Tại bệnh viện R.A.D, mọi người đã tập trung đông đủ trước đại sảnh.
Lóng nga lóng ngóng đi qua đi lại, mẹ bọn cô khoé mắt đỏ hoe dựa vào người chồng mình mới có thể trụ vững.
Nghe hung tin, lòng họ bồn chồn, sợ con mình xảy ra chuyện gì thì người làm cha làm mẹ đây không thiết sống nữa.
Cứ nghĩ tới cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là tự dằn vặt bản thân mình không bảo vệ, chăm lo tốt cho đứa con gái mình đứt ruột đẻ ra.
Tiếng còi xe cấp cứu vang vọng làm thức tỉnh mọi người.
Ai nấy vội vàng đi ra bên ngoài.
Y tá đẩy băng ca nhanh chóng vào phòng cấp cứu.
Các bác sĩ lần lượt ùa vào để kiểm tra tình hình của bọn cô.
Mọi người cũng chạy theo sau.
Lãnh Thiên đại diện đi làm thủ tục nhập viện cho bọn cô.
Bọn hắn luôn chạy theo nắm lấy cánh tay đã sớm bị khói bụi bám lấy của bọn cô cho đến khi băng ca được đẩy hẳn vào phòng.
Bọn hắn thất thần nhìn cánh cửa khép chặt chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào.
Đau lòng không thôi.
Bốp.
Một cái tát như trời giáng vào khuôn mặt của bọn hắn.
Tiếp theo là tiếng khóc nghẹn ngào oán trách bọn hắn.
- Tại sao cậu lại để con tôi thành ra bộ dạng đó? Tại sao? Tại sao? Hả?
Mẹ bọn cô trông thấy tình trạng con gái mình như thế liền không trụ vững nữa, suy sụp tinh thần, ngồi bệch xuống sàn ở hành lang bệnh viện.
Ba bọn cô vất vả lắm mới khuyên nhủ vợ mình bình tĩnh, đừng bi quan.
Con gái họ nhất định không sao đâu? Dìu đỡ vợ mình lên ghế ngồi chờ.
Ánh mắt gắt gao chằm chằm nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.
Bọn hắn chỉ biết cúi gầm mặt mà nghe.
Bọn hắn biết sự việc này đều từ mình mà ra.
Khó trách ba mẹ bọn cô lại tức giận đến vậy.
- Hàn Phong, vai con bị thương rồi.
Theo mẹ đi băng bó mau.
Mẹ hắn một bên nhìn hắn.
Bà không biết phải nói gì hơn.
Thấy vai hắn bị thương nắm tay hắn kéo đi.
Nhưng có kéo cỡ nào, hắn cũng chả nhúc nhích.
Cả người như chôn chặt tại nơi đó.
Hắn lấy tay mẹ mình ra, nhàn nhạt trả lời.
- Con muốn đợi Nguyệt Băng tỉnh lại.
Ba mẹ hắn không thôi thở dài.
Ai cũng im lặng.
Ba mẹ bọn hắn sợ sau sự việc này con trai họ sẽ vĩnh viễn mất đi người mình yêu.
Vì ba mẹ bọn cô nhất định đưa con gái họ đi thật xa.
Bất chấp cho dù công ty có bị làm đến cho phá sản hay không.
Nó cũng chả còn gì quan trọng.
Đám Lãnh Thiên rút lui, quay mặt đi ra khỏi nơi đó.
Hướng đến căntin bệnh viện, họ cần mua đồ ăn thức uống cho bọn cô.
Đợi họ tỉnh có thể dùng.
Cạch.
Bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra.
Ông chưa kịp gỡ bỏ khẩu trang là đã bị mọi người bao vây ông mà ra sức hỏi.
- Con tôi sao rồi?
- Cô ấy thế nào rồi?
- Vẫn ổn cả chứ?
- Có gì đáng lo ngại không bác sĩ?
...
Bao nhiêu câu hỏi dồn dập đến làm ông bác sĩ như muốn chết đi cho rồi.
Vừa mệt vừa không cách nào thoát khỏi vòng vây này.
Ông tức giận la mắng.
- Các người im lặng chút đi.
Ở đây là bệnh viện, bệnh viện đó.
...
Im re, ông mới gỡ bỏ khẩu trang.
Lấy tay đẩy mọi người tránh ra.
Ông tiếp lời.
- Bệnh nhân không gì nguy hiểm.
Vết thương ở trên má cũng không để lại sẹo.
Tôi sẽ chuyển họ đến phòng hồi sức, mọi người có thể vào thăm nhưng tránh làm ồn như ban nãy.
Giờ tôi xin phép.
Ông bác sĩ nói rồi bỏ đi.
Mọi người né qua một bên cho y tá chuyển bọn cô qua phòng hồi sức.
Đám Lãnh Thiên cũng vừa mua xong.
Tới nơi thấy vậy liền cuống quýt chạy theo.
Trên tay họ xách đùm đùm đề đề các túi thức ăn.
Mỗi người một túi.
Tổng cộng mười người là mười túi.
Định mua hết căntin bệnh viện hay sao luôn ý? Tội nghiệp mấy bệnh nhân kia không biết có còn thức ăn để mua không? Hay là phải ra ngoài bệnh viện mà mua.
Haizz...
Bọn cô đã tỉnh.
Ba mẹ bọn cô nhất quyết không cho họ vào thăm con mình.
Nên họ chỉ đứng bên ngoài nhìn vào bên trong.
Thấy bọn cô cười hìhì với ba mẹ mình thì đã biết không có gì để lo lắng nữa rồi.
Thở phào nhẹ nhõm như trút bỏ gánh nặng.
Bên trong, bọn cô đã kể cho ba mẹ mình nghe hết rõ sự tình.
Liền bị ba mẹ quát tháo một trận.
Còn bị mắng ngốc hết thuốc chữa.
Nhưng nước mắt tuôn rơi ngày càng nhiều khiến bọn cô xin lỗi không ngừng, đưa tay lau nước mắt cho họ.
- Ba mẹ, đừng khóc mà.
Ba mẹ mà khóc con khóc theo đó.
Huhuhu...hức...hức...
Nói rồi bọn cô nước mắt tràn trề như lũ lụt kéo đến.
Bên ngoài mọi người muốn xông vào xem tình hình.
Rốt cuộc ngẫm đi ngẫm lại không nên vào.
Trơ mắt mà nhìn.
- Thôi nào con gái, ba mẹ không khóc, không khóc nữa.
Nín đi, đừng khóc kẻo ảnh hưởng vết thương.
- Vâng ạ.
Sao họ không vào?
Bọn cô lập tức nín bặt.
Nhìn ra cửa, buộc miệng nói.
- Ba mẹ không cho.
Ông Hạ Văn trả lời, ánh mắt yêu thương nhìn cô với nó.
- Cho họ vào đi, con muốn gặp họ.
Bọn cô nũng nịu, chu chu môi làm họ mũi lòng cũng gật đầu chấp thuận.
Bà Băng Ngọc đi ra mở cửa.
- Mọi người vào trong đi.
Nghe thế, tất cả ùa vào như đàn ong vỡ tổ.
May là đây là căn phòng VIP nên nó rộng rãi, đủ chỗ cho mọi người.
Chứ nếu không một đống người chen chúc trong căn phòng bé xíu bình thường kia sẽ thiếu không khí chết ngộp mất.
- Bọn anh mua thức ăn cho bọn em tất cả rồi này.
Đám Lãnh Thiên nhao nhao chen lên trước.
Giơ đống đồ lỉnh kỉnh trên tay cho bọn cô xem.
- Cảm ơn các anh nha!
Bọn cô tươi cười đáp.
Bọn họ xưng hô như cũ rồi, điều này là bọn cô bảo.
Còn lúc bọn cô nói mất trí nên đám Lãnh Thiên không biết xưng hô thế nào liền xưng đại như bao người hầu ở nhà hắn.
- Ừ, các em mau chóng khoẻ nha! Giờ bọn anh về công ty xử lí chút việc.
Tạm biệt.
Đám Lãnh Thiên đem mấy túi đồ chất lên bàn ngay cả dưới đất cũng để tạm.
Nhiều quá cơ mà.
Rồi vẫy vẫy tay tạm biệt bọn cô.
Về để mà làm công ty mấy ả phá sản nữa chứ.
Ba mẹ bọn hắn đến bên cạnh,đưa tay vuốt mái tóc óng ả, mượt mà của bọn cô.
Cất giọng ấm áp, trìu mến.
- Mau chóng hồi phục nha!
- Vâng ạ.
Bọn cô mỉm cười, cúi đầu nói.
- Mẹ ơi, con đói.
Bỗng nó lên tiếng, đưa tay xoa bụng, chu chu cái môi.
Rất dễ thương.
- Để mẹ lấy cháo cho con ăn.
Bà Băng Ngọc định lấy cháo đám Lãnh Thiên mua thì bị nó ngăn lại, nhõng nhẽo.
- Con thích ăn cháo nhà nấu cơ.
- Ừ, ừ mẹ về nấu cho con.
Bà xoa xoa đầu nó, nở nụ cười hiền hậu.
Quay sang bảo chồng.
- Về nào.
Ba mẹ bọn hắn cũng xin theo.
Ý muốn nấu cho bọn cô nữa.
Thế là các bậc phụ huynh kéo nhau đi hết trả lại không gian cho bọn trẻ.
- Nguyệt Băng.
Hắn bước tới đem cả cơ thể nó ôm vào lòng, gục mặt trên vai nó mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Hắn muốn ôm nó lâu lắm rồi.
Cô với nhỏ vội xách đống thức ăn chạy khỏi phòng.
Bỏ ra khuôn viên bệnh viện ngồi.
Ở lại đó phút giây nào chắc hai người ghen tị chết mất.
Người ta tình chàng ý thiếp thế đấy.
Cậu với anh lật đật chạy theo hai người ra đây.
Mỗi người bắt một người ra một ghế đá mà tận tình chăm sóc, đúc cho ăn.
Ở đây cũng lãng mạn ghê nhỉ?
Ở chỗ nó, cảm nhận đước giọt nước mắt ấm nóng thấm vào da thịt mình qua lớp áo.
Nó vòng tay dịu dàng ôm hắn, miệng nhỏ liên tục trách mắng.
- Anh vì sao lại tới trễ như vậy?
- Có biết em sợ không còn gặp anh nữa không?
- Anh là đồ đáng ghét, đáng ghét...
....
Nó đánh thùm thụp vào lưng hắn, nước mắt từng giọt chảy dài.
Buông nó ra, hắn rút khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho nó, dỗ dành.
- Em đừng khóc.
Anh xin lỗi.
Nó nín, đưa cặp mắt long lanh to tròn còn đọng lại nước mắt chăm chú nhìn hắn.
Đột nhiên nó mắng một trận xối xả vào mặt hắn.
- Hàn Phong ngốc nghếch, chết tiệt này.
Bị thương mà không băng bó, anh muốn mất máu chết à.
Cái đồ ngốc nghếch không xem trọng bản thân này.
Aaa...bực anh ghê luôn.
Nó cởi bỏ chiếc áo sơ mi thấm đẫm vết máu của hắn ra.
Lấy bông băng đặt trên bàn sát trùng vết thương cho hắn, rồi băng bó lại.
Khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng bừng vì tức giận.
- Nguyệt Băng, người ta là lo cho em mà.
Hắn cọ cọ gương mặt mình vào cánh tay nó.
Ra vẻ đáng yêu như đứa trẻ làm nó bẹo má hắn, lấy cái áo ném cho hắn.
- Mặc lại đi, anh định bán khoả thân cho ai coi.
- Cho em coi đó.
Em còn giả vờ gì nữa