Editor: Hoa
Beta: Jen
Trong suốt một, hai năm đầu học tại trường Phổ thông Thực nghiệm, lớp 12 - 7 đã rất nổi tiếng là một tập thể đoàn kết, dù đã tốt nghiệp nhưng sự "đoàn kết" này vẫn được phát huy vô số lần.
Ví dụ như, mỗi năm lớp 7 sẽ có từ năm đến sáu cuộc họp lớp như này.
Từ lúc học đại học cho đến nay, số lần tụ họp chỉ có nhiều hơn chứ không hề ít đi.
Lần này là nghe nói Yến Bạch đến thành phố G để thảo luận dự án, các bạn cùng lớp đang ở thành phố G nhất thời nảy ra ý định tổ chức buổi tụ tập này.
Những học sinh lớp 7 năm đó đều có cuộc sống khá tốt, có người làm ngôi sao lớn, có người là game thủ đang "hot" hiện nay, có người còn nhận được offer từ công ty niêm yết nằm trong top 100 hàng đầu của nước ngoài.
Tất nhiên, thành công nhất vẫn là Yến Bạch, tự gây dựng sự nghiệp của mình bằng hai bàn tay trắng, trong hai năm qua, "tập đoàn Thịnh Thế" đã vô cùng nổi tiếng.
Nhưng mà, cho dù Yến Bạch có trâu bò tới đâu, chỉ cần đến buổi họp lớp thì mọi người đều bình đẳng hết.
Các anh em ai cũng uống nhiều như vậy, sao cậu chỉ mới uống một ly??? Cậu là đang coi thường đám anh em này sao??
"Lão Bạch, cậu có phải là đàn ông không thế? Nếu là đàn ông thì cậu phải làm như vậy!" Trương Cường nắm lấy bả vai Yến Bạch, một ly bia lớn đầy ự đẩy vào trong lòng anh, bia quá nhiều, động tác của anh ta lại mạnh nên hầu hết đều lắc lư đổ lên cánh tay Yến Bạch.
Trong lớp 7, Trương Cường nổi danh là một kẻ thô lỗ, anh ta đứng thứ nhất thì không ai dám đứng thứ hai.
Biết đối phương không phải là cố ý nên Yến Bạch cũng không giận, có điều bia trong tay vẫn không nhúc nhích chút nào.
Vương Thạc ở một bên cũng gia nhập hàng ngũ mời rượu, cùng với Trương Cường hai bên trái phải giáp công Yến Bạch, nở nụ cười đê tiện, "Lão Bạch, đừng không nể mặt mũi như vậy, vất vả lắm cậu mới đến thành phố G một chuyến, mấy anh em chúng ta phải hỏi thăm cậu thật tốt.
Nhanh, uống đi uống đi!"
Yến Bạch bị hai người bạn bao vây, khóe mắt anh giật giật vài cái, "Tớ thật sự không uống được."
Tửu lượng của anh không tốt, uống rất kém, vì vậy anh sẽ không dễ dàng chạm vào thứ này.
Tất cả mọi người đều đã uống say, anh càng từ chối thì hai người Trương Vương lại càng mạnh mẽ thuyết phục anh.
Đã gần mười năm trôi qua kể từ khi tốt nghiệp cấp ba, khoảng thời gian này, ai cũng không tránh khỏi sự tàn phá của hiện thực và năm tháng, người hói đầu thì hói đầu, người béo thì béo, hai thứ này đám người Trương Vương đều có hết.
Chỉ có Yến Bạch dung mạo vẫn xinh đẹp như vậy, hay nói cách khác, còn xinh đẹp hơn năm xưa.
Kết quả, cảnh này lọt vào trong mắt người ngoài, lại biến thành hai ông chú trung niên đang bắt nạt một nam sinh đại học xinh đẹp.
Sau đó nữa, chính là cái cục diện hiện tại.
Trong quán bar, tiếng nhạc xập xình của DJ vang lên không ngừng, nhưng bốn phía xung quanh đã có không ít tầm mắt chú ý tới bên này.
Ý thức được sự việc đã có hiểu lầm gì đó, hai người Trương Vương: "..."
Già đi là lỗi của bọn họ sao??!
Những bạn học khác ở bên cạnh đều nín cười, dù ngầm hiểu chuyện là như nào nhưng lại không hề ra mặt giải thích, ai ai cũng đều chờ xem kịch vui.
Trương Cường chửi thề trong lòng, dùng cùi chỏ chọt một phát vào Yến Bạch, trầm giọng vo ve nói: "Giải thích đi người anh em!"
Kết quả, một cái chọt cùi chỏ này của anh ta, ở trong mắt Trì Noãn Noãn càng giống như đang uy hiếp hơn.
Mày nhíu chặt lại, đôi mắt phượng sâu thẳm dưới mắt kính chói lọi như đang viết "Hiện tại tôi rất tức giận", Trì Noãn Noãn lạnh lùng nói: "Ông đừng có động vào cậu ấy, không thấy cậu ấy không hề muốn sao?"
Trương Cường: "???"
"Phốc." Bên cạnh có một người bạn học rốt cuộc không nhịn được nữa.
Yến Bạch làm bản thân bình tĩnh lại, bởi vì ho khan kịch liệt, cái cổ trắng nõn lành lạnh cũng bị nhuộm đỏ một mảng lớn, hầu kết lăn lội trên cần cổ đỏ hồng nhìn còn chói mắt hơn cả ánh đèn.
Đến bây giờ, Yến Bạch vẫn không thể tin được mọi thứ vừa xảy ra.
Đây là lần đầu tiên họ đường đường chính chính gặp nhau sau những ngày tháng mơ mộng kia.
Còn là dưới tình huống hiểu lầm như vậy.
Mà cô ấy, dường như không hề nhận ra mình.
Trong lúc nhất thời, Yến Bạch không biết nên vui hay nên buồn.
Anh buông lỏng đôi môi mỏng đang mím chặt của mình, bắt gặp ánh mắt kia của cô như đang an ủi anh, khóe môi bất giác mỉm cười, "Cô hiểu lầm rồi, cậu ấy là ——"
Lời còn chưa nói hết, cả người đã bị Vương Thạc đứng ở bên phải kéo một cái.
Chỉ nghe thấy người anh em này của anh giọng cười bỉ ổi, nói: "Cậu ta là do anh em chúng tôi bỏ tiền ra gọi tới, như thế nào? Cô cũng muốn?"
Yến Bạch: "???"
Những bạn học khác: "?????"
Vương Thạc cố ý xoa xoa khuôn mặt trắng nõn của Yến Bạch, nói là xoa, không bằng nói đúng hơn là đang bóp chặt.
Vì anh em của mình, anh ta thật sự trả giá quá đắt!
Sau khi bóp xong, anh ta khiêu khích nhìn Trì Noãn Noãn với vẻ chán ghét, "Anh đây bỏ tiền tìm vịt, muốn sờ thế nào thì sờ thế ấy, muốn rót bao nhiêu thì rót như thế, cô quản được sao?"
Yến Bạch hóa đá, nếu không phải biết Vương Thạc đã có vợ chưa cưới, hơn nữa còn như keo sơn với vị kia của mình, có lẽ anh đã lỡ tay thủ tiêu tên này mất rồi.
Anh có thể dễ dàng tránh thoát được móng vuốt của Vương Thạc, nhưng rất nhanh lại bị Vương Thạc đổi tư thế thành nắm chặt bả vai.
Vương Thạc cảm giác được làn gió lạnh, người bên cạnh đã đằng đằng sát khí, nhưng mắt thấy chuyện sắp thành công, anh ta vội vàng cúi đầu vì bản thân tranh thủ một chút HP*, "Đại ca à, diễn kịch đi, cậu còn muốn có vợ hay không đấy?"
HP*: Thuật ngữ trò chơi dùng để chỉ đơn vị sinh lực, cũng như mức độ thiệt hại tối đa mà một cá nhân có thể chịu trước khi bị tiêu diệt.
Có thể hiểu là giá trị sinh mệnh.
Sát khí phát ra được một nửa đột nhiên bị chặn của Yến Bạch: "?"
Trước khi anh kịp phản ứng lại, đã nghe thấy Trì Noãn Noãn hỏi, "Bao nhiêu tiền?"
Sờ sờ trong túi áo khoác, Trì Noãn Noãn ném một tấm thẻ ngân hàng lên trên chiếc bàn rải rác đầy chai rượu, "Năm mươi vạn trong đó.
Đủ chưa?"
Vương Thạc rất ra dáng mà chế giễu một tiếng, "Thế nào, muốn cướp người sao?"
Trì Noãn Noãn nhìn chàng trai bị ông chú hói đầu cưỡng bức ôm trong lòng.
Đuôi mắt cậu đỏ hoe, trông vừa oan ức vừa quật cường.
Cậu ngước mắt nhìn cô, khiến lòng người tan nát thành từng mảnh.
Trì Noãn Noãn nói một cách chắc nịch: "Đúng vậy, cướp người."
Vương Thạc vốn còn muốn diễn thêm một chút nữa, nhưng khi anh ta cúi đầu xuống, nhìn thấy Yến Bạch híp mắt, toàn thân phát ra khí lạnh bức người.
Vương Thạc: "..."
Để giữ lại mạng nhỏ của mình, Vương Thạc lập tức ném kịch bản lên tận trời mây, trực tiếp đi tới đại kết cục, "Này, cậu ghét bỏ anh đây như vậy sao? Thật nhàm chán, đi chỗ khác đi, đừng ở chỗ này làm ngứa mắt anh đây." Sau đó anh ta cố tình dùng sức đẩy mạnh người vào trong lồng ngực Trì Noãn Noãn.
Yến Bạch đột nhiên ngã vào trong lòng của cô gái, đồng tử của anh chấn động.
Gần như trong một giây này, hương thơm trên người cô gái xâm chiếm hết khoang mũi của anh.
Mùi cam thoang thoảng, là hương vị của cô.
Trên eo đột nhiên có thứ gì đó đặt lên,