Chương 10:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà… nhà nghỉ?
Tôi mím môi, đi theo.
Sau đó, tôi cùng Chu Sí mặc áo ngủ, trên vai tôi khoác áo khoác cậu ấy mang từ nhà, đi đến nhà nghỉ gần đó.
Nói thật, khi làm thủ tục trong sảnh lớn, mặt tôi hơi đỏ lên, sợ người ta cho rằng chúng tôi mặc áo ngủ tới thuê phòng, là một đôi ngoại tình.
Nhưng mà, sợ cái gì thì cái đó tới.
Tôi đang cúi đầu lặng lẽ cầu nguyện thời gian trôi nhanh lên, thì Chu Sí bỗng nhiên ôm eo tôi, khó hiểu mà nói một câu:
“Cục cưng, tranh thủ thời gian, chút nữa là vợ anh đã về rồi.”
“...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nháy mắt, ánh mắt hai chị gái lễ tân nhìn chúng tôi đều trở nên khác lạ.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, hít một hơi thật sâu, quyết tâm cùng chết chùm luôn.
“Anh rể…” Tôi cúi đầu, bộ dáng ấm ức. “Tiền nợ anh em sẽ trả, cầu xin anh thả em đi, anh làm vậy không thấy có lỗi với chị em sao…”
“...”
Quả nhiên, ánh mắt hai chị gái lễ tân lại thay đổi, vẻ mặt hóng drama, nên tốc độ làm thủ tục cũng chậm lại.
Sau khi Chu Sí im lặng một lúc lâu, thì nghiến răng nghiến lợi mà nói câu “Không được”, rồi nhận lấy thẻ phòng, kéo tôi lên lầu.
Nhưng mà —
Khi mở cửa vào phòng, tôi mới phản ứng lại, cảm thấy có gì đó sai sai.
“Chu Sí, em ra ngoài tìm chị sao lại mang theo căn cước?”
Chu Sí không trả lời câu hỏi này của tôi, ôm tôi, đi đến mép giường trong căn phòng tối tăm.
“Chị ơi, chị có sợ không?”
“Sợ cái gì?”
Chu Sí cười khẽ, véo mặt tôi: “Có sợ sáng mai dì tỉnh dậy phát hiện chị không có ở nhà không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi im lặng một lát, sau đó đẩy ngã cậu ấy: “Sao nói nhiều lời vô nghĩa thế? Anh rể.”
Sau đó…
Thời gian sau đó, quả nhiên Chu Sí không nói câu nào vô nghĩa nữa.
…
Rạng sáng, khi tôi nằm ngủ ngon lành trong lòng Chu Sí, thì bỗng nhiên bị tiếng chuông dồn dập đánh thức.
Ngay ra đó, lại là tiếng chuông điện thoại khác.
Tôi và Chu Sí đều bị đánh thức, liếc nhau, lập tức hiểu rõ.
Quả nhiên.
Sau khi nhấc máy thì biết là, mẹ tôi nửa đêm phát hiện ra tôi không ở nhà, sau đó đi sang nhà bên, kết quả là lại thấy Chu Sí cũng không có nhà, lập tức hiểu rõ là chúng tôi lén ra ngoài gặp nhau.
Bên tai toàn là tiếng mẹ tôi lải nhải, tôi hết buồn ngủ, liếc nhìn Chu Sí một cái, sau đó —
Cực kì ăn ý mà chọn cúp máy.
Sau đó, tắt nguồn điện thoại, ngả đầu nằm ngủ.
Sáng hôm sau, chúng tôi lần lượt dùng máy tính đăng nhập Wechat xin nghỉ hai ngày, sau đó chuẩn bị làm một chuyện vừa cuồng nhiệt vừa trẻ con:
Cao chạy xa bay.
Nói cách khác, là rời nhà trốn đi.
Hai mẹ ở nhà trẻ con, thì chúng tôi lại càng phải dùng cách trẻ con hơn, để tránh họ gây phiền phức.
Quả nhiên, ngày đầu tiên, mẹ tôi oanh tạc trên mặt trận điện thoại, Wechat để uy hiếp. Tới buổi tối, thấy tôi mãi mà không có động tĩnh gì, vị tướng hiếu chiến này cảm thấy hơi luống cuống, giọng điệu cũng mềm xuống.
“Băng Băng à, thật ra mẹ cũng không phản đối con với Tiểu Chu. Mẹ cũng thích Tiểu Chu, hận không thể thúc các con nhanh chóng kết hôn. Mẹ cũng chỉ giả vờ xíu, hù dọa Lâm Tĩnh, để bà ấy chịu thua mẹ thôi…”
Lâm Tĩnh, chính là mẹ kế của Chu Sí.
Mà tương tự, bên Chu Sí cũng thế, tới tối mẹ Chu cũng bắt đầu chịu thua:
“Con trai à, hai đứa trở về đi, đừng làm chúng ta sốt ruột. Chúng ta không ngăn cản các con nữa, thật ra mẹ rất thích Băng Băng, đời này mẹ không có con cái, đến lúc đó Băng Băng gả qua đây, mẹ lại thêm một cô con gái xinh đẹp hiểu chuyện, vui mừng còn không kịp. Thật ra, mẹ chỉ là giận dỗi với Thẩm Lệ Quyên thôi.”
Đương nhiên, Thẩm Lệ Quyên chính là mẹ tôi.
Tôi và Chu Sí liếc nhìn nhau, vẫn không trả lời.
Cứ để hai vị tướng này sốt ruột một chút đi, tôi cũng không tin, rời nhà trốn đi không trị được họ.
Hai ngày này, tôi và Chu Sí sống cực kỳ phóng khoáng, xin nghỉ, tiến hành đi chơi những chỗ gần đó.
Cho đến ngày hôm sau.
7 giờ tối, khi tôi và Chu Sí đang hôn môi ở suối nước nóng Tư Canh, thì mẹ tôi đột nhiên gọi video tới.
Tôi vội vàng chỉnh trang áo tắm lộn xộn, nhấc máy, bên cạnh, Chu Sí đang cầm khăn tắm lau người, nhưng mà — Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Video kết nối, trong màn hình lại xuất hiện hai người.
Hai người phụ nữ trung niên.
Mẹ tôi… và mẹ Chu.
Hai vị này ngày xưa là bạn thân, bây giờ lại khoác tay ngồi cùng nhau, cười tủm tỉm mà nhìn vào camera, dáng vẻ chị em tốt.
“Băng Băng à.”
Người mở miệng trước là mẹ Chu, bà ấy cười nhìn tôi: “Lần này con và Chu Sí trốn đi, thật ra dì và mẹ con cũng luống cuống. Vốn là chúng ta không có ý định phản đối hai đứa, thật ra chỉ là bực mình đối phương trong lòng, nên ngầm so đo thôi.”
Nói đến đây, hai người liếc nhìn nhau, sau đó mẹ tôi mở miệng: “Tiểu Chu đâu?”
Chu Sí vội vàng dí mặt vào, không kịp mặc quần áo, trên người còn bọc khăn tắm. Rốt cuộc thì cậu ấy là người đàn ông hơn 20 tuổi, không thể mặc cái quần bơi nhỏ mà nhấc máy được.
“Dì ạ.”
Chu Sí xuất hiện trên màn hình, lễ phép chào hỏi.
Mẹ tôi gật đầu, sau đó nói: “Thật ra hai ngày này, chúng ta cũng nghĩ thoáng hơn rồi. Đã từng này tuổi rồi còn so đo, đúng thật là quá ngây thơ, sống hơn nửa đời người rồi mà còn không sáng suốt bằng hai đứa nhỏ tụi con.”
“Hôm nay chúng ta ngồi xuống giải thích chuyện năm đó với nhau một lần, nếu hiểu lầm cũng đã giải thích, khúc mắc cũng đã gỡ bỏ, thì chúng ta cũng nên ngồi xuống nghiêm túc bàn chuyện hôn nhân của hai đứa đi.”
Sau đó, bà và bạn thân ngày xưa liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói: “Sau đó nhanh chóng sinh cháu cho bọn mẹ!”
Mẹ tôi lại mở ra hình thức tẩy não: “Hai đứa đều già đầu rồi, bàn chuyện hôn nhân xong chúng ta có thể chọn ngày luôn, về sau kết hôn có con sớm một chút, cũng để cho hai mẹ chăm đỡ cho, bảo đảm con hai đứa sẽ trắng trẻo mập mạp, thông minh lanh lợi.”
Tôi và Chu Sí: “...”
Cái gì đây trời.
Vậy mà hai chị già này đã nhanh chóng thống nhất mặt trận như vậy, đúng là làm tôi bất ngờ.
Khó khăn lắm mới kết thúc hình thức tẩy não, hai vị nữ tướng lại bảo chúng tôi trở về ngay trong đêm, ngày mai tôi và Chu Sí phải đi làm, đêm nay bọn họ muốn —
Gặp phụ huynh, bàn chuyện hôn nhân.
Trong video, tôi không nhịn được mà hóng hớt chuyện năm đó hai người “cướp bạn trai”, mới biết được là rốt cuộc chuyện đó là như thế nào.
Năm đó, quan hệ của hai người với thanh niên trí thức kia rất tốt, ba người trở thành bạn bè thân thiết, hai người họ đều yêu thầm thanh niên trí thức Thẩm kia. Tuy hai người bạn tốt không hề tâm sự với nhau chuyện này, nhưng hai bên đều có thể nhìn ra chút tâm tư của đối phương.
Năm đó, mẹ tôi và thanh niên trí thức Thẩm ở bên nhau, nhưng mà, một tuần sau lại phát hiện thanh niên trí thức Thẩm hẹn hò với mẹ Chu. Lúc này, mẹ tôi nhận định là mẹ Chu chen chân vào chuyện tình cảm của mình, còn mẹ Chu lại cho rằng mẹ tôi muốn cướp người yêu mình.
Hai người đánh nhau túi bụi.
Kết quả là, ngày hôm sau vị thanh niên trí thức họ Thẩm kia lập tức chạy, biến mất không thấy. Nhưng mà tình cảm của đôi bạn thân đã tan vỡ, không lâu sau lại lần lượt rời đi, đường ai nấy đi, sau đó thì ôm nỗi bực tức vài thập niên, nên không hề liên lạc.
Nhưng thực tế là, tên trai đểu thanh niên trí thức kia bắt cá hai tay, đồng thời đùa bỡn tình cảm của đôi bạn thân. Nhưng điều này, phải nhiều năm sau hai người bướng bỉnh này mới nhận ra.
Tôi lại nghe không đã thèm.
Chỉ vậy thôi sao?
Với tính tình ngoan cố này của hai người, nếu vụ tranh chấp này mà được đặt trong truyện Quỳnh Dao, sợ là còn diễn chưa đến một tập.
Cúp máy, tôi và Chu Sí liếc nhau, bất đắc dĩ mà dọn đồ, chuẩn bị về nhà.
8 giờ tối,