Chương 9:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái… tình huống này là thế nào?
Tôi và Chu Sí đều hơi sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.
“Mẹ… hai người quen biết sao?”
Tôi lặng lẽ túm tay áo mẹ tôi, thấp giọng hỏi bà ấy, kết quả là lại bị mẹ tôi ném tay ra.
Ngay sau đó, giọng điệu cạy khóe của mẹ tôi lập tức truyền khắp phòng: “Quen chứ, đương nhiên là quen rồi, còn không phải là bạn thân năm đó cướp bạn trai của mẹ sao!”
Mẹ tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn thân”.
Mà tôi và Chu Sí thì lặng lẽ hoang mang, sự chú ý của chúng tôi đã va phải ba chữ “cướp bạn trai”.
Cướp bạn trai?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là người đàn ông nào? Ba tôi? Hay là… ba Chu Sí?
Chúng tôi còn chưa kịp hỏi, thì giọng của mẹ Chu Sí đã vang lên: “Đừng đừng, đừng có nhắc đến hai chữ “bạn thân”, đã từng này tuổi rồi còn học giới trẻ mấy cái từ này. Với lại, chúng ta cũng chẳng phải bạn thân gì, nói là tình địch còn đúng hơn.”
Xong rồi, QAQ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ tôi và mẹ chồng tương lai từng là tình địch? Nghe giọng điệu này của họ, có lẽ là năm đó đã có một trận đại chiến bóc phốt không phải dạng vừa đâu.
Nhưng mà, kì lạ là, vẻ mặt ba tôi và ba Chu đều ngơ ngác, hai người giống hệt nhau, mặt ngu ngơ đến khờ khạo.
Lòng tôi chìm xuống.
Chẳng lẽ là… vì người đàn ông khác sao?
Tôi và Chu Sí liếc nhau, khi đang định nghĩ cách để ổn định tình huống, thì hai vị mẫu thân đại nhân đã hoàn toàn gây chiến xong.
Cục diện không thể khống chế được, chuyện hôn nhân tạm thời gác lại.
Cho đến cuối cùng, chúng tôi mới hiểu rõ được tình huống. Năm đó, mẹ tôi và mẹ Chu, không, nói chính xác thì là mẹ kế của Chu Sí, là bạn thân.
Còn là kiểu lớn lên với nhau từ nhỏ.
Quan hệ của hai người cực kì tốt, váy hoa mặc chung kiểu dáng, tóc đuôi ngựa buộc giống hệt nhau, có đồ ăn ngon thì chia đôi sẻ nửa, có chuyện gì thì cũng chia sẻ với đối phương đầu tiên.
Cho đến khi —
Hai người gặp một chàng trai, nghe nói là chàng trai vừa cao vừa đẹp trai lại còn ưu tú, hình như là thanh niên trí thức xuống nông thôn, họ Thẩm.
Khi ấy, cái thời mà các chàng trai đều phơi nắng ở ngoài ruộng đến mức đen như trứng lừa, thì thanh niên trí thức Thẩm lại có làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú, thích mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên gọn gàng, được công nhận là “hot boy”.
Hai chị em lập tức yêu người đàn ông này, sau đó thì trở mặt thành thù, nhiều năm đã trôi qua nhưng chưa từng một lần liên lạc.
Nhưng mà, ba tôi họ Bạch, ba Chu họ Chu, ai cũng không phải là thanh niên trí thức Thẩm trong câu chuyện kia.
Cuối cùng, cuộc gặp mặt này tan rã trong không vui, tôi và Chu Sí nháy mắt ra hiệu với nhau, bất đắc dĩ mà dỗ mẹ mình rời đi.
Mẹ Chu là mẹ kế của Chu Sí, nhưng trước đó tôi đã nghe Chu Sí nói, sau khi mẹ cậu ấy sinh cậu ấy chưa được bao lâu thì qua đời, rồi đến khi Chu Sí hai tuổi thì bà ấy mới gả qua đó.
Cho nên —-
Từ khi cậu ấy có ký ức, người mẹ không có quan hệ huyết thống này vẫn luôn chăm sóc cho cậu ấy, thậm chí vì cậu ấy mà bà ấy còn cả đời không sinh con.
Thật ra, ban đầu tôi và Chu Sí chỉ cho rằng hai người chỉ tồn tại khúc mắc nhỏ về chuyện năm đó, chỉ cần dỗ một chút là có thể cởi bỏ khúc mắc rồi. Nhưng mà…
Dường như hai người họ rất nghiêm túc.
Mấy ngày sau, tôi và Chu Sí đều bị mẹ mình yêu cầu chia tay. Vì để trấn an bọn họ, chúng tôi đều luôn miệng đồng ý, nhưng trong âm thầm thì vẫn lén lút qua lại.
Tình yêu ngầm còn chưa kéo dài được mấy ngày, thì vào sáng sớm ngày nào đó, mẹ tôi đã xách theo túi lớn túi nhỏ hành lý đứng ở cửa nhà tôi.
Bà lấy cớ là đến đây để chăm sóc nấu cơm cho tôi, nói là chăm sóc, nhưng thật ra là giám sát, quyết tâm khiến tôi và Chu Sí hoàn toàn chia tay.
Tốc độ của mẹ Chu cũng rất nhanh. Buổi sáng mẹ tôi dọn đến đây, thì buổi chiều nhà bên đã truyền đến tiếng kính coong kính coong, mẹ tôi không yên tâm, phái tôi đi tìm hiểu.
Tôi hậm hực mà đi sang gõ cửa, cửa mở ra thì thấy mẹ Chu đang mặc quần áo ở nhà.
Bà ấy cười tủm tỉm nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại xuyên qua tôi mà nhìn về phía mẹ tôi đang nghe lén ở cửa nhà: “Chu Sí nhà dì làm việc quá vất vả, dì và ba nó dọn đến đây để chăm sóc nó một thời gian.”
Nói rồi, bà ấy còn cười bổ sung một câu: “Chúng ta thương con trai, định về sau sẽ chăm sóc thằng bé 24/7.”
Sau đó, mẹ tôi vốn đang trốn ở cửa nghe lén lại chui ra: “Ai mà không vất vả làm việc chứ? Con gái tôi sau