Buổi tối, Chúc Chúc ở lại nhà dì Triệu Tư Gia ăn tối, ba ba của anh em Cảnh Tự cũng đã tan làm về.
Cha của Cảnh Tự thoạt nhìn có vẻ là một doanh nhân thành đạt, áo vest giày da chỉnh chu, phong thái, cử chỉ cũng vô cùng trầm ổn, nhã nhặn.
So với ba ba nhà người ta, thì dường như ba của Chúc Chúc lại giống như một cậu thanh niên chưa trưởng thành vậy.
Lúc ăn cơm, Lục Chúc Chúc chỉ chăm chăm ngắm nhìn đóa hồng vàng trên vai Cảnh Tự. Hiện tại hoa chưa nở, mới chỉ là một nụ hoa chúm chím, nhỏ xinh, màu vàng nhạt, sáng lấp lánh, vô cùng khả ái.
Cảnh Tự chuyên tâm ăn cơm, tỏ vẻ không thèm để ý đến cô bé, nhưng lại hơi đỏ mặt, một lúc sau không chịu nổi nữa, khó chịu cau mày nói: “Ê nhóc! Em có thể thôi nhìn chằm chằm người ta như thế được không?!”
Lục Chúc Chúc thẳng thắn bật cười.
Triệu Tư Gia cười nói: “Có vẻ Chúc Chúc rất thích Tiểu Tự nhà chúng ta nha.”
Công bằng mà nói thì dung mạo Cảnh Tự đẹp đẽ, tinh xảo hơn Cảnh Triết, vì Cảnh Triết khá béo nên dáng người thô, chậm chạp, ngũ quan không rõ ràng, sắc nét như em trai.
Đương nhiên, “thích” mà Triệu Tư Gia nói ở đây đơn giản là tình cảm trong sáng, yêu thích của trẻ con ngây thơ thôi.
“Anh Cảnh Tự, chúng ta có thể kết bạn với nhau được không?”
Cảnh Tự thẳng thừng từ chối: “Không.”
Lục Chúc Chúc hơi thất vọng: “Tại sao ạ?”
“Không có sao trăng gì ở đây hết.”
Triệu Tư Gia hiền hòa giải thích: “Con đừng để ý, tính tình thằng nhóc nhà dì là thế đó, Tiểu Tự không thích chơi với các bạn nhỏ khác cho lắm.”
Cảnh Tự là một người đứa bé thông minh, chỉ số IQ siêu cao, cho nên các bạn nhỏ thường cảm thấy không thể hiểu những gì cậu bé nghĩ, cũng như cậu bé không hòa đồng được với những đứa trẻ cùng trang lứa. Các bạn nhỏ nhà hàng xóm khu này đều không thích Cảnh Tự cho lắm bởi vì cậu ta đặc biệt quái gở, khó hiểu. Chính vì thế dần dần hình thành tính cách cô độc, thích một mình của cậu.
Cảnh Triết thấy Lục Chúc Chúc thất vọng, vội vàng an ủi: “Anh có thể chơi cùng Chúc Chúc mà!”
Triệu Tư Gia mỉm cười xoa đầu Cảnh Triết: “Cảnh Triết nhà chúng ta đúng là chàng trai ôn nhu.”
“Mẹ, ôn nhu là gì ạ?”
“Là người khiến cho người khác cảm thấy ấm áp, hạnh phúc.”
Cảnh Triết vỗ ngực: “Con muốn trở thành một chàng trai ôn nhu! Con nhất định sẽ bảo vệ Chúc Chúc!”
Cảnh Tự không mặn không nhạt bảo trì sự vô cảm, chỉ hơi bĩu môi khinh thường.
Ba của Cảnh Tự đột nhiên nhớ tới Lục Hoài Nhu nhà bên, bèn nhìn sang Chúc Chúc, nói: “Cô bé con này với người bên nhà hàng xóm đúng là giống nhau.”
“Đúng thế.” Triệu Tư Gia đánh giá Lục Chúc Chúc, gật đầu đồng ý: “Càng nhìn càng thấy giống, nhất là dung mạo và cái mũi nhỏ này, giống như đúc ra từ một khuôn.”
“Dì chú đang nói đến ông nội con ạ?” Lục Chúc Chúc tò mò hỏi: “Ông nội con là người thế nào vậy?”
“Con còn chưa gặp ông của con nữa hả?”
Lục Chúc Chúc lắc đầu: “Con chưa, ba nói quan hệ giữa ba với ông không tốt lắm cho nên ông nội chưa bao giờ đến nhà thăm con cả.”
“Vậy à.” Triệu Tư Gia hiểu được, dù sao thân phận của người hàng xóm kia…cũng giống với người bình thường.
“Hôm nay còn có một người giả dạng làm ông nội con nữa cơ!” Lục Chúc Chúc mạnh mẽ lên án hành vi lừa gạt trẻ con của ai đó: “Con chỉ cần mấy phút đã vạch trần được âm mưu của người đó. Hừm vẫn còn trẻ như thế, sao có thể là ông nội con được!”
Triệu Tư Gia móc điện thoại ra, tìm kiếm hình ảnh của Lục Hoài Nhu, đưa cho Lục Chúc Chúc: “Con xem, có phải là người này không?”
“Vâng, đúng là anh ấy! Anh trai lừa đảo!”
Triệu Tư Gia trố mắt nhìn ba Cảnh Tự, cả hai cùng lúc bật cười: “Đứa bé ngốc nghếch này, người đó chính là ông nội Lục Hoài Nhu của con đó.”
“Dạ???!!! Cái —- gì cơ!”
Sắc mặt của Lục Chúc Chúc còn khó coi hơn cả khi ăn tỏi đen: “Thật… thật không ạ?”
“Đúng vậy, ông nội con chắc là ông nội trẻ trung nhất thế giới rồi, nhan sắc lại được bảo dưỡng vô cùng tốt!” Triệu Tư Gia hâm mộ: “Gì mà trẻ mãi không già, lão hóa ngược, chính là đây chứ đâu!”
“Người ta là siêu sao.” Ba Cảnh Tự nói: “Các ngôi sao lớn đều như vậy cả.”
Chân mày nhỏ của Lục Chúc Chúc cau lại, thầm nghĩ: THÔI XONG! Tên lừa đảo đáng ghét kia lại chính là ông nội của bé.
Cuộc sống sau này… phải làm sao đây!
Tại sao ba còn chưa đến đón bé về, huhu.
“Chúc Chúc, con không vui hả?” Triệu Tư Gia cảm nhận được tâm trạng cô nhóc càng ngày càng sa sút, vội hỏi: “Con không thích ông nội sao?”
Lục Chúc Chúc thành thật đáp: “Con không thích.”
“Tại sao thế?”
“Ông rất xấu tính, nhéo má con đau lắm. Chẳng có chút thương yêu trẻ nhỏ gì cả.” Lục Chúc Chúc xoa xoa má mình: “Còn nữa, ông nội so với ba còn… có vẻ không đáng tin cậy hơn nhiều.”
Cô bé chỉ muốn có một người ba, người mẹ bình thường, một ông nội bình thường,, giống như các bạn trong lớp vậy, được người lớn trong nhà yêu thương, chăm sóc, cưng chiều, nhưng ước mơ nhỏ bé này càng ngày càng trở nên xa vời.
Triệu Tư Gia an ủi: “Chúc Chúc, nếu con chưa tiếp xúc với ông nội Lục Hoài Nhu thì làm sao có thể kết luận ngay được.”
“Thì nhìn ông… là kiểu người không thể khiến người khác thích được.”
“Không phải đâu! Con không biết ông nội con được hâm mộ đến mức nào đâu, ông con được mệnh danh là sát thủ mọi lứa tuổi đấy! Cho dù là mẹ dì, dì hay hay là các bạn nhỏ như con, ai cũng mê ông con hết!”
“Thật không ạ?”
“Thật, ông con đa tài lắm nhé, đóng phim gì cũng làm được, mỗi quý đều được lên trang bìa của tạp chí MAN, là người mẫu đẳng cấp thế giới đó!” Triệu Tư Gia giống như là một fan lâu năm của Lục Hoài Nhu: “Nhiều người thích anh ta lắm, anh ta còn có rất nhiều fans hâm mộ…”
Ba Cảnh Tự ho nhẹ một tiếng, nhắc khéo: “Cũng có rất nhiều anti-fans.”
Triệu Tư Gia trừng mắt nhìn chồng một cái: “Anh nói ít đi một câu thì chết à!”
Ba Cảnh Tự bất đắc dĩ cười trừ.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cửa gara mở, rồi đến tiếng xe ô tô, Cảnh Triết chậm chạp nhảy xuống ghế, leo lên bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài thăm dò tình hình, rồi nói: “Anh bên cạnh về rồi!”
“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là ông, đúng là không lễ phép gì cả.”
Triệu Tư Gia đứng dậy, nói với lục Chúc Chúc: “Chúc Chúc, dì đưa con về nhà nhé.”
Lục Chúc Chúc không quá tình nguyện, cô bé thích không khí đầm ấm ở nhà dì Triệu hơn.
Nhưng cứ ở lì nhà người khác thì không phải phép cho lắm, vì vậy cô bé ngoan ngoãn đeo cặp balo của mình lên, nắm tay Triệu Tư Gia, đi tới trước cửa nhà Lục Hoài Nhu.
Đương nhiên, Triệu Tư Gia đúng thật là fan cứng của Lục Hoài Nhu, cô còn hồi hộp hơn cả Chúc Chúc, luống cuống lấy son môi ra chỉnh trang lại dung nhan, háo hức như một cô gái trẻ.
“Chúc Chúc, nhìn dì thế nào? Ổn không?”
“Dì cực kỳ xinh đẹp luôn ý.”
“Bé yêu, con thật là biết nói chuyện. Miệng ngọt như bôi mật vậy.”
Triệu Tư Gia hồi hộp nhấn