Hai ngày sau, thời tiết sáng sủa hơn, bệnh cảm mạo của Tạ Đường cũng đã đỡ.
Lần này đi Trung tâm Tập huấn, tiếp theo sẽ tại nơi này tiến hành khảo thí. Bởi vì Trung tâm Tập huấn không đủ rộng, cho nên lớp A cùng lớp B đến trước, cuối cùng là lớp C.
Học sinh lớp C đều có chút khẩn trương, dù sao cũng đã sớm nghe nói có hai vị giáo viên vô cùng nghiêm khắc, mắng học sinh đến phát khóc, huống chi lớp C bọn họ nổi tiếng quậy phá? Có khi còn bị mắng cho máu chó phun đầy đầu?
Mà Nhậm Tiểu Báo so với bọn họ càng lo lắng sốt ruột hơn, sợ học sinh của mình làm mất mặt, chẳng phải là vứt hết mặt mũi sao?
Bởi vậy đã đến từ ngày hôm trước, ông gọi những người ưu tú của lớp đi lên, kêu bọn họ nỗ lực, tranh thủ tạo ấn tượng tốt.
Ra khỏi văn phòng, Tạ Đường phát hiện thái độ của Cố Anh Nam với mình hơi kém.
Cô có chút không rõ nhưng cũng chưa nói gì, xoay người vào văn phòng. Cô đoán đại khái là bởi vì đợt thi lần trước.
Quả nhiên, khi vào văn phòng, Cố Anh Nam quay đầu lại nhìn cô, có điểm khó chịu mà bĩu môi.
Trước kia, lúc nào cũng là Cố Anh Nam và Lý Khải đứng đầu, mà lần này lại bị Tạ Đường cướp mất…… Nghe thấy người khác khϊếp sợ bàn tán, hắn liền có loại cảm giác bị khinh thường.
Bởi vậy, đáy lòng khó tránh khỏi có điểm đố kỵ.
Hắn không biết Tạ Đường vì cái gì đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, hắn cho rằng loại người này sẽ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nói không chừng Tạ Đường chỉ là ăn may mới được.
…… Cho nên, hắn đối với Tạ Đường có điểm chướng mắt, cho rằng cô không có thực lực chân chính.
Mà Cố Anh Nam không biết là, Trung tâm Tập huấn cũng có người cùng suy nghĩ với hắn.
Lớp C lần đầu tiên tới Trung tâm Tập huấn, Tạ Đường trước kia cũng chưa từng đến, nhưng người ở Trung tâm Tập huấn đều ít nhiều nghe nói qua về cô, có thể nói, ấn tượng đối với cô không tốt.
Tạ Khinh là học sinh ưu tú của khoa, thường xuyên xuất hiện ở Trung tâm Tập huấn, cũng quen biết một số người.
Trợ thủ đều là người trẻ tuổi, sẽ cùng đám Tạ Khinh, Vu Tuyết Kiều ngồi chung một nhóm ở nhà ăn, khó tránh khỏi nghe được đám Vu Tuyết Kiều cùng mấy cái thiếu nữ ríu rít nhiều chuyện.
“Tạ Khinh cậu giỏi quá, em gái cậu còn kém xa, đi học hơn nửa năm mới miễn cưỡng đuổi kịp tiến độ, hôm nay tớ vô tình đi qua lớp C lại nghe thấy giáo viên phê bình nó.”
“Đúng vậy, con nhỏ quê mùa đấy, tính cách quái gở, lại không có bạn bè?”
Tạ Khinh lập tức giả vờ bênh vực: “Đừng nói bừa, Đường Đường tuy rằng học tập không tốt, nhưng rất nỗ lực.”
Kẻ xướng người hoạ nói xấu Tạ Đường làm hai trợ giảng phần nào mất hảo cảm.
Vì thế, hai trợ thủ của Trung tâm Tập huấn liếc nhau, đều chỉ lắc lắc đầu.
Sáng sớm, không khí có chút lạnh, xe buýt dừng trước cổng trường, hơn 40 học sinh lớp C đi lên.
Tạ Đường mặc chiếc váy bông trắng trông rất ngoan, nghe Vương Văn Văn ở bên tai mình oán giận mang ít đồ ăn vặt, nhịn không được mà cười.
Tuy rằng là tập huấn, nhưng đa số nữ sinh giống như đi chơi, không chỉ trang điểm xinh đẹp, còn chỉ mang chiếc balo xinh xinh đựng đồ ăn vặt đi.
Mà Tạ Đường mang cặp sách nhìn rất nặng, bên trong đều là sách.
Lận Quyết vừa vặn đến kịp, thuận tiện đưa cô lên xe.
Lận Quyết chú ý tới người khác đều mang theo túi đồ ăn vặt, còn cô gái bên cạnh mình trong tay trống trơn.
“Đợi tôi một lát.” Lận Quyết bỗng nhiên nói, Tạ Đường nghiêng đầu mang theo nghi hoặc: “?”
Lận Quyết dựng xe đạp, chạy nhanh đến cửa hàng tiện lợi gần trường, xin người bán hàng hai cái túi lớn, đi thẳng đến kệ hàng càn quét từng thứ một, nào thạch trái cây nào bánh quy, khiến hai nữ sinh đang mua kem bên cạnh không khỏi chú ý.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cậu nhìn ví tiền của mình.
Cơm trưa không ăn được rồi.
Trừ điểm đó ra thì vẫn ổn, Lận Quyết xách theo hai túi đồ ăn vặt nhanh chân đi tính tiền, tóc trên trán bị gió thổi lay lay, mặt mày ôn hòa đều mang theo hương vị suиɠ sướиɠ.
“Cái này cho em.”
Vương Văn Văn bên cạnh hâm mộ không thôi, ch ảy nước miếng: “Oa, thật nhiều đồ ăn.”
Tạ Đường nhất thời nghĩ đến: “Anh không cần tiêu tiền tùy tiện, không phải còn muốn trả nợ sao.”
Lận Quyết quá tốt, mình giúp cậu ấy một lần, cậu ấy liền giúp lại mình nhiều như vậy, Tạ Đường cảm thấy có chút xấu hổ, không dám nhận đồ ăn vặt, lôi Vương Văn Văn vội vàng lên xe.
Tìm vị trí ngồi xuống, Tạ Đường ôm cặp sách vào trong ngực mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng vài giây sau, cửa sổ xe bị kéo ra, nam sinh dáng dong dỏng cao, bàn tay tiến vào dễ như ăn kẹo.
Lận Quyết đặt một túi đồ ăn vặt lên đầu gối cô, nụ cười mang theo ý thỉnh cầu nói: “Mua cũng đã mua rồi.”
Không đợi Tạ Đường nói, cậu lùi lại hai bước, vẫy vẫy tay với cô, ý bảo mình còn muốn đi học.
Tạ Đường ôm túi đồ trong lòng, có chút bất đắc dĩ, cô đâu phải con nít, không cần ăn đồ ăn vặt mà.
Cô nghĩ nghĩ, móc di động ra chuyển khoản cho Lận Quyết.
……
Hướng Hoành tay cầm túi đồ, nhìn xe buýt cách đó không xa, lại cẩn thận ngó người bên cạnh lạnh mặt, mái tóc đen nhánh của Lục Trác rối lòa xòa, vừa thấy đã biết suốt đêm không ngủ ngon, đáy mắt phiếm quầng thâm.
“Trác ca, anh cảm mạo còn chưa khỏi hả?”
Lục Trác thu hồi tầm mắt, hờ hững, một tay đút túi, cũng không quay đầu lại mà đi về hướng trường học. Hôm nay thời tiết còn xem là sáng sủa, nhưng tâm tình Lục Trác không tốt một chút nào, không rõ ngọn nguồn mà thấy bực bội.
Hướng Hoành đuổi theo, nhịn không được nói: “Trác ca, em gái nhỏ có điểm gì tốt đâu.”
Lục Trác dừng lại, trừng hắn: "Đầu óc này của cậu thì biết cái gì.”
Hướng Hoành cười hì hì khoác bả vai: “Em hiểu, thích thì cứ theo đuổi đi.”
Lục Trác như bị chọc trúng chỗ đau, sắc mặt lập tức thay đổi, bỗng nhiên đổi hướng, cười lạnh nói: “Thích cái rắm, tôi mà thích cô ấy? Tôi không thể nào thích được cái loại, cái loại con gái——”
Lục Trác nửa ngày không tìm được một từ để hình dung.
Trong đầu anh lập tức lóe lên hình ảnh Tạ Đường đứng dưới bóng cây, đôi mắt trong veo tràn đầy xa cách mà cự tuyệt anh, làn da tuyết trắng nõn, sạch sẽ lại lãnh đạm.
Lại rất ngoan.
“Cái loại con gái như thế.” Lục Trác miễn cưỡиɠ ɠiαи nan mà vẫn chẳng tìm nổi từ nào.
Hướng Hoành đi theo hắn về khu dạy học, hiểu rõ nói: “Vâng, em cũng thấy bình thường, có cái hơn là……”
Nói còn chưa dứt lời, Lục Trác lại nổi giận: “Cậu câm miệng!”
Hướng Hoành: “……”??! Cái này là dì cả đến sao mà tính tình thất thường vậy?
Lục Trác ném bữa sáng vào thùng rác, không ăn nữa, vào phòng học kéo ghế dựa, lửa giận đùng đùng mà ngồi xuống. Anh không biết chính mình suy nghĩ cái gì, cảm xúc lộn xộn làm cả người đầy hỏa khí. Anh xem như đã xác nhận được rằng Tạ Đường không thích anh, không chỉ không thích, khả năng còn có điểm bài xích, nhưng lí do?
Đến nỗi làm anh khó chịu như vậy?
Lục Trác lạnh mặt, nhìn chằm chằm bảng đen, giáo viên còn tưởng rằng anh nghiêm túc nghe giảng, đều bị nhìn đến hoảng sợ.
Chuyện ngu xuẩn này năm lần là đủ rồi, anh sẽ không lại tìm cô.
Chết cũng sẽ không.
Trung tâm Tập huấn. Lớp C được sắp xếp ký túc xá cho ba ngày kế tiếp xong, thầy hướng dẫn có mặt để nói qua một vài điểm quan trọng, sau đó tất thảy đều giao cho hai trợ giảng trẻ tuổi tiếp đãi học sinh.
Trong quá trình tập huấn có thể hiểu phần nào tính cách của từng học sinh một, tỉ như Cố Anh Nam quá mức tự tin, Từ Thiến thì hống hách.
Mà Tạ Đường lại làm hai trợ giảng có điểm kinh ngạc.
Nghe bảo là trình độ “miễn cưỡng đuổi kịp tiến độ”, nhưng Tạ Đường này thao tác rất thuần thục!
Hơn nữa, nói tính tình “không hợp nhóm”? Bọn họ thấy giữa trưa Tạ Đường cùng bạn học ăn cơm ở nhà ăn, ai nấy đều rất vui vẻ nói nói cười cười!
Hai trợ giảng hai mặt nhìn nhau, bọn họ rất có hảo cảm với Tạ Đường, thực làm cho người ta thích.
Bọn họ có điểm hối hận vì đã phân Tạ Đường cùng một tổ với Đồng Giai.
Đồng Giai là chị em tốt với Từ Thiến, ngày thường đi theo Từ Thiến, thành tích kém không nói, còn khi dễ bắt nạt nữ sinh khác.
Buổi sáng làm thực hành, cô ta ôm cánh tay đứng một bên ngủ, đẩy hết công việc cho Tạ Đường. Có điều Tạ Đường cũng không so đo, miễn cho Đồng Giai vướng chân vướng tay, vì thế cũng chưa nói cái gì.
Trước khi ngủ Đồng Giai còn phát tin nhắn cho Từ Thiến cười nhạo: “Để tao xem một mình nó làm sao xong bài, phải để cho nó bị giáo viên mắng!”
Nhưng không ngờ, sau khi Đồng Giai tỉnh lại phát hiện thành phẩm tinh xảo trên bàn, Tạ Đường thế mà tự một mình hoàn thành thật!
Hai trợ giảng ban đầu chỉ thay đổi ấn tượng với Tạ Đường, cảm thấy cô không giống loại người mà đám Tạ Khinh nói, ngược lại còn thập phần ưu tú. Nhưng nhìn thấy một màn này, bọn họ quả thực liền bắt đầu tự trách, thập phần hối hận đã để Tạ Đường cùng tổ với Đồng Giai, hại Tạ Đường bị khi dể.
Đồng Giai thấy vậy, sắc mặt tức khắc xấu đi, tròng mắt nhìn chằm chằm Tạ Đường mang theo ý đồ không tốt.
Tạ Đường hoài nghi Đồng Giai sẽ kìm nén không được mà tìm cách bắt nạt mình.
Tạ Đường mười lăm tuổi gặp chuyện này sẽ thấy sợ hãi, nhưng Tạ Đường trọng sinh trở về ngay cả cái chết cũng đã trải qua, chẳng lẽ còn phải sợ loại người này sao.
Mà Đồng Giai không tàn nhẫn bằng Từ Thiến, cùng lắm cũng chỉ dám lén lút động tay động chân.
……
Quả nhiên, giữa trưa cô phát hiện đồ dùng sinh hoạt của mình bị ném đi mất. Không chỉ có cô, Vương Văn Văn cũng bị ném. Còn có túi đồ ăn vặt mà Lận Quyết đưa, tất cả đều biến mất.
Vương Văn Văn nhìn ngăn tủ trống không bị cạy ra, tức giận: “Đứa nào chơi ác vậy, chúng mình sao lại xui xẻo như vậy?”
Mấy nữ sinh trong ký túc xá các sôi nổi vây lại, ai nấy đều có chút đồng tình nhìn hai người: “Thôi bỏ đi, nghe nói Trung tâm Tập huấn dễ bị mất trộm, các cậu lại đi siêu thị mua một phần là được.”
Có người nhỏ giọng nói: “Kem đánh răng bàn chải đánh răng tôi không biết ai trộm, nhưng mà đồ ăn vặt của Tạ Đường, vừa rồi tôi thấy Từ Thiến với Đồng Giai ăn……”
Hai cái tên vừa nói ra, các nữ sinh đều trầm mặc.
Tuyệt đại đa số nữ sinh đều cùng Tạ Đường đời trước giống nhau, có thể không chọc Từ Thiến thì sẽ không chọc, bởi vậy rất hay bị Từ Thiến khi dể, bao gồm Tào Đình đang đứng một bên.
Buổi sáng Tào Đình cùng một tổ với Từ Thiến, Từ Thiến không chỉ có không giúp cô còn hay nhéo lỗ tai “thân mật” thúc giục cô nhanh lên, lỗ tai cô hiện tại đã sưng tấy.
Tạ Đường chú ý tới vành tai hơi đỏ của cô nàng, đưa thuốc mỡ mình mang theo qua: “Mình thấy tai cậu hơi sưng.”
Nhiều người như vậy chỉ có Tạ Đường chú ý tới. Tào Đình nhìn cô một lúc, yên lặng nhận lấy, xoang mũi hơi cay, lắc đầu: “Không có việc gì.”
Tạ Đường đi đến buồng vệ sinh, đem khăn lông dùng nước lạnh tẩm ướt, đưa cho cô: “Chườm lạnh một chút.”
Vốn tưởng chuyện này như vậy là xong, mỗi lần mọi người bị Từ Thiến hoành hành ngang ngược cũng chưa người nào dám phản kháng, không ai dám xuất đầu, dần dà, Từ Thiến liền trở thành chị đại, rất nhiều nam sinh mọt sách đều sợ cô ả.
Ai ngờ Tạ Đường đem khăn lông đưa cho Tào Đình xong, con ngươi thanh triệt phiếm vẻ lạnh lẽo, cô bỗng xoay người đi xuống lầu phòng điều khiển.
Vương Văn Văn sửng sốt một chút, chạy nhanh đuổi theo, nắm lấy tay Tạ Đường: “Tạ Đường, từ...từ từ.”
Mọi người đều kinh ngạc một chút, cùng sôi nổi đi đến.
Tạ Đường vỗ vỗ tay Vương Văn Văn, nhẹ giọng nói: “Không có gì.”
Cô đứng ở phòng giám sát, cười cười, má lúm đồng tiền lộ ra, có vẻ chân thành lại ngoan ngoãn: “Dì, phiền dì rồi, đồ của cháu bị mất, có thể xem lại camera giám sát không?”
Đây là chức trách, không có đạo lý cự tuyệt, bà nhìn Tạ Đường ôn hòa nói: “Vào đi.”
Tạ Đường dặn dò Vương Văn Văn hai câu, Vương Văn Văn gật gật đầu, chạy khỏi ký túc xá đi kêu hai trợ giảng cùng giáo viên tới, trên đường gặp mấy bạn nam cùng lớp, sau khi kể lại tình huống, các nam sinh cũng cùng đi đến.
Dưới lầu đã xảy ra động tĩnh lớn như vậy, Từ Thiến cùng Đồng Giai sao có thể không biết?
Từ Thiến ăn khoai lát, thập phần không kiên nhẫn ném túi xuống đất: “Dưới lầu làm gì, nháo như vậy, không biết đang là giờ nghỉ trưa sao, mày đi xuống nhìn xem.”
Đồng Giai cũng buồn bực, cô ta mở cửa thăm dò ra bên ngoài, vừa nhìn thoáng qua liền kinh ngạc một chút, rất nhiều nữ sinh đều đang đi xuống dưới, cô ta cùng Từ Thiến giống như bị bài xích, bọn họ đang làm gì?
“Xong rồi.” Đồng Giai có loại dự cảm xấu, nhảy lên xỏ giày: “Chẳng lẽ trộm đồ của Tạ Đường, bị phát hiện rồi?”
“Phát hiện?” Từ Thiến khinh thường, cũng không tin: “Nó là cái bánh bao mềm, sao có thể phản kháng, còn tra theo dõi? Trốn trong góc khóc hu hu nghe còn hợp lý.”
Đồng Giai vẫn thấy bất an, kéo Từ Thiến lên chạy xuống lầu.
Vừa đến dưới lầu, cả hai sợ ngây người, sắc mặt nhất thời đại biến.
Mọi người bao gồm hai trợ giảng, một vị giáo viên, còn có bốn năm nam sinh, Cố Anh Nam cũng đứng trong đám nam sinh đó, mấu chốt là, tất cả đều nhìn cô ta. Các cô giống như thằng hề bị người ta vây xem.
“Làm sao vậy, chuyện gì?” Từ Thiến miệng cọp gan thỏ, ở trước mặt các bạn học còn có thể khi dể người, nhưng giáo viên trước mặt, tức khắc liền lúng túng sợ hãi.
Mà Đồng Giai càng không cần phải nói, sắc mặt trắng bệch.
Các nữ sinh sôi nổi nhìn về phía Tạ Đường.
Tạ Đường quay đầu lại, mi mắt cong cong, như là thật sự thực nghiêm túc giải thích: “Tôi cùng Vương Văn Văn đều bị mất đồ, cho nên nhờ dì phụ trách mở camera giám sát.”
Từ Thiến cả người đều cứng đờ, đôi mắt như phun ra lửa.
Cô ta ôm cánh tay, châm chọc nói: “Không phải chỉ mất một chút đồ ăn vặt cùng vật dụng hàng ngày sao, cần gì phải nháo như vậy, không biết còn tưởng bọn mày cả một chút vật dụng hàng ngày cũng không mua nổi.”
Trộm đồ không phải cô ta, xuất hiện trên máy theo dõi sẽ chỉ là Đồng Giai, cô ta đương nhiên không vội. Mà Đồng Giai cả khuôn mặt trắng bệch, chân đã bắt đầu run lên.
Đồng Giai cũng nhanh miệng nói: “Đúng vậy, không có gì cần phải tra xét……”
Tào Đình thấy Từ Thiến trừng phía mình, liền theo bản năng co rúm người lui ra sau một chút, Tạ Đường hơi hơi mỉm cười, che ở phía trước: “Mất đồ không phải các cậu mất. Nếu
việc này không liên quan tới các cậu thì gấp cái gì?”
Cô thân hình tinh tế, tóc dài mới vừa gội qua, còn mang theo hơi ướt tán loạn sau lưng, khuôn mặt trắng nõn mang theo ý cười, tản ra khí quang, hoàn toàn không giống vẻ âm u trước kia, tựa như đã bước ra khỏi bóng đêm, phá kén nở rộ.
Mọi người ngăn không được mà bị hấp dẫn ánh mắt.
Tào Đình nhìn về phía bóng dáng cô, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.
Từ Thiến trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi, mà Đồng Giai hoảng loạn mà nhìn về phía máy giám sát, sắc mặt càng thêm thảm.
Cô ta còn muốn nói gì, chỉ thấy bộ dáng lén lút của mình từ phòng của nhóm Tạ Đường đi ra.
Cô ta xách theo hai túi đồ ăn vặt, còn một túi đựng đồ dùng cá nhân, trực tiếp đi đến cuối hành lang, ném vào thùng rác.
Một màn này thật đáng khinh, giống trò hề ——
Mà một màn này, tất cả mọi người đều thấy được!
“……”
Sau vài giây an tĩnh, đột nhiên tiếng nghị luận ầm ĩ vang lên.
“Thật đúng là cậu ấy? Sao lại làm như vậy?” Mấy nam sinh không dám tin thốt lên.
“Còn có thể vì cái gì, đạo đức bại hoại.” Có nữ sinh đánh bạo nhỏ giọng nói thầm một câu.
Phụ trách Trung tâm Tập huấn vừa xem xong máy theo dõi, sắc mặt lạnh xuống, nghiêm khắc nhìn Đồng Giai: “Bạn học Đồng Giai, em có biết trộm cắp là tật xấu không, nhân phẩm bại hoại! Em trước kia từng có tiền lệ này sao? Là lần đầu hay là tái phạm?”
Sắc mặt Từ Thiến đen lại, lặng lẽ rời đi một nước, phủi sạch quan hệ với chuyện này.
Đồng Giai đối mặt với ánh mắt của mọi người, có ghét bỏ, chán ghét, tò mò, đánh giá. Mặt cô ta nóng rát, giống như bị lột quần áo trước mặt mọi người, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
“Em ——” Cô ta sắc mặt trắng bệch, một chữ cũng không nói nên lời.
“Em theo chúng tôi đi một chuyến.” Giáo viên cau mày, loại chuyện này không thể bỏ qua được.
Răng Đồng Giai run lập cập, quả thực hối hận muốn chết, cô ta nghe Từ Thiến xúi giục mới đi làm chuyện này, hiện tại thì sao, Từ Thiến phủi sạch quan hệ, mình thì bị toàn khối chê cười!
Đồng Giai bị mang đi, Từ Thiến sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Tạ Đường, cười lạnh một chút: “Lợi hại nhỉ.”
Tạ Đường không nói chuyện, nhàn nhạt nhìn lại cô ta.
Đời trước, Tạ Đường học được nhiều nhất chính là không cần nén giận, bởi vì bây giờ nhường nhịn, sau đó sẽ bị cướp đi càng nhiều. Cô từng bước một nhường nhịn, cuối cùng vẫn bị kéo lên bàn giải phẫu.
Người bị hại sai sao, không phải, vậy thì việc gì phải sợ hãi.
Từ Thiến bị Tạ Đường nhìn chằm chằm, trong lòng thế mà hơi sợ hãi, cô ả lạnh lùng trừng mắt lại, phủi tay liền đi.
Lúc cô ả rời khỏi, học sinh trong phòng điều khiển đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, thậm chí có điểm hưng phấn kích động.
Đột nhiên cả phòng liền náo nhiệt.
“Hahaha, vừa rồi thấy sắc mặt của Từ Thiến và Đồng Giai không? Ngày thường phách lối, hôm nay bị vả mặt.”
“Tao cảm thấy thật thống khoái a ha ha ha.”
Tào Đình cũng có cảm giác hả hê, có điều cô càng lo lắng cho Tạ Đường hơn, nhẹ giọng nói: “Sau này chỉ sợ Từ Thiến càng muốn nhằm vào cậu.”
Tạ Đường bình tĩnh nói: “Không sợ, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.”
Mọi người nhìn Tạ Đường. Thiếu nữ đứng đó, làn da tuyết trắng, tóc ướt đen nhánh, an tĩnh lại cường đại, xinh đẹp đến loá mắt.
Sau chuyện này, Đồng Giai đã thu bớt tính tình, cô ta thấy Tạ Đường liền đi đường vòng, chỉ ngẫu nhiên gặp mặt oán hận trừng Tạ Đường.
Mà Từ Thiến cũng tạm thời không có động tĩnh.
Rất nhiều nữ sinh bị Từ Thiến cùng Đồng Giai khi dễ, bao gồm Tào Đình đều thấy khâm phục cùng cảm kích Tạ Đường, thậm chí nhịn không được thích cô…… còn có điểm hơi hơi sùng bái.
Vương Văn Văn có chút ghen tị, nhéo nhéo gương mặt trắng nộn của Tạ Đường: “Xong rồi, cậu sắp bị đoạt đi rồi.”
Tạ Đường bị cô chọc, nhẹ giọng bật cười.
Cùng ngày, Cố An Nam thấy những việc này tâm tình cũng thực phức tạp…… Hắn phát hiện, Tạ Đường hình như so với ấn tượng của hắn thì không giống nhau lắm?
Dường như cô không phải là nữ sinh nội liễm ít nói trong ấn tượng của hắn, mà là người toàn thân tản ra quang mang, bất kể tính cách hay năng lực đều có điểm khó nắm bắt……
Ba ngày tập huấn gian khổ khó tả sắp kết thúc, ngày cuối cùng phải làm thực hành. Tất cả tiến hành phân nhóm, mỗi nhóm 4 người.
Đề bài lần này là “Chua xót”, yêu cầu tự do phát huy, vận dụng hết thảy nguyên vật liệu, làm ra tác phẩm ngon lành lại có thể chấn động lòng người.
Rất nhiều học sinh vừa đọc đề đã không tự chủ được mà gãi gãi tóc.
Từ Thiến là nhóm thứ 3, cô ả cười lạnh, ác thanh ác khí nói: “Mày tốt nhất làm cẩn thận một chút.” Ả ta nhìn chằm chằm Tạ Đường, trong mắt tràn đầy tâm tư trả thù.
Tạ Đường đầu cũng chưa nâng, không thèm để ý đến cô ta, mấy nữ sinh bên cạnh vây quanh an ủi cô, cô đều nói không có việc gì.
Cô quả thực có thể đoán được Từ Thiến sẽ làm gì.
Đời trước đợt tập huấn này cũng xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn. Lúc ấy Đồng Giai không ăn trộm, nhưng có một nữ sinh khác xảy ra xung đột với Từ Thiến. Đến ngày khảo thí thứ ba, nữ sinh kia bị bình xịt cay xịt vào mắt, đi bệnh viện rửa mất một khoảng thời gian, thậm chí còn bỏ lỡ khảo thí.
Tạ Đường không chút nghi ngờ người hiện tại xung đột với Từ Thiến đã trở thành mình, cô ả hận cô đến nghiến răng nghiến lợi, loại thủ đoạn này sẽ dùng với cô.
Mà cùng lúc đó, Hội diễn văn nghệ của trường hôm sau sẽ bắt đầu, chiều hôm nay diễn tập một loạt kể cả nghi thức tiến hành.
Lục Trác mặc tây trang thân hình cao ráo, ngồi trên bàn ở hậu trường, vóc người anh quá cao làm không gian có vẻ nhỏ hẹp. Tổ hóa trang kinh ngạc cảm thán nhìn gương mặt anh tuấn bức người của thiếu niên.
Lục Trác nhắm hai mắt, khóe miệng hơi rũ, có vẻ thất thần.
Ngón tay anh rũ ở túi áo tây trang, “lạch cạch” khảy chiếc kẹp tóc không biết đã được nhét vô khi nào.
“Lạch cạch” đẩy ra, “lạch cạch” đóng lại.
Tiết tấu hỗn độn, không hề kết cấu, cảm xúc hỗn loạn.
Hướng Hoành cùng Quan Vũ đẩy cửa tiến vào: “Trác ca, anh xác định đem hết hoa của mấy em gái này vứt đi sao?”
Nhắc tới chuyện này, Lục Trác nhướng mày lộ vẻ bực bội nồng đậm, phun ra một chữ: “Ném.”
Hai nam sinh ngoài cửa bất đắc dĩ liếc nhau, Quan Vũ đi vứt hoa, Hướng Hoành đang định đi vào thì từ hành lang bên kia có một người đi đến. Nữ sinh này hắn biết, hoa hậu giảng đường của khoa - Tạ Khinh.
Tạ Khinh mặc lễ phục đỏ thẫm, trang điểm tinh xảo, so với ngày thường càng đẹp hơn, trên cổ đeo một chiếc vòng, cô ta hơi hơi ngẩng cổ, cười hỏi Hướng Hoành: “Lục Trác ở bên trong sao?”
Hướng Hoành không phải chưa thấy qua mỹ nữ, có điều hôm nay Tạ Khinh rất xinh, hai mắt cậu ta sáng lên một chút, lại thăm dò đi vào, báo với Lục Trác: “Trác ca, chị gái Tạ Đường tìm anh.”
Nghe thấy cái xưng hô này, biểu cảm trên mặt Tạ Khinh mất tự nhiên một chút.
Đang tưởng rằng giây tiếp theo có thể đi vào, thì bên trong truyền đến một tiếng lãnh đạm: “Cút.”
Tạ Khinh: “……”
Cô ta không rõ vì sao Lục Trác lại có địch ý lớn với mình như vậy. Lục Trác luôn luôn không coi ai ra gì, nhưng đối đãi với nữ sinh cũng nho nhã lễ độ, không giống với mình, ánh mắt lộ rõ ý lạnh như băng cùng vẻ chán ghét không hề che giấu.
Mà cô ta cùng anh chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên vào lần trước trên sân bóng rổ.
Hướng Hoành có chút xấu hổ, liền giúp Tạ Khinh nói chuyện: “Này, Trác ca số thật là đào hoa nha.”
Sắc mặt Tạ Khinh càng trắng, gượng gạo cười cười: “Mình..., mình... lần trước cậu bảo Tạ Đường tặng hoa, con bé không tới được, mình có thể thay……”
Lời nói còn chưa nói xong, cửa bị kéo ra từ bên trong, nam sinh cao lớn tựa vào cửa, vô hình trung cho người ta mười phần cảm giác áp bách.
Lục Trác trên cao nhìn xuống, lạnh lùng liếc Tạ Khinh, biểu tình lạnh băng.
“Cút.” Lục Trác lại lặp lại một lần, trong ánh mắt lạnh nhạt mang theo cảnh cáo.
Tạ Khinh sắc mặt trắng bệch, móng tay véo trong lòng bàn tay, nhục nhã rời đi.
Nghi thức sắp bắt đầu, chuẩn bị đến lượt Lục Trác. Lục Trác chỉ cần đi lên cầm microphone nói chuyện, phía dưới sẽ vỗ tay nhiệt tình như lửa, toàn bộ không khí Hội diễn văn nghệ sẽ lên tới cao trào.
Ánh đèn đánh vào sân khấu, Lục Trác đi tới.
Học sinh toàn trường ở phía dưới, đặc biệt là nữ sinh, mặt đỏ tai hồng bắt đầu sôi trào.
“Chào mọi người.” Lục Trác cung kính khom người, mặc kệ một bên thét chói tai, không biểu tình ngẩng đầu, bắt đầu đọc diễn thuyết. Thanh âm của anh trầm thấp từ tính, tây trang cắt may thỏa đáng, đứng ở trên đài anh tuấn kinh người, tính tình ổn trọng.
Hướng Hoành ôm cánh tay ở vải đỏ phía sau nhìn, đều nhịn không được tấm tắc.
“Trác ca hôm nay thật soái, tớ lỡ yêu cậu mất rồi.”
Quan Vũ trêu ghẹo: “Đáng tiếc có người không yêu.”
Hai người đang chơi game, nghe thấy đài bên kia có mấy nữ sinh ầm ĩ tiến đến, bọn họ ngoái đầu nhìn lại, thì ra là Tạ Khinh cùng đám bạn của cô ta.
Đang muốn quay đi bỗng nhiên nghe thấy Vu Tuyết Kiều nhắc tới một cái tên quen thuộc.
Vu Tuyết Kiều đang nhỏ giọng nói chuyện với Dung Tú: “Cậu biết gì chưa, Tạ Đường đắc tội với chị đại lớp C, Từ Thiến ấy.”
Vu Tuyết Kiều quan hệ rộng, cũng kết giao với loại người như Từ Thiến.
Dung Tú che miệng, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy, sau đó sao?”
Vu Tuyết Kiều nói: “Nó tự tìm đường chết, nghe nói ở Trung tâm Tập huấn chọc giận Từ Thiến, Từ Thiến sáng nay gọi điện nói sẽ chỉnh cô ta. Tớ hỏi chỉnh nó như thế nào, nói là mua bình xịt cay, đến lúc đó……”
Lương Lan ở bên cạnh kinh ngạc vô cùng, không ngờ Vu Tuyết Kiều thế mà lại tán đồng cách làm của Từ Thiến, còn xem đây là chuyện cười bàn tán lung tung.
Cô bỗng nhiên cảm thấy chính mình trước kia bị đá đập vào đầu mới cùng những người này làm bạn, chỉ vì cái quan hệ lẩn quẩn này mới bị xa lánh sao?
Tạ Đường…… Tạ Đường, cô chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra……?
Cô sốt ruột, nhìn sang chỗ Tạ Khinh đang luyện dương cầm, cô ta thờ ơ, tức khắc lòng cô phát lạnh.
Cô không biết Tạ Khinh không nghe được hay căn bản cố tình làm lơ, chắc hẳn từ đáy lòng hy vọng Tạ Đường bị Từ Thiến khi dể.
Cô nghĩ, Tạ Đường hình như biết Lục Trác - người đang đứng trước đài diễn thuyết, bèn ngựa chết làm như ngựa sống.
Cô nhịn không được đứng lên, lớn tiếng nói với Vu Tuyết Kiều: “Làm sao đây, Từ Thiến thật quá đáng, nếu xịt bình xịt hơi cay vào mắt của Tạ Đường sẽ hỏng mắt mất!”
Thanh âm to đến nỗi khiến Vu Tuyết Kiều hoảng sợ, cô ta trừng Lương Lan: “Cậu lớn tiếng như vậy làm gì ——”
Giọng nói còn chưa dứt, chỉ nghe microphone trê sân khấu microphone truyền đến tiếng rít bén nhọn thật dài, quả thực muốn thủng màng tai.
Tiếp theo, sân khấu bên kia truyền đến ầm ĩ ồn ào, như là đã xảy ra chuyện lớn.
Hướng Hoành lộp bộp trong lòng, mở ra màn vải đỏ trên sân khấu ra nhìn.
Chỉ thấy Lục Trác lạnh mặt, ném microphone, nhảy xuống sân khấu, chân dài bước, hờ hững lướt qua nhóm giáo viên, bộ dáng nôn nóng muốn gϊếŧ người.
Hướng Hoành: “……” Mẹ nó! Điên rồi sao, đang diễn thuyết nha!
Toàn thể giáo viên đều chấn động.