Hôm nay cả tổng công ty được nghỉ sớm vì giám đốc đặc biệt mở bữa tiệc liên hoan dành cho tất cả nhân viên trong công ty. Thực ra mọi người cũng khá quen với việc được mở tiệc như thế này rồi. Năm nào cũng vậy, đều có những bữa tiệc đặc biệt dành cho nhân viên, mà đều là do tổng giám đốc bỏ tiền ra chi trả. Hơn nữa, còn có những buổi dã ngoại, du lịch, nói chung làm việc ở công ty Thiên Hương, dù có chút áp lực, thế nhưng phần khen thưởng lại rất hấp dẫn ha. Trần Thiên Hương làm ăn có thể nói là thông minh, đối đãi nhân viên rất tốt, bỏ ra rất nhiều tiền trong khoản khen thưởng cho nhân viên. Vì vậy mỗi một nhân viên trong công ty đều cảm thấy rất hài lòng, họ lại càng dốc sức vì công việc hơn, giúp cho công ty ngày một phát triển.
– Này, giám đốc rất tâm lí nhá, biết hai tuần nay chúng mình làm việc vất vả áp lực nên cho nghỉ sớm, lại còn tổ chức tiệc.
Một nhân viên nữ nói, dáng vẻ rất là đủng đỉnh, thế nhưng trong ánh mắt khi nhắc đến Trần Thiên Hương lại ánh lên sự hâm mộ.
– Đúng đúng em nói đúng, lần nào giám đốc tổ chức tiệc đều là ở nhà hàng đắt tiền, một năm nhân viên như mình được ăn mấy lần chứ, giám đốc Hương đối với nhân viên rất là tâm lí nhen.
Người lớn tuổi nhất trong số nhân viên lên tiếng, chị gái này hai bàn tay đan vào nhau, đưa lên trước mặt, ánh mắt sáng rực rỡ.
– Vậy đấy, nên tôi mới nói tổng giám đốc Hương là mẫu người của tôi, vừa xinh đẹp lại giỏi giang.
Anh chàng nhân viên có vẻ rất tự hào lên tiếng, như thể khoe mẽ về người yêu của mình vậy.( Không có phần cho anh đâu! )
– Thôi anh im đi, anh có làm việc cả đời cũng không đủ tiền cưới giám đốc đâu. Người lọt vào mắt xanh của chị ấy, phải là đẹp trai cao ráo, đức cao vọng trọng, không phải là giám đốc cũng phải là viện trưởng. Vậy mà chị ấy có khi còn không để ý ấy, sao đến lượt anh nhân viên quèn như anh. ( Vâng,người lọt vào mắt xanh của chị ấy rất xinh đẹp và nổi tiếng)
Cô nhân viên nữ lườm anh nhân viên một cái, sau đó tặng ột cái thúc mạnh vào sườn.
– Aaa, anh biết rồi, anh chỉ là hâm mộ thôi mà.
Anh chàng nhân viên đau khổ chấm nước mắt.
– Biết rồi thì tốt, đừng phá hỏng hình tượng nữ thần của giám đốc biết chưa.
Cô gái lại trợn mắt nhìn anh kia một cái, bộ dạng giống như kiểu: anh còn như thế nữa tôi sẽ móc mắt anh ra.
– Thôi thôi, có thời gian cãi nhau thì về nhà mà chuẩn bị đi, mà thôi mặc kệ mấy đứa, chị về trước đây.
Chị nhân viên già dặn nhất này đương nhiên là nghĩ thông suốt nhất. Tôi không quan tâm giám đốc là người tuyệt vời như thế nào, chỉ cần cô ta mỗi tháng trả đủ tiền lương cho tôi và đối đãi tốt thì tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, còn lại mấy chuyện khác không quan tâm. Nói xong liền quay bước đi về luôn.
***
Trần Thiên Hương làm việc xong, việc đầu tiên là lái xe đưa Nguyễn Hoàng Anh về. Bầu không khí trên xe nói chung là im lặng, nhưng cũng không thể nói là nhẹ nhàng. Nguyễn Hoàng Anh và Hương Ly sát khí hừng hực nhìn nhau.
– Cô nhìn nhìn cái gì?
Nguyễn Hoàng Anh ghét nhất ai nhìn mình chằm chằm. Đối với Hương Ly lại càng không ưa.
– Cô cũng đang nhìn tôi còn gì.
Cái đồ trẻ con mất nết, dám dùng cái ánh mắt đấy nhìn chị đây à? Hương Ly trong lòng thầm nghĩ.
– Hai người đang nhìn nhau đấy.
Trần Thiên Hương là người ở giữa, Hương Ly và Nguyễn Hoàng Anh cứ như nước với lửa vậy, cả ngày hôm nay động một chút là cãi nhau. Cuối cùng xe cũng dừng trước cửa nhà Trần Hà My, Nguyễn Hoàng Anh chưa cần xuống đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đứng ngay đấy rồi.
– Cậu đi đâu cả ngày thế? Điện thoại cũng không nghe.
Trần Hà My đứng ngoài cửa chờ Nguyễn Hoàng Anh đã lâu, vừa thấy người kia bước xuống xe liền chạy lại hỏi.
– Đi đến chỗ chị Hương, cậu sợ tớ trốn mất à?
Nguyễn Hoàng Anh xoa xoa đầu Trần Hà My, việc làm này đã quá quen thuộc rồi, bởi vì Trần Hà My thấp hơn mình một chút, xoa rất dễ dàng, ngày nào cậu ta cũng quấn quýt bên mình nghịch ngợm, nói chuyện trên trời dưới biển, Trần Hà My mười bảy tuổi mà cứ như đứa trẻ bảy tuổi, cho nên Nguyễn Hoàng Anh thường xuyên đối xử với người này như trẻ con.
– Em chào chị.
Trần Thiên Hương vừa bước xuống xe đã nghe được câu chào của cô em họ.
– Ừ chào My, à hôm nay bố em về à?
– Vầng, nhưng bố em chẳng về nhà đâu, bố em bảo mai lại đi tiếp.
Trần Hà My khuôn mặt ỉu xìu nói.
– Ừm, tại bố em bận mà, thôi kệ, lớn rồi có phải trẻ con nữa đâu, chị Hương từ năm mười tuổi cũng không ở cùng bố mẹ nữa mà.
Trần Thiên Hương nhìn đứa em họ mặt mũi ỉu xìu trông thật đáng thương liền nói mấy câu an ủi.
– Vâng. À bố em bảo hôm nào có dịp sẽ mời chị Hương đi ăn.
– Thế à, chắc rồi. Thôi chị về đây, tối công ty chị có tiệc liên hoan, thế nhé.
Trần Thiên Hương nói xong liền lên xe. Lái xe thật nhanh về nhà.
***
– Em về thay đồ, chút nữa chị đưa em đi nhé?
Hương Ly hỏi Trần Thiên Hương.
– Ừm, cứ thoải mái, thời gian còn nhiều mà.
Trần Thiên Hương gật đầu, sau đó đi vào nhà. Trở về phòng ngủ, nhanh chóng tìm một bộ đồ hợp ý, sau đó chuẩn bị khăn tắm. Trần Thiên Hương tâm trạng khá tốt. Ngồi xuống trước bàn trang điểm, đem tóc dài kéo lên, trên môi còn hơi nở nụ cười, ánh mắt lướt qua quyển lịch đặt trên bàn. Nụ cười của Trần Thiên Hương tắt hẳn. Ngày mai là ngày giỗ của Minh.
Trần Thiên Hương dường như quên mất, mỗi năm vào thời điểm này cô đều rất quan tâm, thế nhưng năm nay lại quên mất, có phải nỗi buồn đã nguôi