Ngày 20/05 là sinh nhật Lục Chúc Chúc.
Từ đêm hôm trước, Lục Tuyết Lăng và Lục Chúc Chúc đã bàn bạc xong hết kế hoạch, ngày mai sẽ mời bạn Lục Chúc Chúc tới nhà cùng tổ chức một bữa tiệc nhỏ, nghĩ thôi đã thấy náo nhiệt.
Nhưng đề nghị này nhanh chóng gặp phải sự phản đối kịch liệt của Lục Hoài Nhu---
“Mở party tại nhà à, nằm mơ!”
Lục Tuyết Lăng: “Sáng chị sẽ thuê người tới dọn sạch sẽ hồ bơi ở sau vườn rồi bảo mấy đứa nhóc mang đồ bơi theo.”
Lục Chúc Chúc: “Mở cả suối phun nước nữa ạ!”
Lục Tuyết Lăng: “Ý kiến hay!”
Thấy hai bà cô kia không chịu để ý đến mình, Lục Hoài Nhu tiếp tục nhắc lại: “Hai người có nghe ông đây nói không đấy, không là không! Nếu dám mời người khác đến nhà thì hai người chết chắc!”
Lục Tuyết Lăng: “Còn phải mời mấy đầu bếp nữa nhỉ, mở tiệc buffet ngay trong vườn luôn.”
Lục Chúc Chúc: “Thế... có bánh gato to thật to không ạ?”
Lục Tuyết Lăng: “Đương nhiên rồi, bà sẽ đặt cho con hẳn cái bánh ba tầng hoành tráng luôn, mấy đứa cứ tha hồ mà ăn.”
Lục Hoài Nhu: “Có ai nghe ông đây nói không vậy, ông đây không cho phép!”
Lục Tuyết Lăng: “Sáng mai không được ngủ nướng đâu đấy, cố gắng dậy sớm hơn chút, bà trang điểm cho con.”
Lục Chúc Chúc: “Vâng ạ!”
Lục Hoài Nhu: ...
Hello? Anybody here?
Rốt cuộc có ai nghe thấy ông đây nói không?!
Trong nhà có một bà cô đam mê bày trò, thì dù Lục Hoài Nhu có chống trả mười vạn lần, cũng mãi chỉ là phản đối vô hiệu mà thôi.
Cùng mang họ Lục, vậy mà Lục Hoài Nhu đột nhiên có cảm giác, địa vị của mình trong nhà chẳng đáng mấy đồng.
Vì tiệc sinh nhật 6 tuổi của Lục Chúc Chúc, Lục Tuyết Lăng chuẩn bị đầy đủ đâu ra đấy, tự hứa nhất định phải khiến cho cô bạn nhỏ cảm thấy đây là sinh nhật hạnh phúc nhất từ lúc chào đời đến giờ.
Trời còn chưa sáng hẳn, Lục Tuyết Lăng đã dựng Lục Chúc Chúc dậy khỏi giường, kéo cô nhóc đến trước bàn trang điểm tết tóc.
Lục Chúc Chúc vẫn còn mơ mơ màng màng, ngáp liền mấy cái, bỗng dưng cô nhóc cảm thấy để có được bữa tiệc sinh nhật cũng phải vất vả ra trò.
“Bà ơi, cho con ngủ thêm một lúc nữa đi.” Cô nhóc nhỏ giọng nài nỉ.
“Không được!” Lục Tuyết Lăng tận tình giảng giải: “Chốc nữa bạn con tới, con thân là tiểu thọ tinh (1), sao có thể đầu bù tóc rối đi gặp người ta được.”
(1) Tiểu thọ tinh: Trong tiệc sinh nhật, người sinh nhật được gọi là thọ tinh.
Lục Chúc Chúc ngáp một cái rõ dài, bắt chước dáng vẻ người lớn, cảm thán: “Xã giao mệt mỏi quá đi à!”
Đang mải tay tết tóc cho cô bé, Lục Tuyết Lăng bật cười đáp: “Mới học lớp cơ bản có mấy buổi mà tiếng anh đã vanh vách rồi nhỉ.”
“Không ạ, vì ba con hay nói thế.”
Lục Tuyết Lăng quay đầu lại hỏi Lục Hoài Nhu: “Ba mẹ con bé... cậu gọi chưa?”
Lục Hoài Nhu đang nghiêng người đứng dựa cạnh cửa, ngáp một cái y hệt Lục Chúc Chúc, nói: “Hôm qua Lục Tùy Ý nói muốn đến nhưng em từ chối rồi.”
Lục Tuyết Lăng lên tiếng trách móc: “Người ta muốn tới mừng sinh nhật con gái, cậu từ chối làm gì!”
Trên mặt Lục Hoài Nhu tràn đầy vẻ uể oải vì mới rời giường, nghĩ một lúc mới trả lời: “Đơn giản là vì nhìn thấy thằng trời đánh đấy là lại khó chịu.”
Lục Tuyết Lăng: ...
Lý do quái quỷ gì thế!
Về phần Lục Chúc Chúc lại cảm thấy không sao cả, dù sao ba me đều đã gửi tin nhắn hứa sẽ tổ chức sinh nhật bù cho cô nhóc rồi.
Hôm nay ba mẹ không đến cũng không sao, mình lại còn có thể ăn bánh sinh nhật hẳn hai lần, đó mới là chuyện quan trọng nhất!
...
Nhưng khổ nỗi Lục Tuyết Lăng lại là người thuộc trường phái “khuyết tật tay”, tết tết bện bện cả buổi mà hai búi tóc vẫn không tài nào cân cho nổi, cứ hết tháo ra lại buộc vào làm cô bé con đau đến mức xuýt xoa.
Lục Hoài Nhu không nhìn được thêm nữa, cầm lược lên rồi đỡ lấy mái tóc đen nhánh, mềm mại của cô gái nhỏ, dùng ghim cố định lại, chỉ mất mấy phút hai búi tóc sừng dê (2) đã ra hình ra dáng, chỉnh sửa lại một chút, đến cuối còn không quên phun một lớp keo mỏng để định hình.
(2) Là kiểu tóc thế này nhé mọi người!
Lục Tuyết Lăng ngạc nhiên nói: “Được đấy nhỉ, thằng em của chị còn biết chải tóc cho con gái nữa cơ à.”
Lục Hoài Nhu trào phúng nhìn cô, đáp lời: “Giờ thì chị biết ai mới là người giám hộ đủ tư cách chưa?”
“Khâm phục, khâm phục.”
Lần đầu tiên trong đời, Lục Tuyết Lăng cảm thấy mình phải ngả nón thán phục em trai mình.
Khi Lục Tuyết Lăng chưa tới đây, tóc của Lục Chúc Chúc luôn là do Lục Hoài Nhu tết cho. Hồi mới vào nghề cũng vụng về lộn xộn lắm, nhưng con người Lục Hoài Nhu ấy à, dù làm chuyện gì cũng vô cùng nghiêm túc, nên thỉnh thoảng tranh thủ lúc nghỉ quay, anh lại tìm tòi trên điện thoại đủ các bài hướng dẫn tạo kiểu tóc cho bé gái, học theo rất nghiêm túc.
Trợ lý Ellen nhìn mà cảm thán: “Buộc cái tóc thôi mà, có cần phải học kỹ đến vậy không?”
Lục Hoài Nhu lại không muốn đơn giản như thế, anh là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, cô gái nhỏ nhà anh nhất định phải gọn gàng sạch sẽ, mỗi lần ra ngoài phải thật chỉn chu xinh đẹp, tuyệt đối không thể xuề xòa, lôi thôi được.
Cứ thế, anh theo tài liệu tìm được học thêm được rất nhiều cách làm tóc, mỗi ngày Lục Chúc Chúc đều có một kiểu đầu mới, làm các bạn học hâm mộ không thôi.
Lục Hoài Nhu giúp Lục Chúc Chúc cột lại tóc cho chắc chắn, buộc thêm cái nơ hình cánh bướm bên cạnh tóc mái của cô bé: “Được rồi đấy, thành công rực rỡ.”
Lục Chúc Chúc cuối cùng cũng đã tỉnh ngủ, ngước lên nhìn mình trong gương, thỏa mãn nói: “Chúc Chúc đáng yêu quá đi.”
“Cháu bà xinh xắn quá.”
“Ừm!”
Lục Hoài Nhu nói thầm vào tai Lục Tuyết Lăng, giọng điệu hết sức hẹp hòi: “Không có tay nghề mà còn đòi thay thế em, chị nằm mơ!”
Lục Tuyết Lăng: ?
Có phải cậu nghĩ hơi nhiều rồi không?
9h sáng, các bạn lần lượt tới nhà. Lục Chúc Chúc mặc chiếc váy nhiều tầng, đứng trước cổng hệt như cô chủ nhỏ, vui vẻ nghênh đón mọi người.
Lục Hoài Nhu và Lục Tuyết Lăng đều đeo khẩu trang đứng trên lầu hai, hạn chế tối đa mọi sự tiếp xúc xã giao.
Những vị phụ huynh đưa con tới được Ellen sắp xếp ở phòng tiếp khách, cùng nhau nói chuyện, ăn bánh thưởng trà.
Lục Chúc Chúc không mời quá nhiều người, chỉ có Trương Hổ, Tưởng Thanh Lâm và mấy “đồng bọn” quen thân.
“Lục Chúc Chúc, nhà cậu to thật đấy! Đẹp nữa chứ!” Tưởng Thanh Lâm nhìn khắp căn nhà, sửng sốt nói: “Tớ còn tưởng là nhà cậu rất nghèo cơ.”
“Đây là nhà ông nội tớ, nhà ba tớ không lớn thế này đâu.”
“Phải để Ninh Dung Nhi thấy mới đúng, xem sau này cậu ấy còn dám chê cậu nghèo nữa không!”
“Tớ không thèm mời câu ấy!”
Lục Chúc Chúc dẫn các bạn ra chỗ nghỉ ở vườn hoa, trong sân là giàn hoa trắng muốt, bàn thì xếp la liệt đồ ăn vặt và món ngọt, làm cả lũ nhóc mắt sáng như đèn pha.
Không lâu sau, Triệu Tư Gia ở bên cạnh cũng tới, mang theo hộp bánh quy sữa, còn cả Cảnh Triết đi theo bên cạnh.
“Con chào dì Triệu ạ!” Lục Chúc Chúc nhanh chân chạy ra đón: “Wao, hôm nay Cảnh Triết đẹp trai quá!”
Cảnh Triết mặc bộ đồ vest cho trẻ em, trên cổ còn đeo nơ đỏ, làm cậu nhóc béo thường ngày càng thêm ra dáng.
“Lục Chúc Chúc, sinh nhật vui vẻ nhé!”
Cậu đưa hộp búp máy có thắt dây lụa cho Lục Chúc Chúc.
“Cảm ơn Cảnh Triết!” Lục Chúc Chúc mở hộp, hưng phấn nói: “Em chưa được dùng bút máy bao giờ luôn ý.”
Triệu Tư Gia cười: “Món quà này Cảnh Triết đã dùng tiền tiêu vặt của mình để chọn cho con đấy, sắp vào lớp 1 rồi, sẽ được dùng ngay thôi.”
“Cảm ơn nhiều nhé Cảnh Triết!” Lục Chúc Chúc nhìn ra phía sau hai người, hỏi: “Anh Cảnh Tự đâu ạ?”
“Mới sáng sớm Cảnh Tự đã ra khỏi nhà rồi.” Cảnh Triết giải thích: “Cũng chẳng biết đi đâu, anh chờ mãi không thấy em ấy về nên mới cùng mẹ sang trước.”
“Thì ra là thế.” Lục Chúc Chúc có chút mất mát: “Không sao, bọn mình phần cho anh ấy một miếng bánh là được rồi.”
Cảnh Triết tiếp lời: “Thực ra Cảnh Tự không thích ăn bánh gato đâu.”
Không gặp được Cảnh Tự, Lục Chúc Chúc vốn đã rầu rĩ, nghe Cảnh Triết nói vậy lại càng khó chịu hơn: “Không... không sao, quên đi.”
Ellen thắp nến trên bánh, rồi bế Lục Chúc Chúc ngồi lên chiếc ghế chân cao, chuẩn bị cầu nguyện và thổi nến.
Cảnh Tự chạy cả đường tới đây, vào tới sau vườn, ngực vẫn còn phập phồng, xem chừng đã rất mệt.
Mắt Lục Chúc Chúc sáng lên---
“Anh đến rồi!”
Cảnh Tự vẫn chưa hít thở bình thường được, cái áo phông trên người cũng nhem nhuốc vô cùng, có vẻ là dính bùn đất, nhìn bộ dạng có phần chật vật.
Triệu Tư Gia ngạc nhiên đi lên đón con: “Cảnh Tự, con làm gì mà lại thành thế này?”
Cảnh Tự ôm chậu hoa hồng đi tới: “Sáng nay con tới vườn hoa giúp ông Lưu trồng hoa, nên ông ấy đã tặng con chậu hồng này.”
“Thật là... Nhìn con xem, người ngợm luộm thuộm thế này, đáng ra nên về nhà thay bộ quần áo khác rồi hẵng tới chứ.”
Cảnh Tự nhìn thoáng qua Lục Chúc Chúc, thản nhiên đáp: “Con sợ không kịp.”
Nhân lúc hai người còn đang nói chuyện, Lục Chúc Chúc đã nhảy xuống khỏi ghế, chạy đến trước mặt Cảnh Tự, vừa thẹn thùng lại vừa rụt rè nói: “Anh Cảnh Tự, hoa hồng này đẹp quá.”
Cánh hoa phớt hồng, cành lá xanh um mơn mởn, xinh đẹp tươi tốt, giữa những bông đang nở rộ khoe sắc còn điểm xuyết vài nụ e ấp mới chớm.
Lục Chúc Chúc thích phát mê, ngửi thử bông này rồi lại vuốt ve bông kia.
Đám bạn học cũng vây tới, nhìn chậu hoa từ trên xuống dưới---
“Lần đầu tiên tới thấy hoa hồng màu hồng nhạt đấy! Đẹp quá!”
“Đúng là hiếm thấy thật!”
Cảnh Triết tiếp lời: “Anh thấy loại hoa này mấy lần ở vườn của ông Lưu rồi, một cành không rẻ đâu, ông ấy bán cả chậu này cho em, hẳn là đắt lắm.”
Triệu Tư Gia cười: “Thôi đừng nói quý với không quý, đều là tiền tiêu vặt của các con cả, hai anh em mẹ cho như nhau, không thiên vị ai đâu đây nhé.”
Cảnh Tự không đáp.
Nhưng Lục Chúc Chúc biết, Cảnh Tự nào còn tiền tiêu vặt, hai hôm trước vì mua chocolate cho cô đã tiêu hết mất rồi.
Nhìn bộ quần áo nhếch nhác của cậu, chắc chắn sáng sớm đã tới vườn hoa, nghĩ cách trồng hoa giúp người ta để đổi được chậu hoa này về.
Anh Cảnh Tự lúc này cũng thế, nếu muốn thứ gì sẽ tự mình tìm cách xoay sở.
“Cảm ơn anh Cảnh Tự, em thích hoa nhất đấy.”
Cảnh Tự nhàn nhạt đáp: “Không cần cảm ơn.”
Rồi chẳng biết tên tiểu quỷ nào trong đám đột nhiên lên tiếng: “Hoa hồng đại diện cho tình yêu!”
“Đúng đúng!” Tưởng Thanh Lâm gật đầu lia lịa phụ hoa theo: “Hoa hồng đại diện cho tình yêu đó, Lục Chúc Chúc, hôm nay cậu nhận được tình yêu đấy nhé.”
Người lớn nghe thế cũng không để trong lòng, cười hùa theo.
Mặt Cảnh Tự vẫn điềm nhiên như không nhưng hai tai đã đỏ rần: “Không biết nữa, chẳng qua là vì thấy nó đẹp thôi, con gái ai cũng thích hoa mà.”
Dù là con trai mình nhưng Triệu Tư Gia cũng không nhịn nổi mà góp vui đôi câu, cười nói: