Vào buổi sáng sớm, sương còn đọng lại trên lá, mặt trời còn chưa lên cao mà người hầu trong nhà đã thức dậy làm việc, nấu bữa sáng cho các thiếu gia, tiểu thư.
Họ tất bật chuẩn bị nhanh nhất có thể vì mấy hôm nay họ được phép để nghỉ ngơi một phần cũng nhờ hai tiểu thư.
Thiếu gia đối với họ đã bớt cáu gắt hơn trước khiến họ thấy rất vui.
~~~~~~~~
Trong một căn phòng màu chủ đạo là màu đen, người con gái trên giường khẽ cử động muốn rời giường và người đó không ai khác là nó, bàn tay ôm eo nó bất giác siết chặt không để nó đi mặc dù người kia đang ngủ nhưng không vì thế mà nới lỏng vòng tay.
Nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, sợ hắn thức giấc, toan bước xuống giường thì bị tiếng nói lạnh băng gọi vọng lại.
- Em định đi đâu?
Nó nhớ mình nhẹ nhàng không phát ra tiếng động mà sao anh ta tỉnh giấc vậy.
Im lặng, nó ôm con gấu bông gục đầu xuống chả buồn trả lời.
Hắn ngồi dậy, tiến lại gần nó, bất chợt hắn đẩy nó ngã xuống giường hai tay khoá chặt tay nó, chân của nó cũng bị hắn kìm chặt chẳng cử động nổi dù chỉ một chút.
- Sao im lặng vậy?
- Buông ra đi, đau tay, đau chân quá! Mới sáng sớm đã quấy rối người ta.
Hắn buông nó ra, xoay người nó lại, mặt đối mặt, vuốt tóc nó.
- Từ nay em ngủ ở phòng tôi, đây là lệnh của tôi.
Nó gật đầu không đáp, tay nó kéo hắn nằm kế bên mình, vùi đầu vào bờ ngực rắn chắc của hắn, hai tay ôm chặt hắn.
Nó rất thích được nằm trong vòng tay hắn khi ngủ, ấm áp, bình yên rất dễ chịu.
- Mấy giờ rồi?
Nó mở miệng hỏi hắn.
- 6h.
Hắn trả lời ngắn gọn, ôm nó di chuyển xích lên nhẹ nhàng đỡ đầu nó đặt lên chiếc gối.
- Vậy à?
Nó nói, bàn tay không yên phận nghịch lung tung, đầu tiên là mắt hắn rồi đến mũi cuối cùng điểm dừng là đôi môi.
Nó bỗng rụt tay lại khi nhớ tới nụ hôn hôm qua, mặt đỏ như gấc nhưng vì
chưa có ánh sáng hắt vào mà chỉ có ánh đèn từ chiếc đèn ngủ nhỏ đặt cạnh đầu giường phát ra ánh sáng mờ nhạt nên hắn không thấy được vẻ mặt nó hiện giờ.
Hắn mỉm cười nắm tay nó đặt lên môi mình nói với giọng khiêu khích.
- Em dám chủ động hôn tôi không?
Mới sáng ra hôn với chả hít tưởng nó không dám chắc.
Nó nhướn người chủ động hôn chụt vào môi hắn như chuồn chuồn đạp nước rồi thả ra.
- Đó, có gì mà tôi không dám chứ.
Nó ngạo nghễ trả lời, nó hôn hắn đâu mất mác gì, hắn là người nó thích cơ mà.
- Em thật dễ dụ, em có phải quá dễ dãi rồi chăng.
Hắn bỏ cánh tay đang ôm mình ra, thích thú nhìn vẻ mặt ngạo nghễ của nó cười thầm, ngốc vẫn hoàn ngốc, chỉ bị một câu thách thức của hắn mà đã như thế không biết sau này có bị hắn chọc cho tức chết không.
- Dám gạt tôi, anh hay lắm, vậy mấy lời hôm qua là giả, tôi không tin anh nữa đâu.
Uổng công tôi đã thổ lộ bày tỏ tình cảm của mình với anh.
Hắn thấy thái độ tức giận của nó, bèn choàng tay ôm ngang eo nó.
Nó gạt phắt cánh tay của hắn ra.
Nó suy bụng ta ra bụng người, hiểu sai ý hắn, hắn chỉ là trêu trọc nó, chứ đâu có nói mấy lời hôm qua là giả.
Nằm ôm con gấu bông, nước mắt của nó không tự chủ rơi trên gương mặt xinh đẹp.
- Em mít ướt quá đấy, tôi chẳng thích.
Hắn nói với giọng điệu bình thản làm nó ngưng bặt tiếng khóc.
Phải rồi ngày đầu nó bước vào đây với gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, giờ nhìn lại xem nó thay đổi hơi nhiều, lúc thì trẻ con, bướng bỉnh, hay khóc.
Nó phải quay về với con người là Hạ Nguyệt Băng của ngày trước phải thật mạnh mẽ mới được.
- Này, em trả lời tôi đi chứ, em hiểu lầm ý tôi rồi.
Hắn thấy nó im lặng liền lên tiếng, sợ nó tổn thương.
Vì hắn biết nó là người đa sầu đa cảm.
Mỗi lần tức giận, buồn bực nó cũng khóc, khóc không phải vì yếu đuối mà là khóc cho vơi bớt nỗi lòng.
- Gì?
Giọng nó lạnh nhạt khác so lúc nãy, xoay mặt nhìn hắn chẳng chút dao động nhưng ai biết được nó đang đau trong lòng.
Hắn hơi giật mình bởi giọng nói quá mức khác lạ của nó, không còn trong trẻo nữa.
Phải chăng vì lời nói của hắn mà nó bỏ đi cái tật bướng bỉnh hay khóc?
- Em bị sao vậy, đừng để tâm đến lời nói khi nãy.
- Không.
- Em mà tỏ thái độ đó nữa đừng trách tôi.
Hắn đã hạ mình mà nó vẫn không chịu theo ý hắn làm hắn bực bội quát vào mặt nó.
- Thích.
Nó vẫn giữ thái độ cũ, ung dung hướng ánh mắt về phía hắn thách thức.
Hắn điên tiết vật nó xuống nằm lên người nó.
- Tin tôi hôn em không?
- Anh dám.
- Để xem tôi dám không?
Nói rồi, hắn cúi xuống hôn vào bờ môi đỏ mọng của nó, nụ hôn rất mạnh bạo, hắn liên tục dày vò đôi môi sưng tấy của nó, nó không chịu mở miệng cho lưỡi hắn tiến vào, hắn cắn môi nó bật máu, mùi vị tanh nồng được hắn nuốt trọn hết, đau nhưng nó vẫn cứng đầu ngậm chặt miệng lại không để hắn có cơ hội làm càn.
Nó nhắm mắt suy nghĩ, con người ôn nhu hôm qua đã chăm sóc, nói yêu thương nó giờ đây đang muốn chiếm đoạt nó.
Hắn như con sói vồ lấy con mồi, nó có chống đối cũng vô ích, nó hé môi nhân cơ hội hắn đưa chiếc lưỡi của mình vào luồn lách khắp ngõ ngách, ngọ nguậy không ngừng.
Nó nằm im bất động chẳng có gì gọi là đáp trả nụ hôn của hắn.
Nó yêu hắn là sai sao? Bộ yêu hắn khó lắm sao? Nếu nó có hiểu sai thì có thể giải thích, chiều chuộng, nhẹ nhàng nói cho nó hiểu.
Nó là con gái thích được chiều chuộng, ghét sự đùa giỡn tình yêu của mình dành cho người đó, hôn hắn mà hắn bảo nó dễ dãi, hắn xem nó như mấy người con gái ăn mặc hở hang suốt ngày đi quyến rũ đàn ông sẵn sàng lên giường họ chắc.
Nó thấy khó thở, mệt mỏi tưởng chừng như muốn ngất đi thì môi hắn cũng rời môi nó sau một hồi điên cuồng hôn, cho nó có dưỡng khí để thở.
Hắn nhìn chằm chằm người con gái đang nằm dưới thân mình, yên tĩnh lạ thường, không chống cự, không nháo, không khóc càng không thèm đáp trả nụ hôn của hắn.
- Tôi xin lỗi, tôi không khống chế được cảm xúc.
Nó không đáp, nằm im thin thít.
- Em muốn đi đâu không? Hôm nay tôi chở em đi.
Lại im lặng, nó vẫn vậy, tư thế không thay đổi.
- Đừng giận tôi.
Tôi nói yêu em là thật không một chút đùa giỡn.
Lúc nãy tôi chỉ chọc cho em vui thôi không ngờ lại khiến em tức giận như vậy.
Hắn cho nó dựa vào lòng mình, vuốt mái tóc mềm mượt của nó, thủ thỉ bên tai nó.
Chẳng có hồi âm, nhưng nó vui khi nghe hắn giải thích vừa giận khi hắn đụng vào người nó mặc cho nó không muốn.
Trong lòng hắn rối bời, đã nói đủ cách mà nó vẫn chẳng chịu mở miệng nói với hắn một từ nào.
Bầu không khí im