REVIEW CHỊ GÁI GIẢ MẠO TÔI LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA BOSS
Tác giả: Minh Quế Tái Tửu
Thể loại: Hiện đại, song trùng sinh, thanh xuân vườn trường, chữa lành, nhẹ nhàng, HE
Độ dài: 78 chương
Tình trạng: Hoàn.
Giới thiệu:
Năm ấy Tạ Đường 15 tuổi, cô đã cứu người cô thầm thương khỏi cơn sóng thần, cậu ấy cảm động, hứa rằng sau này lớn lên sẽ lấy cô.
Thời gian trôi qua, cậu thiếu niên kiêu ngạo ấy trưởng thành, trở thành một người âm trầm, lạnh lùng.
Thế nhưng cậu ấy lại có thể dịu dàng, nhu tình với một cô gái, mà người đó… không phải cô.
Người mà anh muốn chung sống đến hết đời, cũng không phải cô.
Nữ chính chỉ biết trơ mắt nhìn chị gái giả mạo mình, đường đường chính chính đính hôn với anh, còn mình lại trở thành nữ phụ độc ác muốn ngáng chân.
Trở lại điểm xuất phát, Tạ Đường tuyệt đối sẽ không cứu Lục Trác trong trận sóng thần năm đó nữa, mặc kệ anh ta tự sinh tự diệt.
Thế nhưng vào một ngày đi học nào đó, hành lang yên tĩnh bỗng nhiên lại xôn xao, mọi người bàn ra tán vào. Sau đó, tất cả bạn học tránh ra hai bên, nhao nhao nhường đường.
Bệnh nặng chưa khỏi, sắc mặt Lục Trác tái nhợt đi từ cuối hành lang lên.
Trong nháy mắt Tạ Đường thấy vẻ mặt sáng lên của người chị, cảm thấy vô vị, xoay người muốn rời đi.
Nhưng lúc này đây, nam thần mà chị mình tha thiết ước mơ hai kiếp, lại đang nắm lấy tay cô.
Cả đêm qua, Lục Trác đều mơ thấy những giấc mơ lộn xộn liên quan đến kiếp trước... Bảo bảo rất oan ức đây này, chờ đợi cả đêm, dầm mưa cả đêm, sắp sốt thành viêm phổi rồi, thế mà tiểu mỹ nhân ngư của anh lại không xuất hiện: “Sao tối qua lại không đến?”
***
Năm ấy Tạ Đường hai mươi lăm tuổi, chỉ có thể bất lực hấp hối trên bàn phẫu thuật, hoàn thành nhiệm vụ của quả thận sơ cua của chị gái Tạ Khinh. Thứ mà Tạ Đường mất đi không chỉ là một quả thận, còn là kỳ vọng nhỏ nhoi về tình thân, một chút vương vấn và không cam lòng của mối tình đầu.
Một lần nữa mở mắt ra, cơn ác mộng đeo bám Tạ Đường 25 năm dường như đã biến mất, cô đã trở về năm mười lăm tuổi, khi tất cả mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu.
Một đời này Tạ Đường chỉ muốn bình an khỏe mạnh sống an ổn tới già. Tình thân, tình thương đều đã khép lại ở một kiếp kia rồi.
Nhưng không các bác ạ, ông bà ta có câu “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng” chính là để miêu tả nhân vật chị gái Tạ Khinh. Tác giả một lòng muốn nữ phụ mang thuộc tính độc ác thì câu chuyện này sao có thể không đờ - ra - ma được?
Tạ Đường một lòng muốn bảo vệ di vật của ông, nhanh chóng trưởng thành, rời xa nhà họ Tạ, không muốn có quan hệ với người cha ích kỷ tham tài, người mẹ thiên vị lệch lạc, và người chị gái ruột thịt luôn tìm mọi cách đạp em gái dưới chân.
Nhưng không ngờ ngọc thạch ông truyền lại cho cô lại có tác dụng ôn dưỡng cơ thể, hỗ trợ nâng cấp các giác quan của cô, vô cùng thích hợp với chuyên ngành mỹ thực cô đang theo đuổi. Nhưng ngọc thạch cũng chỉ hỗ trợ phần nào năng khiếu mỹ thực của Tạ Đường, những kiến thức chuyên nghiệp, tài năng của cô hoàn toàn là nhờ vào sự chăm chỉ tôi luyện ở kiếp trước.
Dù sao thì trước khi chết, Tạ Đường cũng đã có chuyên môn bằng với giám sư mỹ thực bậc một, nên việc cô trở nên nổi bật trong phương diện học tập cũng là điều bình thường.
Mình thấy tác dụng chính của ngọc thạch là filter thẩm mỹ. Một cô bé sống ở nông thôn 10 năm, dù được đón về nhà cao cửa rộng nhưng cuộc sống có khác gì con rơi con ghẻ, về mặt thể chất, ngoại hình không thể nào như thiên kim tiểu thư da thịt như tuyết, dung mạo như hoa được. Đeo ngọc vài ngày mà đã biến thành mỹ nhân khí chất, một thân skincare. Quả nhiên là bàn tay vàng trong làng thẩm mỹ.
Tạ Đường một bên thực hiện kế hoạch tương lai tươi sáng, một bên thong thả kết giao bạn bè, trải qua cuộc sống vườn trường vui vẻ. Đời làm gì có chuyện hoàn mỹ như thế, đời này cô tránh mối tình đầu Lục Trác như tránh tà, nhưng duyên âm hai đời chạy sao thoát.
“Ngày đầu tiên: Lục Trác: Tôi lại chủ động tìm Tạ Đường thì tôi chính là heo.
Ngày hôm sau: Lục Trác: Tôi là heo.”
Từ đây mình xin phép được gọi Lục Trác bằng cái tên Lục Heo. À, anh còn là một con heo mọi, đen từ đầu đến chân. Tuyệt kỹ tán gái, boy lạnh lùng nhưng âm thầm bảo vệ, nghiện mà ngại, ngại chi rồi nghẹn, một bên vừa ấm ức tại sao ánh trăng sáng trong lòng Lục Heo lại không quan tâm anh, một bên bày mưu tính khổ nhục kế, để Tạ Đường dần dần chú ý đến anh.
“Lục Trác cảm thấy mơ hồ, khó chịu, nôn nóng, bất an, hỗn loạn.
Anh nhìn chằm chằm vành tai thiếu nữ trắng nõn, trái tim bỗng đập liên hồi không tự chủ được.
Nhưng anh không hề chớp mắt mà ngóng nhìn cô, bỗng nhiên hiểu rõ, anh có thể là trúng độc, mà độc này chỉ có cô giải được.”
Lục Trác là thái tử của Lục thị, hội đủ thuộc tính bad boy vườn trường, nhà mặt phố, bố làm to, anh tuấn khó cưỡng, tình nhân trong mộng, con rể trong mơ của biết bao nhiêu nhà. Nhưng mọi người chỉ nhìn thấy nửa phần đắm chìm dưới ánh sáng của anh, lại không thấy được cả màn đêm đang bị anh che khuất sau lưng. Lục đại thiếu gia chỉ là tấm bình phong che chắn cho đứa con riêng bảo bối của cha Lục.
Lục Trác lớn lên trong sự thiếu khuyết tình thân của cha và sự vắng bóng của mẹ. Đời trước anh cô độc đi trong bóng tối cả một đời, lặng lẽ bảo vệ ánh sáng duy nhất của anh, nhưng cuối cùng ngọc nát hương tan, anh mất cô, mất cả chính mình.
Có lẽ ông trời cũng đang tự nhủ, đẻ ra thằng con cưng mà nó đi con đường tự hủy quá, báo quá báo, nên ông đành phải cho hai đứa nó trùng sinh, còn phải cho nó giữ lại ký ức kiếp trước, kẻo tụi nó tự hủy lần hai.
Vâng, đương nhiên với sự sụp pót hết công sức của “cha guột” nam chính cùng cái tag HE, nên đời này, mọi hiểu lầm giữa Lục Trác và Tạ Đường cũng được hóa giải, hai con người cô độc cuối cùng cũng về chung một nhà, trải qua thời gian yêu đương gà bông chíp chíp, ngọt tới ê răng người đọc. Gâu!!
Cảm nhận của riêng mình là tác giả nắm rất chắc thuộc tính của các nhân vật phụ, thiết lập tình tiết có chút cực đoan nhưng khắc họa rõ màu sắc riêng của từng nhân vật. Nội dung cũng không quá lan man, cái kết hợp lý, một tác phẩm có thể đọc hết từ đầu đến cuối, không nhảy chương, thích hợp đọc giải trí.
Bình luận truyện