Tạ Đường không biết rằng Lục Trác đã tỉnh lại được một lúc, nhưng ngã từ trên sô pha xuống thì có như thế nào cũng không thể bất tỉnh được. Cô hít sâu một hơi, đem Lục Trác đẩy sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, hô hấp không ngừng rối loạn.
Lục Trác cảm nhận được bản thân bị cô coi như một con mãnh thú mà đẩy ra, trong lòng khó tránh khỏi xẹt qua một tia thất vọng, ánh mắt anh u ám mà xoa xoa chân mày, nói với cô: "Xin lỗi."
Sau đó anh một tay chống lấy bàn trà, đứng lên.
Tạ Đường trong lòng một mảng phức tạp, cật lực kiềm chế suy nghĩ cùng tâm tư miên man của bản thân, nhưng lại không kiềm chế được khuôn mặt dần nóng lên kia, cô không ngẩng đầu, nhanh chóng nói với Lục Trác: "Cửa bị đóng rồi, anh giúp tôi mở ra đi."
Như thế này là muốn đi sao ---- Lục Trác đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã đi thăm dò, nếu anh không đi kiểm tra thì Tạ Đường nói không chừng sẽ ngủ lại ở phòng khách, như vậy, cho dù đêm anh có phải giả vờ như bản thân đã ngủ say trên sô pha, nhưng sáng sớm ngày mai khi mặt trời lên cao, sẽ lại được nhìn thấy cô, mà hiện tại, một khi cô rời khỏi, bản thân sẽ không có lý do nào để gặp lại cô.
Anh rất muốn gặp cô, nhưng lại sợ như vậy sẽ khiến cô chán ghét mình.
Lục Trác trầm mặc hai giây, đọc ra một chuỗi con số, nói: "Đó là mật mã."
Là sinh nhật của Tạ Đường, ban nãy vào lúc Tạ Đường thử mật mã, đều đã thử hết những gì mà Lục Trác yêu thích, ngày sinh nhật của anh, nhưng lại không hề nghĩ tới anh thế nhưng lại đặt mật mã là ngày sinh nhật của mình.
Cô không khỏi có chút giật mình cùng choáng váng, ngẩng đầu nhìn Lục Trác, cô đã nghĩ, sau lần rơi xuống biển, Lục Trác liền bỏ đi tâm tư theo đuổi cô.
Dường như nhận thấy được ánh mắt của Tạ Đường, Lục Trác đột nhiên cảm thấy xấu hổ khi thể hiện cảm xúc của mình như thế này, liền làm bộ không chút để ý nói: "Chỉ là quên đổi thôi."
Thì ra là thế. Tạ Đường nói không rõ cảm giác thất vọng trong lòng đột nhiên sinh ra này là cái gì, cô gật gật đầu, cầm túi xách trên ghế sô pha, xoay người đi về phía hành lang. Trước khi đi cô cũng không quên nhắc nhở Lục Trác: "Nhớ cân nhắc những gì tôi đã nói." Lục Trác nhìn cô rời đi mà không nhịn được xúc động cầm lấy áo khoác trên sô pha muốn đuổi theo đưa cho cô, chính là nhịn xuống, vất vả mà nhịn xuống. Cửa rất nhanh đã đóng lại, Tạ Đường đã rời khỏi nơi này.
Sau khi cô rời đi, Lục Trác bỗng nhiên cảm thấy căn nhà này liền trở nên trống rỗng đến không thể chịu nổi. Nếu không phải là vì trên bàn bếp còn có mùi thơm của đồ ăn, anh còn suýt chút nữa đã cho rằng đêm nay Tạ Đường sẽ ở lại chăm sóc cho anh chỉ là ảo tưởng của anh.
Anh đột nhiên buông thõng toàn bộ sức lực của cơ thể, ngồi xuống sô pha, trong lòng tràn đầy phiền não không cách nào nói lên lời.
Một lát sau, anh không nhịn được mà đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, anh nhìn thấy Tạ Đường đi ra khỏi tiểu khu, tài xế xe của Thư Mĩ Thanh mở cửa xe cho cô, Tạ Đường không quay đầu nhìn lại, lập tức ngồi vào trong.
Ánh sáng chiếu xuống sau lưng Lục Trác, khiến lông mày của anh có chút tối sầm lại. Anh không biết, lần kế tiếp Tạ Đường chủ động đến gặp anh, sẽ là tận khi nào.
Tạ Đường từ chỗ của Lục Trác đi ra, vội vàng khoác áo khoác ngăn cơn gió lạnh bên ngoài, lên xe, tài xế rất nhanh liền khởi động xe, cô có chút mệt mỏi nghiêng người sang một bên, mái tóc tựa rong biển che khuất đi nửa khuôn mặt của cô.
Sắc trời lúc này đã tối đen, nhưng ánh sáng từ những ngọn đèn hai bên ngã tư đường tựa như là một dải ngân hà chiếu xuống, hắt vào cửa kính xe rọi lên mặt cô.
Tạ Đường vẫn còn cảm thấy được sự rối rắm trong lòng.
Sau khi cô biết được Lục Trác đã vì cô mà làm ra nhiều việc như vậy, Tạ Đường cho rằng, kể cả là đưa phương pháp làm bánh ngọt hay đem cổ phần công ty của Thư Mĩ Thanh trong tay cho anh, cô đều có thể thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì, cô cũng bởi vì điều này mà cảm thấy áy náy bất an, một khi trả hết ân tình của anh, cô sẽ không còn những cảm xúc không thể lý giải được như vậy nữa.
Hiện tại, mặc dù Lục Trác không nhận, cô vẫn đem ân tình trả cho anh, nhưng vì cái gì, trong long cô đều---- giống như bị một bàn tay bóp lấy trái tim, không nặng không nhẹ, đau đến ê ẩm, không thể thở nổi.
Tạ Đường cơ hồ có chút trốn tránh tự hỏi nội tâm của chính mình nghĩ như thế nào, cô day day huyệt thái dương, trở về nơi ở của Thư Mĩ Thanh.
Nhưng vừa mói về tới biệt thự, chợt nghe thấy bên trong đã loạn cào cào, y tá của Thư Mĩ Thanh vừa nhìn thấy cô liền kích động chạy đến: "Tiểu thư, tiểu thư, cô mau tới bệnh viện, Thư lão thái mười phút trước đột nhiên ngất xỉu, đã được xe cứu thương chở đi rồi."
Đáy lòng Tạ Đường rơi lộp bộp một tiếng, lập tức quay đầu chạy về phía xe, giục tài xe lái thật nhanh đến bệnh viện.
Thư Mĩ Thanh tuy là tuổi đã cao, so với bà ngoại của cô còn lớn hơn đến mười mấy tuổi, bằng tuổi với ông ngoại, nhưng thân thể nhìn qua vẫn là vô cùng khỏe mạnh, vì cái gì đột nhiên lại như vậy? Tạ Đường trong lòng hoảng loạn, còn có chút hụt hẫng. Tuy rằng cùng Thư Mĩ Thanh quen biết chưa lâu, nhưng đoạn thời gian ở chung này, ở nơi nào đó trong suy nghĩ, cô đã coi bà như người thân của chính mình.
Lúc còn cùng với Thư Mĩ Thanh ở nơi này, Thư Mĩ Thanh thường xuyên nhớ lại một ít chuyện của quá khứ, làm cho Tạ Đường phải đem chuyện về ông ngoại kể lại thật chi tiết cho bà nghe.
Tạ Đường cư nhiên biết rằng bà hồi trẻ hẳn là thích ông ngoại của mình, nhưng chỉ sợ là hữu duyên vô phận, mà bà ngoại của Tạ Đường cũng vô cùng tốt, Thư Mĩ Thanh tựa hồ cũng không có ý muốn cùng với bà ấy tranh cái gì, chỉ là hy vọng có thể nghe một chút chuyện trước kia.
Huống hồ, thời điểm ông ngoại còn sống, tình cảm cùng với bà ngoại rất tốt, hiện tại bọn họ đều đã mất rồi, Tạ Đường kể cho người cùng thế hệ của bọn họ nghe về quá khứ trước đây, cũng không cảm thấy có gì.
Trừ lần đó ra, ngược lại là Thư Mĩ Thanh đối với cô đã cung cấp rất nhiều sự trợ giúp, thay cô đuổi cha Tạ đi, lại cho cô một nơi ẩn núp. Nếu không có bà, Tạ Đường có thể trong khoảng thời gian ngắn sẽ rất khó có thể sống yên ổn. Nếu Tạ Đường sống trong khách sạn, chỉ sợ cha Tạ sẽ tới uy hϊếp khách sạn đó, ép cô trở về. Nhưng ở lại chỗ của Thư Mĩ Thanh, cha Tạ hiển nhiên không dám động tới.
Cho nên hiện tại, nghe được tin tức Thư Mĩ Thanh bệnh tình nguy cấp, nội tâm Tạ Đường nhất thời có chút sụp đổ.
Bác sĩ nói căn bệnh ung thư của Thư Mĩ Thanh đã là giai đoạn cuối, không còn sống được bao lâu, tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn khí sắc hoàn hảo, nhưng đó là vì
bà ấy không chấp nhận làm hóa trị ở bệnh viện. Thư Mĩ Thanh mặc dù đã lớn tuổi, nhưng vẫn rất yêu thích cái đẹp, tình nguyện xinh đẹp mà chết đi, cũng không chấp nhận bị rụng tóc, trở thành một bà lão bị xem thường.
Có lẽ nguyên nhân là vì như thế, cho nên ba tháng trước bà mới quyết định về nước, thử tìm kiếm người ông đã khuất của mình. Bên ngoài đều đang đồn đãi, Thư Mĩ Thanh tìm được Tạ Đường, là muốn đem di sản đều giao lại cho cô.
Nhưng Tạ Đường kỳ thật cũng không cần nhiều tài dản như vậy, cô cùng Thư Mĩ Thanh không ở cùng một lĩnh vực, thương hiệu của Thư Mĩ Thanh là thương hiệu thiết kế, cô cũng sẽ không quản lý. Cô hiện tại biết được kết quả kiểm tra của Thư Mĩ Thanh, cảm thấy khó chịu, chính là bởi vì một vị trưởng bối yêu thương mình như vậy, cùng bản thân còn chưa quen biết được bao lâu, liền không còn bao nhiêu thời gian để sống.
Ngoại trừ Thư Mĩ Thanh, trên thế giới này cũng chỉ còn lại bà nội Tạ là tốt, còn đối với Tạ Đường có chút cảm tình.
Tạ Đường nghĩ đến đây, một bên chạy nhanh đến hành lang, một bên gọi điện cho bà nội. Dù sao thì bà nội Tạ từ khi cao tuổi, thân thể cũng không được tốt, liền một mực ở biệt thự trên núi tĩnh dưỡng, rất ít khi hỏi chuyện bên ngoài, trừ khi Tạ thị rơi vào nguy cấp, nếu không một năm bà cũng chẳng xuống núi được mấy lần.
Bởi vậy lần phát sinh chuyện lớn như vậy bà cũng hoàn toàn không hay biết gì cả.
Nhận được cuộc điện thoại của Tạ Đường, bà vẫn còn đang vô cùng vui vẻ, liên tục hỏi Tạ Đường gần đây thế nào.
Tạ Đường nghe được giọng của bà nội, thương tâm trong lòng lúc này mới giảm bớt được một chút, may mắn rằng thân thể của bà nội cô cũng còn coi như là khỏe mạnh, cho nên cô nói với bà nội Tạ khi nào có thời gian rảnh nhất định sẽ đi thăm bà ấy, bà nội Tạ cao hứng cùng cô nói chuyện hỏi han thêm vài câu nữa, mới cúp điện thoại.
Tạ Đường tay cầm điện thoại, trở lại phòng bệnh đẩy cửa đi vào.
Thư Mĩ Thanh lần này sau khi hôn mẹ, bác sĩ thông báo tình hình nguy kịch, nhưng chính là Thư Mĩ Thanh không có người nhà, cho nên không ai có thể ký tên cho bà. Mà Tạ Đường hiện tại tuy rằng là người duy nhất ở bên cạnh bà, nhưng lại không có huyết thống quan hệ với bà, cho nên cũng không thể ký tên.
Cũng may bây giờ còn chưa đến giờ phẫu thuật, yên lặng chờ bà tỉnh lại là được rồi.
Tạ Đường ngồi xuống cạnh giường, cầm lấy tay của Thư Mĩ Thanh, liền phát hiện trước khi bà hôn mê khí sắc nhìn qua cũng không tệ, nhưng hiện tại nằm trên giường bệnh dường như là mái tóc đã bạc trắng hơn phân nửa, cả mặt tái nhợt và ốm yếu, hốc mắt của Tạ Đường liền lặng lẽ đỏ lên.
Vốn dĩ trên thế giới này cô không có nơi để dựa vào, mà hiện tại, nhìn người yêu thương mình hôn mê, trước mắt bản thân bị kết án tử mà chính mình lại bất lực, loại cảm giác này thật sự khiến cho con người ta vô cùng khó chịu. Như là xung quanh đều trở nên trống rỗng, lập tức chỉ còn lại một mình mình vậy.
.........
Tạ Đường cũng đã mệt mỏi đến cực điểm, đêm đó là không trở về, mà ở lại bên cạnh giường Thư Mĩ Thanh.
Thư Mĩ Thanh tạm thời không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sáng hôm sau vẫn không tỉnh lại.
Vì thế, Tạ Đường để trợ lý của bà đi vào chăm sóc Thư Mĩ Thanh, còn chính mình tính toán trở lại trường học một chuyến, cô vừa mói dùng nước lạnh vỗ vỗ hai má, chỉnh lại chăn cho Thư Mĩ Thanh, định rời đi thì Thư Mĩ Thanh đột nhiên tỉnh lại.
"Đường Đường, ta có việc muốn cùng con nói, con đừng vội đi." Thư Mĩ Thanh ngủ cả một đêm, thanh âm khàn khàn, mà có lẽ là bởi vì bệnh nặng, lại không trang điểm, cả người lập tức tiều tụy vô cùng, môi cũng đã trắng bệch. Hoàn toàn không có chút khí phách nào của cái lúc mà bà mắng cha Tạ qua điện thoại.
Tạ Đường vội vàng ngồi xuống, nói với bà: "Được, con không đi, hôm nay con ở lại đây với bà."
Thư Mĩ Thanh lại cười cười, nói: "Bà nói xong liền để con đi đến trường, sẽ không muộn đâu, cũng không phải là chuyện lớn gì."
Bà nâng mắt, đối với trợ lý gật đầu, tiếp đó, Tạ Đường có chút sững sờ, trợ lý từ bên ngoài dẫn theo một vị luật sự tiến vào, trong tay luật sư và văn kiện cùng bút ghi âm.
" Thư nãi nãi, này là cái gì vậy?" Tạ Đường sửng sốt, cô đột nhiên hiểu được Thư Mĩ Thanh muốn làm gì.
Thư Mĩ Thanh nhìn cô hơi suy yếu mà cười, nói: "Con hẳn đã sớm nghe nói lần này ta trở về chính là vì muốn tìm người thừa kế tài sản, vậy con nói, ta đơn độc một mình, ngay cả con cháu cũng không có, ta nên để lại tài sản cho ai đây, quyên góp ra bên ngoài? Vậy không phải là rất đáng tiếc đi, đây là sự nghiệp mà ta đã dùng cả đời để lập nên. Ta nghĩ nếu ta đi rồi, cũng không phải chỉ còn một mình con sao?"
Tạ Đường còn đang muốn mở miệng, Thư Mĩ Thanh lại nắm chặt tay đánh gãy lời cô, nói: "Ta biết con muốn nói gì, nhưng là sau khi ta đi sẽ không còn ai bảo về được con, con phải làm sao với hai người cha mẹ tham lam kia chứ? Ta thật sự là thương xót con. Huống chi, đây cũng là vì bản thân ta, ta nói rồi, năm đó nợ ông ngoại của con, con để ta trả lại ân tình, ta ngược lại sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều."
Tạ Đường không biết nên nói gì, cô lẩm bẩm:"Bà lúc trước còn khỏe, làm sao đột nhiên liền bệnh nặng? Bà đừng nói những lời này, hiện tại bác sĩ cùng khoa học kỹ thuật đều vô cùng hiện đại, khẳng định sẽ có biện pháp mà."
Thư Mĩ Thanh cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, ta vốn dĩ chính là kiểm tra ra được bệnh nan y, mới về nước tìm con, bằng không, có cơ hội chữa bệnh thì ai mà không muốn sống lâu thêm vài năm chứ? Chính là căn bản không có biện pháp trị liệu, ta mới chỉ có thể phó thác cho con như vậy. Con cũng đừng cảm thấy ủy khuất, coi như giúp ta một chuyện, về sau mỗi năm đều đến mộ thăm ta, kể cho ta nghe một chút chuyện của ông ngoại con ngày trước, đã nói qua cũng có thể kể lại thêm một lần, nói không chừng sẽ đột nhiên nhớ ra chuyện khác, dù sao ta cũng thích nghe!" Tạ Đường nghe bà nói vậy, trong lòng ngập tràn cảm giác ly biệt đau buồn, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.