Chị Đây Là Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 5


trước sau


EDIT: BRANDY
Biệt thự của ông nội Lục rất lớn, phòng khách rộng rãi, màu sắc chủ đạo của căn phòng là gam trầm, dễ khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, cứng nhắc. 
Căn nhà trống rỗng không hề có chút dấu hiệu nào của sinh hoạt ngày thường, tựa như đi vào một căn phòng triển lãm nghệ thuật vậy.
Lục Chúc Chúc ôm đầu gối, ngồi co ro trên sofa, ngó đông, ngó tây, mở to đôi mắt tròn xoe tò mò đánh giá xung quanh. 
Lục Hoài Nhu đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, một tay chống hông, đang nói chuyện điện thoại, trông có vẻ khá tức giận.

Một con hổ trắng lười biếng nằm sấp trên vai ông nội, đôi mắt nó tròn vo, tò mò đánh giá Lục Chúc Chúc.

Đã mấy năm rồi Lục Hoài Nhu chưa nói chuyện điện thoại với thằng con trai trời đánh của mình, năm đó người vợ bí mật của anh bất ngờ qua đời, đứa con trai đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch quy kết tất cả tội lỗi lên đầu anh, không nghe lọt một câu nói lý, cũng không chịu chăm chỉ học hành, bỏ nhà ra đi, nông nổi tuyên bố tự mình ra đời “Xông xáo giang hồ”, cắt đứt mọi liên lạc với anh.
Mối quan hệ của hai cha con bọn họ có thể nói là căng như dây đàn, dăm bữa nửa tháng lại cãi vã một lần dù nguyên do vô cùng nhỏ nhặt, nghiêm trọng hơn còn động thủ đánh nhau.
Lục Hoài Nhu là một người tính tình kiêu căng, ương ngạnh lại nóng nảy, nếu Lục Tùy Ý muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, được thôi, anh cũng nhất quyết không chịu xuống nước làm hòa, muốn đi thì cút cho nhanh, vì vậy chỉ lạnh nhạt quăng ra một câu: “Nếu hôm nay mày bước qua cánh cửa này thì sau này dù mày gặp bất kỳ khó khăn gì, gây ra tai họa lớn thế nào chăng nữa cũng đừng quay về đây khóc lóc, cầu xin ba mày lau đít giúp!”
“Vĩnh viễn không có chuyện đó đâu. Ông yên tâm!”
Nói xong lời này, Lục Tùy Ý đi thẳng không thèm quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần, trừ gương mặt đẹp trai, anh tuấn  ra thì Lục Tùy Ý không cầm theo bất kỳ thứ gì của Lục Hoài Nhu. 
Mấy năm nay, hai ba con chưa bao giờ gặp mặt, thỉnh thoảng gặp nhau ở nơi công cộng, cũng làm như người dưng nước lã. 
Cho nên, lúc đầu dây bên kia nhận cuộc gọi, không hiểu tại sao Lục Hoài Nhu đột nhiên cảm thấy có chút thấp thỏm, luống cuống. 
Nhưng anh nghe ra được thằng con trai nhà mình còn hồi hộp hơn cha nó gấp trăm nghìn lần, không chỉ vậy mà dường như còn rất sợ sệt, giọng điệu thoáng run rẩy. 
Trong chớp mắt, ông nội Lục lấy lại được kiêu ngạo và uy nghiêm vốn có của người làm cha, ưỡn ngực, gạt bỏ hết sạch cảm giác thấp thỏm lo âu. Vốn là định hỏi thăm con trai “Dạo này thế nào?” thì bằng một phép màu nào đó anh lại thở ra một câu khẩu nghiệp không hơn không kém: “Thằng mất dạy!”
Lục Tùy Ý vốn đã chột dạ,  giờ lại nghe thấy ông già nhà mình đầy khí thế mắng thì bối rối không biết làm sao, một câu cũng không nói ra được.
Lục Hoài Nhu mắng chửi suốt mười phút, đến khi đã miệng mới hạ giọng: “Kết hôn khi nào?”
Lục Tùy Ý: “Không... không kết hôn.”
“Cái gì!” Lục Hoài Nhu cả kinh thất sắc: “Không kết hôn thì đứa nhóc kia ở đâu chui ra?”

“Ừm.. là… ngoài ý muốn.”
“Thằng vô lại này! Sao ông đây lại có thể sinh ra đứa khốn kiếp không có trách nhiệm như anh!”
Lục Hoài Nhu tức đến muốn hộc máu, tiện tay cầm ly nước lên, đang định đáp xuống thì quay đầu thấy cô nhóc con đang co ro co rúm ngồi trên sofa hoảng sợ nhìn mình.
Anh thoáng dừng động tác, cuối cùng cũng kiềm chế để cái ly xuống.
Lục Tùy Ý mở miệng run rẩy giải thích: “Chuyện là mấy năm trước, con với cô ấy quen nhau ở quán bar, khi ấy cả hai đều đã say khướt, nào biết trời trăng gì nữa, đều là những người trẻ tuổi chưa trải sự đời mà, chuyện xong xuôi thì cô ấy bảo sẽ uống thuốc tránh thai, ai dè không biết là quên hay sao mà…. Con thừa nhận, là con sai, lúc ấy con nên đeo bao…”
Lục Hoài Nhu che kín điện thoại, đi tới vườn hoa, cách xa cô cháu gái từ trên trời vừa rơi xuống, tức giận nói: “Tôi không muốn nghe mấy cái chuyện giường chiếu này của anh!”
Lục Tùy Ý dè dặt nói tiếp: “Sau đó chúng con cũng đến bệnh viện khám, kiểm tra tổng thể xong, bác sĩ nói thân thể của cô ấy không tốt, nếu như phá thai thì… xác suất nguy hiểm rất cao, sau này có thể sẽ không có con được nữa, cho nên chúng con mới quyết định sinh đứa bé ra.”
Lục Hoài Nhu xoa xoa mi tâm, nhẫn nại hỏi: “Nếu đã quyết định sinh con với nhau thì tại sao không kết hôn.”
“Ai nói có con thì phải kết hôn, con với cô ấy… chẳng có chút tình cảm gì cả, nếu cứ nhắm mắt mà cưới thì cuộc sống hôn nhân sau này cũng vô cùng khiên cưỡng, thân ai người ấy lo.” Lục Tùy Ý lẩm bẩm: “Con cũng có cuộc sống riêng của mình, có sự nghiệp riêng, con cái đâu có là tất cả của con.”
“Mày nói cái thứ mất dạy gì thế thằng kia?!”
“Ba, đây không phải là những lời trước đây ba từng nói sao?”
Lục Hoài Nhu sững người. 
Hình như… đúng là năm đó anh đã từng nói như thế. 
Khi đó, bởi vì quá si mê diễn xuất, một lòng theo đuổi sự nghiệp, vì vậy vẫn giấu kín chuyện mình đã kết hôn có con, vì mải mê cống hiến cho nghệ thuật mà Lục Hoài Nhu xao lãng việc chăm lo cho gia đình, vợ anh cũng chính là fan của anh, càng yêu anh bao nhiêu thì càng âm thầm hy sinh, chịu đựng bấy nhiêu.
Sau đó việc vợ bất ngờ qua đời đã trở thành vết thương lòng không thể lành, in sâu trong lòng Lục Hoài Nhu.
Từ đó về sau, tính tình anh càng ngày càng trở nên kỳ lạ, khép mình, tính nết vừa quái gở lại nóng nảy, cục cằn, chính vì thế những mối quan hệ bạn bè, đồng nghiệp xung quanh càng ngày càng ít. 
Sống đến tận ngày hôm nay, trải qua biết bao nhiêu việc, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một mình mình cô độc lẻ loi trên con đường đời hào nhoáng nhưng lạnh lẽo này mà thôi.
Lục Hoài Nhu bị Lục Tùy Ý nói cho nghẹn ứ không phản bác được gì.
Đúng vậy, bản thân anh cũng chẳng phải người tử tế gì, một người chồng vô tâm, một người cha vô trách nghiệm thì lấy tư cách gì để dạy dỗ con cái đây. 
Lục Hoài Nhu như thể bị rút sạch sức lực, tâm trạng sa sút, rối bời. Cuối cùng không tiếp tục quở trách con nữa, dịu giọng nói: “Việc của đứa bé này, anh định giải quyết thế nào.”
“Làm sao được nữa, sinh cũng sinh rồi, giờ nuôi thôi chứ sao.”
Lục Hoài Nhu tức giận hỏi: “Nói đi anh định nuôi con bé thế nào?”
“Con cho con bé học trường tiểu học tư thục đắt đỏ nhất thành phố, để con bé tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất, mặc những bộ đồ xa xỉ nhất, còn mở mấy cái thẻ tín dụng để con bé thích tiêu bao nhiêu thì tiêu, tiền con kiếm ra cũng cho con bé hết!”
“Anh làm cho con bé thẻ tín dụng?”
“Đúng vậy!”
Sao Lục Hoài Nhu anh lại có thể sinh ra một thằng con trai đầu to não bằng hạt nho thế này được???
Lục Tùy Ý còn dương dương đắc ý khoe: “Đúng vậy, người ta có cái gì thì con gái của con cũng phải có cái đó, người khác không có cái gì thì con

gái con càng phải sở hữu cái đó!”
Lục Hoài Nhu xoa trán, quay đầu nhìn Lục Chúc Chúc.
Đứa bé gái mặc chiếc váy lấm lem, hoang mang ngồi trên ghế, hai bím tóc xiên xẹo, nhìn chẳng khác nào mấy nhóc con bị bỏ rơi ở cô nhi viện anh từng gặp tuần trước khi tham gia hoạt động công ích.
Không, ít nhất mấy đứa nhóc kia còn được mặc quần áo sạch.
“Ba, nếu con sinh con bé thì nhất định con sẽ nuôi nó thật tốt.”
Lục Hoài Nhu cười nhạt: “Ném con tới trước cửa nhà ba anh như thế này là nuôi tốt của anh đấy hả?”
Giọng Lục Tùy Ý lập tức mềm nhũn: “Khoảng thời gian này con rất bận, lịch công tác kín mít, không thể thoái thác công việc cho ai được. Ba, giờ ba giúp con trông con bé, xong việc trở về con sẽ lập tức đón con con đi, được không?”
“Đùa kiểu gì thế! Mắc mớ gì ông đây phải trông con cho anh!”
Ngay cả thằng con ruột trời đánh này anh cũng chưa từng trông ngày nào mà bây giờ lại phải trông con gái nó cho nó!
“Thì… Thì nhiều nhất là ba tuần đi, không, hai tuần! Con đi công tác về, lập tức đón con bé đi, nhất định không làm phiền ba nữa!”
“Giờ đã rất phiền rồi!”
“Ba, con bé là cháu gái ruột của ba mà, nếu ba không trông nó thì ném ra đường đi.”
Lục Hoài Nhu biết nếu nói thêm với thằng ranh mất dạy này thì cũng chẳng giải quyết được cái khỉ gì, anh lại không thể đánh nó một trận qua điện thoại được.
Anh bực bội cúp máy, trở lại phòng khách.
Cô bé con ngoan ngoãn ngồi trên ghế, tư thế vẫn y như lúc nãy, không hề nhúc nhích, tựa hồ sợ đụng phải cái gì, cư xử vô cùng dè dặt, thận trọng.
Lục Hoài Nhu xắn ống quần, ngồi bên ghế đối diện.
Lục Chúc Chúc lập tức đổi tư thế, ngồi thẳng lưng, bật mode phòng bị.
Lần đầu tiên hai ông cháu gặp mặt, hình như ngay từ đầu anh đã không lưu được ấn tượng tốt với con bé, còn nhốt cháu gái mình ngoài cửa, làm cô bé ngồi bên ngoài đợi vô ích suốt cả ngày.
Lục Hoài Nhu rất áy náy, muốn làm gì đó để cứu vãn hình tượng của mình.
Đúng rồi, mấy đứa nhỏ đều thích quà vặt mà!
Anh vội vàng đứng dậy, sau một lúc lục lọi trong tủ lạnh nhà mình thì phát hiện chả có cái mẹ gì có thể gọi là quà vặt cả.
Trong tủ lạnh chỉ có mấy quả táo mà mấy ngày trước trợ lý mang tới.
Anh bất lực chọn một quả táo đỏ lớn, đưa tới tận tay cháu gái mình, cố gắng ân cần hết sức hỏi: “Ăn cơm tối chưa?”
Giọng điệu tựa như không hề kiên nhẫn chút nào, tóm lại là Lục Hoài Nhu cứ mở miệng là giọng điệu tự giác kênh kiệu, khó ở. 
Dù sao, đã nhiều năm làm siêu sao Thiên Vương như vậy, ai nhìn thấy anh cũng phải cung kính, lễ phép. Hưởng thụ vị thế ấy bao năm nói thay đổi ngay lập tức sao có thể chứ. 
“Rồi ạ.” Lục Chúc Chúc lạnh nhạt nhưng vẫn ngoan ngoãn, phải phép trả lời: “Con ăn ở nhà dì hàng xóm.”
“Vậy ăn táo đi, tiêu cơm.”
Lục Chúc Chúc nhìn trái táo đỏ trong tay, bĩu môi nói: “Năm nay con năm tuổi ba tháng.”
“Ừ, trong hộ khẩu có ghi ngày tháng năm sinh.”
Giọng Lục Chúc Chúc tỏ rõ bất mãn: “Ông nội muốn để trẻ con năm tuổi tự dùng dao gọt táo à?”
“…”
Cuối cùng Lục Hoài Nhu cũng cầm dao gọt trái cây lên, nhẫn nhịn gọt táo cho Lục Chúc Chúc.
Cả đời này chưa từng phục vụ người khác, thế mà bị con nhóc từ trên trời rơi xuống kia sai bảo.
“Cầm lấy.” Lục Hoài Nhu đưa miếng táo mới gọt xong cho Lục Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc không chừa chút mặt mũi nào cho Lục Hoài Nhu, thẳng thừng từ chối: “Người ta đâu có nói là muốn ăn.”
“Con nhóc này!”
Lục Chúc Chúc lau miệng, tức giận nhìn “ông nội”, đương nhiên là không vui vẻ gì.
Lục Hoài Nhu kìm nén lửa giận, trầm giọng nói: “Có biết ai gọt táo cho nhóc không!”
Đối với người hâm mộ của anh mà nhận được đãi ngộ như thế này dù chỉ 1 lần trong đời thì chỉ có nước vui đến mức bay lên trời!
Lục Chúc Chúc vòng tay trước ngực bình tĩnh đối đáp: “Có gì đặc biệt đâu, ông là ba của ba con thôi mà.”
Lục Hoài Nhu sững sờ.
Con bé này hình như không biết người trước mặt mình là ai.
Cũng đúng, nếu như biết thì thay vì thái độ này thì sẽ là những lời sùng bái.
Đối với người khác mà nói, có lẽ anh là ở trên đỉnh cao, là ngôi sao không thể nào với tới, nhưng trước mặt cô gái nhỏ này, anh chỉ là ông nội của cô bé mà thôi.
Hơn nữa lại còn là ông nội mà cô bé không hề yêu thích gì cho cam.
Khổ nỗi Lục Hoài Nhu căn bản không biết cách chăm sóc trẻ con, càng không biết làm thế nào để dỗ dành nhóc con năm, sáu tuổi thích mình.
“Lúc trước ông cứ tưởng nhóc là người hâm mộ tìm tới tận cửa.” Lục Hoài Nhu bỏ trái táo xuống, khó chịu giải thích: “Cho nên mới nhốt con ở ngoài cửa.”
Lục Chúc Chúc chưa tha lỗi nên quệt miệng không để ý tới anh.
Cô bé không thích người ông nội này, dáng vẻ của một ông nội một chút cũng không có, đã không hiền hòa, tính tình còn nóng nảy.
Lục Hoài Nhu không biết dỗ trẻ con thật, dùng giọng nói với người trưởng thành nói với cô bé: “Làm thế nào thì chúng ta mới có thể giảng hòa đây?”
Cuối cùng Lục Chúc Chúc cũng nhìn về phía anh, tức giận nói: “Con nghe nhóc Lâm ngồi cùng bàn con nói, ông là siêu sao à?”
Khóe miệng Lục Hoài Nhu khẽ nhếch, rốt cuộc cũng có mấy phần tự tin: “Đương nhiên!”
“Nghe nói ông nhảy rất giỏi?”
Năm xưa Lục Hoài Nhu từng ở trong một nhóm nhạc, hơn nữa còn là nhóm nhạc nam nổi tiếng, nếu nói về nhảy thì trong giới giải trí này anh xếp thứ hai không ai đứng nhất.
“Con muốn xem ông nhảy à?”
Nhảy trước mặt cô bé này, nếu chỉ để dỗ cô bé vui vẻ thì cảm giác mình không còn tôn nghiêm.
Lục Chúc Chúc cầm miếng táo trên bàn, cắn mạnh một miếng: “Không cần.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe cô gái nhỏ nói: “Thế ông thử xoạc ngang đi.”
Lục Hoài Nhu: ???
Ông đây…
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện