Lý Tử Hàng không quay lại xe buýt, giáo viên dẫn đầu đội hình như có việc gấp phải giải quyết, nói với tài xế vài câu rồi rời đi trước, cũng có học sinh cùng phòng thi với Lý Tử Hàng và Tạ Đường. Trong chốc lát cả xe buýt đều biết chuyện vừa rồi xảy ra trong phòng thi Tạ Đường.
Bọn họ sáng nay chứng kiến
Lý Tử Hàng quấy nhiễu Tạ Đường, bây giờ nghe nói cậu ta làm ra chuyện này, đương nhiên là rất phẫn nộ, bọn họ cảm thấy cậu ta thật sự là hết chỗ nói rồi, kinh tởm.
Buổi sáng không ai đến gần Tạ Đường, nhưng hiện tại có hai cô gái tới gần Tạ Đường, thấp giọng an ủi cô.
Suy cho cùng, khi vướng vào loại hãm hại này, con gái sẽ luôn có cảm giác đồng cảm như chính bản thân mình đang bị vậy.
Lúc này mọi người đều có chút kỳ quái, Tạ Đường tại sao lại xảy ra chuyện bất bình như vậy, mà chị gái cô ấy lại ngồi ở hàng ghế đầu làm như không có chuyện gì, không nói lời nào, vẻ mặt hình như có chút khó coi.
Mọi người cảm thấy kì quái.
Mọi ngày Tạ Khinh luôn tỏ ra rất yêu thương em gái, không tranh giành, thậm chí còn rất chiều chuộng em gái.
Đây tất nhiên là điểm ưu tú của Tạ Khinh.
Thực tế, nếu cô ta chỉ chọn một khía cạnh của mình thì sẽ không đủ để nổi bật giữa đám đông. Ví dụ, em gái cô ta đẹp hơn cô ta về diện mạo, ngoại hình.
Sở dĩ cô ta có thể trở thành nữ thần của khoa thực ra là do tổ hợp: thành tích tốt, ngoại hình đẹp, điều kiện gia đình tốt, đối xử với chị em, bạn bè và bạn học rất thân thiện và hòa thuận - đặc biệt là vô cùng chiếu cố Tạ Đường.
...... Những khía cạnh khác nhau này cộng lại tạo cho cô ta sự nổi tiếng, và cô ta cuối cùng cũng được chọn làm hoa khôi của khoa.
Tuy nhiên, bây giờ không biết có phải là ảo giác của mọi người hay không, chỉ cảm thấy Tạ Khinh không đối xử tốt với em gái mình như từng nghe trước đây, ngược lại có vẻ hơi... cạnh tranh và ghen tị.
Tất nhiên, bọn con trai đương nhiên không để ý, Tạ Khinh vẫn là nữ thần hoàn mỹ trong lòng họ, chỉ có một số cô gái mới để ý vô cùng tinh tế.
Thi xong trời đã tối, theo thông lệ trước đó, mọi người được nghỉ ở khách sạn gần trung tâm thành phố một đêm.
Năm ngoái, được ở khách sạn của Tạ thị, tương đương với đãi ngộ của Tạ Khinh, điều này khiến mọi người khen ngợi Tạ Khinh rất nhiều và cảm thấy cô ta rất hào phóng.
Nhưng năm nay, Tạ Khinh và Tạ Đường đều ngồi trên xe và ở tại khách sạn của Tạ thị. Nên nói Tạ Đường mời khách hay Tạ Khinh mời khách?
Vì thế năm nay mọi người đều ăn ý mà không giống như năm ngoái, thời điểm xuống xe đã rói rít khen Tạ Khinh.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hai cô gái đi đến gần Tạ Đường vô tình nói: "Tạ Đường, khách sạn nhà cậu hình như đã mở rộng hơn năm ngoái một chút."
Tạ Khinh đi phía trước, lông mày cau lại dữ tợn, khuôn mặt vô cùng khó coi. Khách sạn của nhà Tạ Đường? Những người này có biết vị trí nó trong nhà như thế nào không? Rõ ràng là của cô ta-
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của cô ta dịu đi ngay lập tức, bởi vì có một chiếc Phaeton đang đậu trước khách sạn.
Người thanh niên bước xuống xe, mặc một bộ vest màu xám, tuy khí chất không mấy nổi bật nhưng đường nét cũng được gọi là đẹp trai.
“Anh Cố Viễn, sao anh lại ở đây?” Tạ Khinh ngạc nhiên nói.
Cố Viễn nhìn cô ta giây lát, sau đó nhìn Tạ Đường ở phía sau, cười nói: "Tôi vừa xuống máy bay, nghe chú nói là cô đang thi. Qua mời hai chị em ăn cơm."
Cố Viễn 20 tuổi. So với đám nam sinh lông lá trong trường thì anh có khí chất trầm ổn của người đàn ông trưởng thành, mấy nữ sinh đi sau Tạ Khinh hâm mộ không thôi.
Tạ Khinh thấy vậy đắc ý, bước tới nắm lấy tay Cố Viễn: "Vậy thì mời mọi người cùng nhau đi ăn.”
"Thật không? Có phải được ăn một bữa tiệc hải sản lớn sao?"
Tạ Khinh rất biết lấy lòng người khác, dịu dàng cười: “Đương nhiên.”
Cố Viễn nói: "Không thành vấn đề, buổi tối cùng nhau đến đây đi."
Mới vừa rồi mấy nữ sinh kia còn khen ngợi Tạ Đường, đến cuối cùng cũng không chịu nổi sự cám dỗ của thức ăn với mỹ nam giờ đều đang vây quanh Tạ Khinh nịnh nọt.
Tạ Khinh đắc ý khinh bỉ nhìn Tạ Đường bị ném phía sau, giống như khoe mẽ, nhưng Tạ Đường lại rũ mắt xuống, như là không để tâm chuyện này.
Tạ Đường nhớ tới đoạn kết của Cố Viễn ở kiếp trước...
Số phận Cố Viễn đời trước rất thảm, tuy gia cảnh được coi là có chút giàu có, nhưng sau khi nghe tin chị gái sắp gả vào Lục gia, anh ấy liền tức giận đến sinh bệnh, tình trạng bệnh ngày càng tệ, đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối...
Nếu phát hiện sớm hơn, có thể chữa trị kịp thời nhưng Cố Viễn luôn nghĩ rằng mình với Tạ Khinh lường tình tương duyệt*. Liều mạng làm việc, tính toán chờ Cố thị phát triển vượt xa Tạ thị sẽ đến cầu hôn.
*Lưỡng tình tương duyệt: đối phương đều thích nhau.
Có thể nói rằng anh ta vẫn luôn chờ đợi Tạ Khinh.
Mặc dù chị ta không thích Cố Viễn, nhưng lại không muốn bỏ vì lòng ham muốn chiếm hữu đồ vật biếи ŧɦái của chị ta.
Tạ Đường bước chân vào Tạ gia khi đó mới mười tuổi. Vừa vặn hôm đấy Cố Viễn đến chơi, lần đầu tiên Tạ Đường nhìn thấy người này, cô nghĩ anh ta cũng là một thành viên trong nhà nên cũng gọi theo Tạ Khinh là "Anh Cố Viễn ". Kết quả làm Tạ Khinh tức giận, chị ta đẩy mạnh cô suýt ngã xuống cầu thang.
Sau đó, Tạ Đường lớn hơn một chút, mới biết đây là người của chị ta thích, cô dứt khoát tránh xa, không dây dưa đến họ.
Trong những năm gần đây, mỗi lần Cố Viễn từ nước ngoài về, anh ta luôn mang theo nhiều món quà khác nhau tặng chị gái, chẳng hạn như chiếc vòng cổ mà Đậu Nhã Nhiên để ý lần trước. Tất nhiên, anh ta cũng sẽ mang một ít cho Tạ Đường, nhưng cũng chỉ là tiện tay, cũng không để ý.
Sau đó, Tạ Đường qua đời trước Cố Viễn, cũng không biết kết cục của anh ta thế nào.
Chỉ biết rằng lần cuối cùng nhìn thấy anh ta ở kiếp trước, sắc mặt anh ta rất phờ phạc, cả người giống như một người sắp chết, hoàn toàn không nhìn thấy bộ dạng ban đầu.
...Thật đáng tiếc.
Xét cho cùng, Cố Viễn này tuy tầm thường, không nổi bật nhưng lại là người tốt, tính tình hiền lành.
Ít nhất kiếp trước cho dù thích chị gái, anh ta cũng chưa từng đối với cô chế nhạo mỉa mai, ngược lại xem như còn chu đáo, mang theo hai món quà, chiếu cố cô lúc ấy bị mọi người bỏ qua.
...
"Đường Đường, em đang thất thần cái gì đấy, lại đây!”
Tạ Khinh lúc này mới ý thức còn có một cái bóng đèn chán ghét, hờn dỗi nói với Cố Viễn:
"Anh Cố Viễn, lần nào anh đến cũng chỉ quan tâm mỗi em, không phát hiện Đường Đường cũng tham gia thi sao? Đây là lần đầu tiên em ấy dự dự thi. Cũng không dễ dàng, nên cần được cổ vũ. "
Vừa nãy bị Dương Mỹ Linh cùng mọi người trên xe làm cho mất mặt, bây giờ xem như hòa nhau. Tâm trạng cô ta lúc này mới tốt lên.
Cố Viễn nói: “Đường Đường, em muốn ăn gì, chờ lát nữa nói sau.”
Tạ Đường thở dài… Cô chẳng lẽ lại không nghe ra giọng điệu khoe mẽ của Tạ
Khinh, cô cũng không có tình cảm với Cố Viễn. Với lại cô với anh ta không thân, số lần gặp mặt nói chuyện mấy năm nay cũng không quá mười câu, không biết chị ta có gì để khoe khoang...
Tạ Đường cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, trải qua sự cố với Lý Tử Hàng vào buổi chiều, bụng nhỏ có chút đau.
Cô xoa xoa thái dương, gật đầu nói ngắn gọn: “Ừ.”
"Các em đi cất đồ đạc vào khách sạn trước, tôi đi đỗ xe.”
Tạ Khinh dịu dàng đáp: "vâng."
Tạ Đường phớt lờ ánh mắt nhìn mình của Tạ Khinh, theo mọi người đến khách sạn.
Những ngày này đang là thời kỳ cao điểm của du lịch, rất nhiều người đến thành phố A để du lịch, khách sạn năm sao của Tạ thị phải tiếp đãi rất nhiều khách.
Vừa bước vào sảnh, họ đã thấy nhiều người vội vã kéo vali ra vì không đặt được phòng, nhưng đây là khách sạn của nhà Tạ Khinh, đương nhiên mọi người không phải lo lắng về điều này, ông Tạ đã đặt phòng cho Tạ Khinh và các bạn cùng lớp của cô ta.
Nhân viên quầy lễ tân cung kính chào tạ Khinh: “Đại tiểu thư.”
Tạ Khinh quen đường, nhoẻn miệng, đưa hành lý cho cô ấy: “Phòng đã sắp xếp xong chưa.”
Nhân viên quầy lễ tân vội vàng gật đầu: “Mời đi theo tôi."
Những cô gái phía sau không khỏi ngưỡng mộ và ghen tị, khí chất kiêu ngạo của tiểu thư chuỗi khách sạn này có khác.
Một chàng trai bên cạnh thở dài xúc động: "Khách sạn đắt tiền như vậy. Nếu không có dính chút quan hệ với cô ấy, e là cả đời cũng chưa được bước chân vào khác sạn xa hoa này."
Tạ Khinh trong lòng đắc ý, nói với những người phía sau: “Chờ một chút, mình đi xử lí phòng.”
Khách sạn này có mấy dãy phòng dành cho tổng thống, có bể bơi vô cùng sang trọng. Tuy nhà họ Tạ rất tiết kiệm nhưng cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Hai năm trước, Tạ Khinh cùng 9 người khác đến làm bài kiểm tra, họ ở trong khách sạn này, phòng của cô ta là phòng tổng thống, trong khi các bạn học khác ở phòng VIP bên dưới.
Tất cả đều miễn phí cho nên mọi người cũng không dám phê bình cô ở một mình trong phòng tổng thống. Đây là khách sạn riêng của nhà họ, cho bọn họ ở miễn phí là đã tốt rồi, nhưng cũng rất ghen tị.
Chính vì vậy, có thể nói năm nào Tạ Khinh cũng đi thi khoe sắc lấy lòng.
Lần này cô cũng nói thẳng: "Có bao nhiêu phòng tổng thống?”
Nhân viên quầy lễ tân nói: “Chỉ còn một phòng.”
Tạ Khinh liếc mắt nhìn Tạ Đường phía sau, trong mắt lộ ra vẻ vui sướng. Ba mẹ biết Tạ Đường có tham gia thi và chỉ để lại một phòng tổng thống cho cô ta, điều này cho thấy rằng ba mẹ không quan tâm đến nó chút nào, vẫn ưu ái cô ta như mọi khi.
Mấy ngày nay cô ta thực sự lo lắng, cho dù Lục Trác có theo đuổi Tạ Đường? Cha mẹ đối với mình nhiều hơn Tạ Đường mười mấy năm, Tạ Đường so với chính mình là cái gì?
Cô ta nhếch môi, cố tình lên giọng: "ah,đấy là ba mình để lại, Đường Đường cùng các bạn có thể sắp xếp các phòng VIP bên dưới."
Mọi người đều hiểu ý tứ trong câu nói của tạ Khinh, bất giác mà nhìn về phía Tạ Đường.
Tại sao trong nhà Tạ Khinh chỉ để dành phòng tốt nhất cho mỗi Tạ Khinh, nhưng lại để Tạ Đường ở với bạn cùng lớp?
Còn vừa rồi cũng không nghe thấy nhân viên khách sạn chào hỏi Tạ Đường, không coi Tạ Đường là nhị tiểu thư sao?
Nhưng ngay khi giọng nói của tạ Khinh rơi xuống, nhân viên quầy lễ tân đã rất lúng túng: "... Chính xác là chỉ còn có một căn phòng tổng thống, nhưng phòng đấy là dành riêng cho...Tạ Đường tiểu thư."
"Cái gì?” Tạ Khinh choáng váng hét to lên gần như mất giọng.
Mấy học sinh phía sau đều sửng sốt, Tạ Đường cũng có chút kinh ngạc, làm sao có thể là chính mình? Cha mẹ sẽ không bao giờ làm điều này, cô rất hiểu bọn họ.
Sắc mặt Tạ Khinh trở lên xấu xí, đè nén giọng nói, nóng nảy hướng về phía trước tức giận: "Cô có lầm không? Tôi là đại tiểu thư nhà họ Tạ, Tạ Khinh! Tôi năm ngoái đã đến đây, mau gọi cho ba tôi."
Nhân viên lễ tân nhỏ giọng xin lỗi: "... Tôi xin lỗi, đại tiểu thư, chihs xác không nhầm, căn phòng này quả thực là dành cho Tạ Đường tiểu thư."
"Hơn nữa, ông Tạ cũng đã căn dặn nếu khách có thẻ đen muốn đặt phòng thì phải nhường phòng cho họ, chỉ có ủy khuất ngài xuống phòng VIP ở tầng dưới. "
"Nhưng tại sao Tạ Đường lại có thẻ đen?"
Tạ Khinh vô cùng tức giận, gần như không thể kiểm soát được giọng nói của mình.
"Căn phòng là của nhị tiểu thư, nhưng cô ấy không phải là người đặt trước. "
Nhân viên phục vụ nhìn xuống sổ đăng ký nói: "Là tiểu Lục tổng của Lục gia."
Tạ Khinh:"..."
Não cô ta ù đi, Lục Trác?
Sắc mặt cô ta trắng xanh, Lục Trác sau khi xuống xe không phải đã trở về sao? Chuyện của Tạ Đường sao còn có thể lo liệu? Lòng tự trọng của anh còn chưa bị chà đạp đủ sao?
Tại sao Tạ Đường từ chối anh mà anh vẫn bảo vệ nó như thế?
Nhưng căn phòng mà Lục Trác đặt tên là Tạ Đường ở, cho dù có gọi ông Tạ đến
cũng vô dụng, ngược lại càng làm cho cha Tạ gia coi trọng Tạ Đường sau khi biết chuyện!
Cô ta trừng mắt nhìn Tạ Đường cách đó không xa.
Tạ Đường cau mày nghi ngờ, có vẻ như cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lẽ ra cô nên đến để hỏi rõ ràng, nhưng sau khi ra khỏi phòng kiểm tra, bụng dưới của cô đã hơi đau, quên đi, chắc dì cả đến thăm. Dù ở phòng tổng thống hay phòng thường, Tạ Đường chỉ muốn nhanh chóng nghỉ ngơi.
Tạ Khinh nghiến răng tuyệt vọng, biết rằng căn phòng này không thể bị cướp, cô ta quay lại, cười miễn cưỡng với đám người phía sau:
"Các cậu đi nghỉ trước đi, sức khỏe Đường Đường dạo này không được tốt lắm. Cho nên ba tôi đã đặc biệt để lại căn phòng cho em ấy."
Các bạn trong lớp sao lại không nhìn ra sự xấu hổ của Tạ Khinh, họ nhìn nhau một lúc và gật đầu, hướng phía thang máy rời đi.
Nhưng những lời bàn tán,nghị luận vẫn sôi nổi: "Có chuyện gì, tôi cứ tưởng nhà họ Tạ coi trọng Tạ Khinh, sao lại có vẻ coi trọng Tạ Đường hơn?"
"Khuôn mặt của Tạ Khinh vừa rồi rất xấu..."
Tạ Khinh bị vả mặt, mặt nóng rát, tức giận như muốn ngất.