Về phía cô, ăn no căng bụng.
Lăn quay ra ngủ trên vai ai đó.
Và bị ai đó bế mang đi về phòng.
Nhưng thấy hắn với nó nằm đó ngủ, hơi bất tiện.
Trực tiếp đem cô chuyển qua căn phòng VIP bên cạnh.
Cậu đặt cô trên giường, đắp chăn cho cô rồi nằm ôm cô ngủ.
~~~~
Tại khuôn viên bệnh viện, nhỏ đang giận dỗi với anh,không thèm đối hoài gì tới anh.
Mặt mày anh ngơ ngác, nguyên nhân nhỏ giận anh thật chẳng rõ.
Vô duyên vô cớ bị nhỏ nhéo hông, đạp thẳng xuống ghế.
- Em giận anh cái gì?
Anh chau mày, đi vòng sau lưng nhỏ.
Khom người, hai tay choàng ôm cổ nhỏ, tỳ cằm lên vai nhỏ.
Đang ngồi ghế đá, nhỏ không thể đạp vào chân anh.
Im lặng thể hiện sự khinh thường.
- Nói đi.
Anh phả hơi vào hõm cổ nhỏ.
Nhột nhột, mà cũng hơi kì kì vì cả hai ôm nhau ở bệnh viện.
Bệnh nhân ngồi đây đều chĩa thẳng ánh mắt về anh với nhỏ.
Nhất là bệnh nhân nữ đang nhìn nhỏ bằng ánh mắt ghen tị lẫn ngưỡng mộ.
Nhỏ ngượng ngùng, hai má phiếm hồng, đôi mắt cụp xuống nhìn dưới đất.
Khẽ đưa tay chạm vào tay anh.
- Anh ngồi xuống đi rồi nói.
Không nghe, anh vẫn ôm nhỏ với cái tư thế đó.
Nhỏ quay mặt lại, bất ngờ môi chạm môi.
Xấu hổ, nhỏ lí nhí.
- Anh không nghe em.
Trong lời nói có gì đó rất ấm ức.
Anh hôn vào tóc nhỏ, liền đi lại ngồi kế bên.
Dang tay ôm nhỏ vào lòng, nép sát vào ngực anh, nhỏ nghe rõ tiếng tim anh đập thình thịch.
- Nói đi, sao tự dưng giận anh?
Anh cúi đầu hỏi, ánh mắt chứa đựng sự yêu thương dành cho nhỏ.
Nhắc tới, nhỏ vùng vằng đánh vào cánh tay anh.
- Còn nói, ai lúc nãy chê em ăn nhiều.
Béo như heo con, không thèm yêu.
- Anh đùa thôi.
Suốt đời chỉ yêu mình em cho dù em ra sao.
Anh cười khẽ, hai tay siết chặt hơn.
Nhỏ hạnh phúc, ngước mặt nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
- Còn anh có giận chuyện em giả vờ mất trí nhớ không?
- Giận thì cũng có.
Nghe em gọi anh là cậu chủ, anh buồn lắm.
Em nói không nhớ anh, em biết lúc đó tim anh như vỡ ra nghìn mảnh không.
Giọng nói có chút chua xót.
Anh lấy tay nhỏ đặt lên tim mình để cảm nhận từng nhịp đập.
- Xin lỗi.
Nước mắt rơi tí tách, nhỏ khóc.
Anh hoảng hốt, anh lại làm nhỏ khóc.
Vuốt tấm lưng của nhỏ, anh thủ thỉ.
- Em đừng khóc.
Anh không thích nhìn em khóc.
Chuyện đó bỏ qua đi, chỉ cần em mãi bên cạnh anh như vậy.
Đừng rời bỏ anh.
Nhỏ ngưng hẳn tiếng khóc nghẹn ngào, nở nụ cười thật tươi nhìn anh.
~~~~~~~
Cô trở người, nhưng có vật gì đó nằng nặng đè lên làm cô bực bội.
Mở đôi mắt còn đang buồn ngủ ra, cô hét thất thanh.
- Hoàng Gia Khánh, tay anh đang đặt ở đâu vậy?
Nhíu nhíu mày, cậu mở mắt ra nhìn.
Tay cậu đang đặt gần mông cô.
Bèn rụt tay lại, đỏ mặt nói.
- Anh thật không cố ý.
- Đồ biến thái.
Cô co chân đạp vào bụng cậu.
Cậu chưa kịp phòng bị, ngã lăn xuống giường, nằm bẹp dưới đất.
Đau chết cậu.
Ngồi dậy, đưa tay xoa cái trán, cậu nhíu chặt mày.
Chắc đau dữ lắm.
- Em thật nhẫn tâm.
Mắng yêu, cậu mặt dày trèo lên giường.
Áp trụ cô dưới thân, nở nụ cười mị hoặc.
Hai tay bị cậu kìm chặt trên đỉnh đầu.
Cả chân cũng bị chân cậu kìm lại không cho vùng vẫy.
- Gia Khánh, thả em ra.
Cậu coi như không nghe.
Giở trò biến thái với cô.
Cậu cắn nhẹ vào môi cô, từ từ đem môi cô tách ra tiến vào trong, lưỡi cậu luồn lách trong khoang miệng cô.
- Ưm...thả ra.
Cô khó nhọc nói, lắc lắc đầu né tránh.
Cậu nào để tâm, liên tục dày vò môi cô.
Đôi môi đỏ hồng của cô bị cậu làm cho sưng đỏ.
Lát sau, cô không thở được cậu mới quyến luyến rời môi cô.
Cô đôi mắt ầng ậc nước như sắp khóc.
- Anh cút đi.
Cậu rời khỏi người cô, cô liền kéo chăn trùm lên đầu, ấm ức khóc.
Cậu đối với cô như vậy thật quá đáng.
Cậu rối rít, giật phăng cái chăn ném qua một bên.
Hướng tới cô dỗ dành.
- Băng Nguyệt, khóc hoài là xấu anh không thương đó.
Không biết cậu đang dỗ ngọt hay là chọc cô thêm tức.
Cô càng lớn tiếng khóc thêm.
Không thương thì thôi, cô không thèm.
Hoàng Gia Khánh đáng ghét.
- Thôi nín đi anh thương.
Cậu hạ giọng, kéo cô ngồi dậy ôm vào lòng.
Cô cắn vào cánh tay cậu trút giận, thục cù chỏ, thoát khỏi vòng tay cậu.
Đùng đùng bước xuống giường.
Quệt hết nước mắt trên mặt.
Cô chỉ thẳng mặt cậu mắng.
- Cưỡng hôn em, anh là đồ xấu xa.
Mau đem em về phòng ban đầu.
Thức dậy là cô biết mình nằm trong căn phòng khác.
Định hỏi cậu thì bị cậu cưỡng hôn, những lời muốn nói toàn bộ nuốt ngược vào trong.
- Biết rồi, em bà chằn mà còn mít ướt.
Cậu chọc ghẹo cô.
Đưa cánh tay bị cắn cho cô coi.
In nguyên dấu răng của cô trên đó.
- Hừ...!anh chết đi cho em rảnh nợ.
Cô lạnh giọng nói, khoanh tay liếc xéo cậu.
Xua xua tay, cậu nhẹ nhàng đi lại dắt tay cô ra khỏi phòng.
Hắn với nó đã thức dậy, hiện tại nó đang ngồi một góc trên giường nghịch điện thoại của hắn.
Một bên hắn gọt lê vừa mới đi mua cho nó ăn.
Nhỏ với anh chúi đầu vào nhau ngồi dưới sàn chơi oẳn tù tì.
Ai thua bị dán giấy lên mặt.
Nhỏ là thua nhiều nhất trên mặt toàn là giấy.
Cậu và cô về phòng.
Thấy nhỏ chơi vui quá.
Cô kéo anh vào nhập cuộc.
Cả bốn người ngồi chơi vui vẻ y như con nít.
Cạch.
Ném trả điện thoại cho hắn.
Nó thót xuống giường, chạy lại hỏi.
- Mẹ đem cháo tới.
Có đem sữa, bánh cho con không?
- Chỉ có cháo.
Bà Băng Ngọc đem gà mên cháo đưa cho nó.
Nhẹ nhàng bảo.
- Con có muốn tự ăn hay mẹ giúp.
Nó cầm lấy, nhỏ nhẹ trả lời.
- Tự ăn ạ.
Mà mẹ ơi, con muốn về không ở đây nữa đâu.
Mùi bệnh viện khó chịu quá ạ.
Bà Băng Ngọc nhăn mặt, cốc đầu nó, dìu nó lại giường.
- Khoẻ chưa mà nói.
Ngoan ngoãn cho mẹ.
Bị mẹ cốc đầu.
Nó chu môi bất mãn, ngậm ngùi đưa cho hắn gà mên cháo.
Nhưng nó không bỏ cuộc, tiếp tục nài nỉ, nắm tay bà đung đưa.
- Đi mà mẹ, đi mà, thương Nguyệt Băng của mẹ đi.
Bà Băng Ngọc dứt khoát gỡ tay nó ra.
Kiên quyết nói.
- Không là không.
Năn nỉ vô ích.
Rồi bà bỏ lại chỗ cô.
Đỡ cô với nhỏ đứng lên đi lại chỗ nó.
Mặt của cả hai toàn giấy mà cậu với anh hoàn toàn không có miếng nào.
Quần áo, vật dụng cần thiết đã được đem vô đây.
Bà Băng Ngọc, mẹ nhỏ đưa tay gỡ hết giấy dán trên mặt cô với nhỏ, mắng yêu.
- Lớn rồi còn chơi trò con nít.
- Của hai con đây.
Mẹ anh đưa hai gà mên cháo khác cho hai người.
Nhỏ với cô bị ấn ngồi xuống giường chung với nó.
Bọn cô ngoan ngoãn ngồi ăn trước những cặp mắt giám sát của bậc phụ huynh và cả bọn hắn.
Ăn xong, dùng giấy lau miệng, nhận ly nước uống ừng ực.
- Ba, cho