Editor: Hoa
Beta: Jen
Khi học cấp ba, trường Nhất Trung và trường Phổ thông Thực Nghiệm từng trao đổi học sinh đến hai trường để học tập kinh nghiệm.
Khi đó, giáo viên trường Phổ thông Thực Nghiệm "mượn" học sinh thiên tài Trì Noãn Noãn của trường Nhất Trung.
Lúc đó Trì Noãn Noãn đã rất nổi tiếng, mười bốn tuổi đỗ vào trường cấp ba tốt nhất thành phố, còn trực tiếp nhảy thẳng lên lớp 12, trong vòng chưa đầy một tháng, cô đã được đích thân Hiệu trưởng trường Đại học Thanh Hoa mời, đặc cách một suất nhập học vào Đại học Thanh Hoa.
Khi đó "Trì Noãn Noãn" không chỉ là một cái tên, mà còn là một "danh từ" trong miệng vô số bậc phụ huynh.
Ngay cả khi một số bậc phụ huynh chưa từng gặp qua Trì Noãn Noãn, nhưng mỗi lần dạy dỗ con cái của họ, cũng sẽ nói "Mày nhìn xem Trì Noãn Noãn nhà người ta, rồi nhìn lại bản thân mày đi...".
Từ đó, con nhà người ta đều có chung một cái tên.
Năm đó Yến Bạch học ở trường Phổ thông Thực Nghiệm, kết quả học tập không cao cũng không thấp, là một học sinh có vấn đề trong mắt giáo viên.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy một cái đầu củ cà rốt* kỳ lạ xuất hiện trong lớp học, Yến Bạch còn tưởng đó là em gái của ai chạy loạn tới trường, chợt nghe người khác gọi tên cô, anh còn chẳng phản ứng kịp.
Củ cà rốt*: Từ để con trai nói với con gái, ý chỉ dễ thương.
Sau một tiết học, Yến Bạch mới chấp nhận sự thật rằng Trì Noãn Noãn trong lời đồn chính là củ cà rốt kia.
Nhưng củ cà rốt này rất thích cười, thấy ai cũng tươi cười hớn hở giống như một đứa ngốc.
Yến Bạch nghĩ cô chỉ là một quả hồng mềm không biết nóng giận, nhưng lại không ngờ tính khí của củ cà rốt còn lớn hơn những người khác.
Đó có lẽ là cảnh khó quên nhất trong cuộc đời của anh.
Dưới ánh chiều tà, củ cà rốt bị một nhóm nữ sinh bắt nạt, giống như một con mèo nhỏ xù lông, từng cái một, đẩy ngã hết cả ba nữ sinh, sức lực còn rất khoẻ.
Anh thậm chí còn không có cơ hội để đi lên giúp đỡ.
Yến Bạch giật giật khóe miệng, che dấu mà cười một tiếng.
Anh nghĩ rằng như vậy là xong, không ngờ ngày hôm sau, con mèo nhỏ xù lông lại cạy phá xe đạp của ba người đó.
Yến Bạch đã chứng kiến toàn bộ quá trình, anh đứng từ xa giơ một ngón tay cái về phía củ cà rốt, một "like" cho sự tháo dỡ chuyên nghiệp của cô.
Khi "bị tóm", củ cà rốt liền nhấc theo hộp đồ nghề bỏ chạy.
Hôm đó cũng là một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp, khoảng thời gian đó, là lúc đẹp nhất đối với Yến Bạch...
Triệu Trạch Sinh thấy thằng bạn mình đang ngẩn người, mỉm cười nhìn chiếc Porsche "nhà chỉ có bốn bức tường", sau đó giơ tay lên thử nhiệt độ trán của anh, lẩm bẩm nói, "Đánh nhau cũng có thể gây sốt và hạ chỉ số IQ sao?"
Trả lời anh ta là một tiếng "Bốp" giòn giã.
"Đệt!" Khi mở bàn tay ra, Triệu Trạch Sinh huơ huơ tay vài cái, sau đó nhìn kỹ lại, quả nhiên, rõ ràng anh ta mới là người bị đánh, nhưng lòng bàn tay của Yến Bạch lại đỏ ửng như thể anh mới là người bị đánh.
Triệu Trạch Sinh: "..."
Cái thể chất đặc thù chết tiệt này!
Hai người lên xe, Triệu Trạch Sinh ngồi chờ Yến Bạch bôi thuốc, trong cả quá trình, Yến Bạch giống như vô tình mà cố ý hỏi anh ta về chủ chiếc xe bên cạnh.
"Nếu cậu hỏi cái này, tớ đảm bảo sẽ không chán đâu!" Nói đến chuyện chủ nhân của chiếc xe bên cạnh, Triệu Trạch Sinh trở nên hào hứng.
Bằng cặp mắt ba trăm sáu mươi độ, cộng với bộ lọc siêu khủng của mình, Triệu Trạch Sinh đã ca ngợi chủ nhân của chiếc xe bên cạnh thành xa thần núi Thu Danh*.
Xa thần núi Thu Danh*: Ngôn ngữ mạng, chỉ những người sở hữu những chiếc xe đua đẳng cấp tuyệt vời.
Tay cầm tăm bông của Yến Bạch hơi run lên, "..."
Anh không nói nên lời.
Đây không phải điều anh muốn nghe.
"Có phải, cô ấy đeo kính cận?" Yến Bạch hỏi.
Triệu Trạch Sinh vỗ đùi, "Sao cậu biết? Hình như là loại có dây treo cổ?"
Yến Bạch đã xác định được đáp án trong lòng mình, nhưng vừa nghĩ đến điều gì đó, nụ cười của anh dần dần nguội lạnh.
Triệu Trạch Sinh nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của bạn mình, đầu óc anh ta mơ hồ, này là xảy ra chuyện gì vậy?
Chỉ nghe thấy người bên ghế phụ: "Nhẹ."
Triệu Trạch Sinh: "?"
Vẻ mặt Yến Bạch ngưng trọng, "Nên cho thêm vài đấm mới phải."
Triệu Trạch Sinh: "???"
Đại ca à, không phải anh lại muốn đánh người đấy chứ!
Quên đi, anh ta còn có thể nói gì đây? Cho dù anh ta có hỏi gì đi chăng nữa, Yến Bạch cũng sẽ không nói cho anh ta biết tối nay tại sao anh lại đánh người, vì vậy anh ta sẽ coi như anh đang muốn làm người tốt việc tốt.
Lắc lắc đầu, chờ Yến Bạch bôi thuốc xong xuôi, Triệu Trạch Sinh liền lái xe hoà vào đêm tối.
...
Trong hai ngày liên tiếp, Trì Noãn Noãn vẫn sống cuộc sống như trước.
Sự khác biệt duy nhất ở đây, có lẽ là thời gian cô tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm ngày càng lâu hơn.
Buổi chiều đúng lúc tan tầm, các đồng nghiệp lần lượt rời đi sau khi tạm biệt nhau, chỉ có ánh đèn trong phòng thí nghiệm độc quyền của Trì Noãn Noãn vẫn còn sáng.
Mãi đến tận nửa đêm, ngọn đèn cuối cùng trong toà nhà Khoa học và Công nghệ mới tắt.
Căn hộ cách toà nhà Khoa học và Công nghệ không xa, chỉ mất khoảng năm phút lái xe và hơn mười phút đi bộ là đến nơi.
Cắn một miếng bánh mì, Trì Noãn Noãn dựa người vào thang máy mơ màng sắp ngủ.
Chờ thang máy lên đến tầng tám, cô mới miễn cưỡng, gắng gượng đi ra khỏi thang máy, nhưng vừa bước ra, lại nhìn thấy người mà cô không muốn gặp nhất.
Phòng thí nghiệm bên kia, cô đã yêu cầu với nhân viên lễ tân từ chối mọi cuộc gặp mặt, nhưng ở căn hộ bên này, ngoài việc thay đổi tất cả mật mã và chìa khóa ra, cô không thể ngăn được Tiết Ứng Chi bám chặt lấy cô.
Người đàn ông cao một 1m85 ngồi dựa lưng vào cửa, thỉnh thoảng run lên hai lần, thu mình lại ngủ thiếp đi.
Chắc anh ta đã ngồi chờ ở đây cả ngày lẫn đêm, quầng thâm mắt dày đặc, cả người vô cùng chật vật.
Từ xưa đến nay, Tiết Ứng Chi luôn là một người thích thể diện, cho dù là đi ra ngoài mua đồ ăn hay làm bất cứ việc gì, anh ta đều ăn mặc chỉnh tề từ đầu đến chân, không cho phép bản thân có nửa phần lộn xộn.
Hiếm khi nhìn thấy người này trong bộ dạng râu ria xồm xoàm, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù như thế này.
Nhưng Trì Noãn Noãn lại không cảm thấy đối phương đáng thương chút nào.
Loại tình cảm muộn màng rẻ tiền hơn cả rơm rạ, có thể sưởi ấm trên giường của người phụ nữ khác, cần gì phải đến chỗ cô làm bộ làm tịch cơ chứ?
Cô không cần.
...
Trì Noãn Noãn sẽ không về nhà, nói chính xác hơn, trong một khoảng thời gian ngắn, cô sẽ không quay lại căn hộ này.
Bạn thân nhất của cô - Lâm Hạ Chí, đang có một việc quan trọng cần đi nơi khác làm khảo sát, vừa hay trong tay cô cũng có một dự án mới cần thu thập dữ liệu, vì vậy tối hôm đó Trì Noãn Noãn liền ở lại chỗ của Lâm Hạ Chí.
Ngày hôm sau theo cô ấy bay đến một thị trấn nhỏ xa lạ.
Lâm Hạ Chí nghe tin Trì Noãn Noãn đã chia tay với Tiết Ứng Chi, lập tức tìm người trùm bao tải cho anh ta, cô ấy còn tức giận hơn là lúc chính mình chia tay.
Đương nhiên, với thể chất thu hút ong bướm của đại tiểu thư nhà họ Lâm đây, thay bạn trai còn nhanh hơn cả thay áo, chuyện chia tay đối với cô ấy cũng chỉ là chuyện của một bữa nhậu.
Khi đến thị trấn Thanh Dương ở thành phố G, việc đầu tiên Lâm Hạ Chí làm là đưa Trì Noãn Noãn đi ăn một bữa sảng khoái.
Đàn ông là cái gì, thất tình là cái gì, uống rượu vào là quên hết!
Từ trước tới giờ, Trì Noãn Noãn không có hứng thú với những nơi như quán bar, chất cồn trong rượu dễ ảnh hưởng đến sự phán đoán nên cô rất ít khi chạm vào nó.
"Aiya, đi ra ngoài là để thả lỏng, phán đoán cái gì chứ? Cũng không phải cậu đang làm thí nghiệm, cậu muốn phán đoán cái gì? Đi thôi đi thôi!" Lâm Hạ Chí không hề cho cô có cơ hội từ chối, đẩy Trì Noãn Noãn đi ra ngoài, "Tớ đã đặt xe rồi, tối nay chúng ta phải chơi thật vui vẻ!"
Trì Noãn Noãn bám vào khung cửa, cong mông, sống chết cũng không chịu đi.
Mãi đến khi màn hình điện thoại hiện lên người gọi là cô nhỏ Tống Thần Ngữ, lông mày của cô nhảy dựng lên một cái.
Lâm Hạ Chí cũng nhìn thấy, lập tức trợn tròn mắt, "Ồ, cô nhỏ của cậu gọi điện nhanh như vậy là muốn thuyết phục