Bọn hắn cất thức ăn vào tủ lạnh, còn mấy đồ ăn vặt này nọ đem đưa cho bọn cô.
- Đây, của em.
Anh đưa cho nhỏ, cậu đưa cho cô.
Cử chỉ rất dịu dàng, ấm áp.
Nhỏ và cô giật lấy chả đếm xỉa đến hai người.
Trong lòng đang bực bội, khó chịu muốn có chỗ trút giận.
Đang tức vụ cái bánh pizza, haizz..,tiếc đứt ruột.
Nhưng vì không muốn gây sự với ba ả nữa nên mới dễ dàng bỏ qua.
Chứ thức ăn dâng tận miệng, ai đời lại để mất.
- Em cho Lucy ăn xúc xích chưa?
Hắn thấy nó im lặng đứng một góc, bước đến gần ân cần hỏi han.
- Ba tiểu thư giật ăn như hổ đó ngoài kia kìa.
Ăn luôn cái bánh pizza cậu chủ mua cho tôi.
Câu đầu là kể tội ba ả.
Câu sau là bổ sung thêm nó mất miếng ăn.
Hắn có thể nào đòi lại công bằng, tận tay xử phạt ba ả kia.
Nó là kẻ thù dai.
Nhớ kĩ lắm, tuy chuyện cái bánh không đáng nhưng nó ghét, căm hận ba ả lắm.
Vì vậy nó tuyệt đối không bỏ qua mặc cho ai nói nó ích kỉ, nhỏ nhen này nọ nó chấp nhận.
Hắn đen mặt, đôi mắt sắc lạnh đến nó còn vô thức lùi lại cách xa hắn.
Nó sợ vẻ mặt của hắn, lucy ơi, cậu chủ của em nổi sát khí rồi.
Căn biệt thự sẽ tràn ngập trong u ám.
Lucy em mau thoát khỏi chỗ ngủ ấm êm của mình lăn ra đây mà ngăn với cản cậu chủ em lại.
Cậu và anh cảm thấy có điều chẳng lành, lập tức chạy như bay ra ngoài sân.
- Các cô tạm thời không thể ở đây.
Thằng Phong sắp trừng phạt các cô cái tội ăn xúc xích của Lucy rồi đó.
Thanh Thanh cô biết đáng sợ lắm đúng không? Thời gian không còn nhiều, đi đi.
Cậu nói một lèo.
Không phải là cậu và anh giúp ba ả mà là không muốn bị vạ lây.
Ba ả mặt mày xám ngắt.
Hàn Phong anh ta thật sự đáng sợ sao?
Ba ả nhìn nhau trao đổi ánh mắt lập tức đâm đầu chạy ra cổng, bóng dáng mất hút ngay sau đó.
Nhanh thiệt.
Cô và nhỏ được giao trọng trách ra sau vườn mang Lucy vào nhà.
Lucy, bọn chị không ưa em rồi nha! Em là quả bom châm ngòi sẽ nổ, haizz...khổ thân bọn chị.
Còn nó đang rất chi là vất vả.
Giữ chặt hắn còn khó hơn lên trời.
Và nó mới nhận ra một điều Lucy đối với hắn còn quan trọng hơn nó.
Nó có chút ganh tị, không cam lòng.
Trước đây nó ăn vạ đòi hắn không được ôm Lucy nữa vì Lucy lỡ cào nó trong lúc đùa giỡn.
Nhưng hắn trái ý nó, còn nói nó thích so đo với Lucy- sủng vật xinh xắn, đáng yêu.
- Cậu chủ, cậu bình tĩnh.
- Buông anh ra.
Hắn gỡ đôi tay đang ôm chặt mình.
Chắc hôm nay ba người kia ăn gan hùm mật gấu mới cả gan ăn không xin phép hắn, xem đó là của ai, ăn được hay không? Vô ý vô tứ, hắn sao có thể làm ngơ.
Nhà hắn chứ đâu phải cái chợ.
Không có phép tắc còn ra thể thống gì nữa.
Mà điều hắn quan tâm là cả hai thứ chứ không riêng gì một mình lucy.
- Cậu chủ, cậu đừng như vậy mà.
Cậu đáng sợ quá nga.
Hệt như atula được phái tới để giết người.
- Hạ Nguyệt Băng.
Hắn xoay người lại đối diện nhìn nó.
Gọi cả tên lẫn họ, tay hắn giữ chặt eo nó.
Tư thế cả hai vô cùng mờ ám.
- Em dám nói anh là atula.
Hắn gằn từng tiếng.
Quả nhiên Nguyệt Băng em ngày càng biết chọc điên người khác.
Anh thật muốn bóp chết em.
- Cậu chủ, xin lỗi.
Nó lí nhí, mặt nó ửng hồng thấy hẳn.
Dù trước đây có thân mật cách mấy thì da mặt nó vẫn mỏng, khó tránh được sự ngại ngùng.
Bắt gặp hình ảnh nó xấu hổ đỏ mặt.
Hắn quên đi chuyện lúc nãy, cơn tức giận thoáng chốc biến mất.
Hắn mặt dày giữ chặt nó buôn lời trêu ghẹo.
- Da mặt