôi ạ.”
Thầy Chung nhanh chóng hiểu ra, thì ra Lục Chúc Chúc sống cùng ông, thảo nào dám cãi cả thầy giáo, chắc chắn là do ông cụ ở nhà chiều hư.
“Ông nội trò bao nhiêu tuổi rồi?”
“Con không biết, ông...” Lục Chúc Chúc không dám để thầy mời Lục Hoài Nhu tới, dứt khoát vòng vo: “Tóc ông bạc trắng cả rồi ạ.”
Dù sao thì tóc Lục Hoài Nhu cũng màu bạch kim mà, không tính là nói dối đâu nhỉ.
Thầy Chung thầm đoán, ông cụ tóc bạc trắng thì ít ra cùng phải bảy, tám chục tuổi rồi, mời tới trường cũng chẳng nên cơm cháo được, cái gì cũng không hiểu, chưa biết chừng còn