Bệnh viện dần dần đông hơn, Tạ Đường đỡ Lục Trác ra khỏi thang máy, đi về phía băng ghế bên cạnh cái ao nhỏ đằng sau khoa nội trú.
Khi đi xuống bậc thang ở khoa nội trú, Lục Trác bởi vì không nhìn thấy gì, nắm lấy cổ tay Tạ Đường càng chặt, ngón tay anh thon dài, dùng bàn tay bao bọc cổ tay mảnh khảnh của Tạ Đường, Tạ Đường dường như có thể cảm nhận được mạch đập của anh. Một lần, hai lần, ba lần.
Đập rất nhanh, giống như là máu cất giấu sắp lao tới trái tim.
Như thế này cũng quá thân mật rồi.
Chỉ cần di chuyển xuống một chút là mười ngón tay sẽ đan vào nhau.
Tạ Đường không biết là anh cố ý hay là vô tình, cô nghiêng đầu nhìn về phía Lục Trác, nhưng trên mặt Lục Trác cũng không có biểu tình gì, giống như không nhận ra mình đang nắm chặt cổ tay người khác.
Hay là do anh thiếu cảm giác an toàn nên mới nắm chặt như vậy?
Nhưng Tạ Đường vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, cổ tay của cô có cảm giác nóng rát, khiến cô nhịn không được nhẹ nhàng xoay cổ tay, định rút ra. Thế nhưng ngoài dự đoán, anh đột nhiên giống như là bị đẩy ra.
Tạ Đường sửng sốt một chút, cô rõ ràng không có dùng nhiều sức lực, nhưng Lục Trác giống như bị cô đẩy ra, dưới chân lập tức bước hụt, thân hình loạng choạng. Mắt thấy thân hình cao lớn sắp ngã xuống, Tạ Đường hoảng sợ, trước khi anh ngã xuống còn ôm chặt lấy eo của cô, cố gắng đứng vững.
Lục Trác rất cao, mặc dù đã gầy đi rất nhiều, nhưng Tạ Đường vẫn không đỡ nổi, suýt chút nữa là ngã cùng nhau rồi.
Sau một hồi chật vật để đứng vững, cô lắc lắc cổ tay.
Còn chưa lắc được cái thứ hai, lại bị Lục Trác nhanh chóng mà chính xác túm lấy.
Tạ Đường:……
“Trác tiểu thư, có chuyện gì sao?” Trên khuôn mặt tuấn tú bịt vải trắng của Lục Trác hiện lên vài phần mờ mịt: “Sao cô lại đột nhiên buông tay?”
Tạ Đường nhìn chằm chằm bàn tay anh đang nắm chặt cổ tay mình, thậm chí còn siết chặt hơn vừa nãy, cô cuối cùng cũng nhịn không được, nói: “Tôi đến đại sảnh tìm cho anh cái xe lăn.”
Lục Trác: “Nhưng tôi không bị thương ở chân.”
Tạ Đường nói: “Như vậy tôi có thể đẩy anh đi, thuận tiện hơn.”
Lục Trác trầm mặc một chút, gật đầu nói: “Được.”
Nhưng ngay sau đó anh nở một nụ cười chua xót, môi anh có chút khô cùng tái nhợt, nhìn qua có chút hiu quạnh, nhẹ nhàng nói: “Phải chăm sóc cho một người mù như tôi, làm cô khó xử rồi.”
“Thực ra nằm viện mấy ngày nay, tôi vẫn luôn nằm ở trên giường, cảm thấy xương cốt đều cứng đờ ra rồi, cho nên mới muốn xuống tầng đi bộ một chút.”
“Nhưng không có ai đến thăm tôi, cho dù có đến thăm, cũng không đủ kiên nhẫn để giúp một người cái gì cũng không thấy, chỉ có thể sờ đông sờ tây ……”
Tạ Đường: “……………”
Không nghe thấy Tạ Đường đáp lại, Lục Trác cúi đầu ủ rũ nói: “Tôi vẫn nên ở chỗ này chờ vậy, cô đi lấy xe lăn đi.”
“Bỏ đi.” Tạ Đường cắn răng, thỏa hiệp nói: “Đi thôi, tôi đỡ anh.”
Trong lòng Lục Trác lập tức nở hoa, nhưng dường như ý thức được Tạ Đường nhìn anh, anh lại nhanh chóng thay đổi, nghiêm trang nói: “Khụ, vậy phiền cô rồi.”
Được Tạ Đường đồng ý, anh liền xáp lại gần, tiếp tục nắm tay Tạ Đường.
Lục Trác chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân mỏng tanh, nhưng anh giống như không cảm thấy lạnh, vui vẻ nắm tay Tạ Đường. Tạ Đường có nhìn về phía anh vài lần, nhưng vẻ mặt anh thản nhiên, căn bản không nhìn ra chuyện gì khác thường, khiến cho Tạ Đường bắt đầu hoài nghi mình có phải đang suy nghĩ lung tung không.
Nói không chừng Lục Trác thật sự xem cô là cái nạng.
Nhưng cô lại bởi vì cảm giác được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể của Lục Trác, cả người nhịn không được mà cứng đờ, sắc mặt giống như phát sốt……
Tạ Đường lắc đầu, cật lực bỏ qua cảm giác căng thẳng kia.
Bởi vì ngày hôm qua trời mưa, mực nước trong ao nhỏ phía sau dâng lên, một vài tán lá xanh tinh tế nổi lên, Tạ Đường đỡ Lục Trác chậm rãi và yên tĩnh đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây bên cạnh hồ nước, cô nhìn con đường nhỏ yên tĩnh, Lục Trác cao lớn đi bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác hốt hoảng.
Hai kiếp này hình như cô cùng Lục Trác chưa từng sóng vai đi cùng nhau như này.
Cô và anh gặp đã bỏ lỡ nhau không đúng lúc. Nhìn qua thì giống như rất thân quen với nhau, nhưng thực chất, hai người ngay cả một bữa sáng cũng chưa từng cùng ăn nhau, cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì mà người yêu sẽ làm. Từng có một lần vào một năm rưỡi trước, Lục Trác ghen tuông mà dùng hết dũng khí đưa bữa sáng cho cô, lúc đó cô cùng anh vẫn chưa nói nói được mấy câu, bầu không khí liền cứng đờ.
Bầu không khí giữa cô và anh dường như chưa bao giờ bình thường.
Bước chân của cô và anh vĩnh viễn không cùng một dòng thời gian.
Nhưng hiện tại, hai người cư nhiên lại có thể như này, không phải kẻ thù, cũng không phải bạn bè, cứ như vậy, đơn giản mà yên tĩnh đi cùng nhau một đoạn đường.
Tạ Đường trong lòng nảy sinh ra một loại cảm giác, nếu cứ như thế này, cô giống như cũng rất vui vẻ.
Nhưng khi mắt của Lục Trác khôi phục, cô cũng không thể làm như mình là y tá để ở bên người anh nữa.
“Đi ăn cơm sáng đi.” Lục Trác đột nhiên nói: “Tôi có chút đói bụng.”
Tạ Đường hỏi: “Tôi đưa anh về phòng bệnh trước? Sau đó gọi người đem bữa sáng cho anh?”
Lục Trác xoa xoa lớp băng gạc trên mắt, nói: “Không thể đến nhà ăn của bệnh viện ăn sao, tôi nghe thấy bên kia rất náo nhiệt.”
Nhà ăn bên kia đông người như vậy, Tạ Đường sợ là sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhỡ đâu có phóng viên trà trộn vào, hơn nữa chẳng lẽ cô thật sự muốn cùng Lục Trác ăn bữa sáng sao? Y tá của bệnh viện này chuyên môn cũng quá cao rồi. Cô nói: “Anh vẫn là nên về phòng bệnh đi, bên kia đông người, đối với bệnh của anh không tốt.”
Lục Trác không nói gì, anh trầm mặc nửa ngày trả lời một tiếng “A”.
Tạ Đường đỡ anh trở về, anh buồn bực đứng bất động ở tại chỗ, giống như đang chơi xấu.
Tạ Đường: “……”
Lục Trác biết, một khi trở về phòng bệnh, Tạ Đường khẳng định sẽ tìm cớ không ăn sáng với anh, nói không chừng còn sẽ lén lút trốn đi.
Đáy lòng Lục Trác không phải không cảm nhận được, Tạ Đường lần này trở về đối với dường như ân cần hơn rất nhiều, không những mua vé máy bay chỉ vì để trở về thăm anh, còn giúp anh đóng cửa sổ cùng chỉnh lại chăn, giống như là có một chút quan tâm anh.
Tuy chỉ là một chút, nhưng vẫn khiến Lục Trác mừng như điên, anh nhịn không được lén lút, thật cẩn thận mà được tiến lên được một tấc, rồi lại muốn tiến lên một thước, được voi đòi tiên.
Nhưng là nửa ngày không nghe được Tạ Đường trả lời anh, anh nhanh chóng thu lại đắc ý cùng kiêu ngạo vừa rồi, lập tức sửa lời nói: “Nếu cô thấy mệt thì vẫn là nên về phòng bệnh đi.”
Chỉ là giọng điệu của từ ngữ này khó tránh khỏi có chút tủi thân.
Tạ Đường nhìn Lục Trác gầy gò trước mặt, trái tim bỗng nhiên mềm nhũn ra —— từ lúc Lục Trác nằm viện tới bây giờ, không có khả năng không ai tới thăm anh, nhưng hẳn là không có ai cùng anh ăn cơm, người Lục gia đều hung hăng độc ác, bọn họ không nhân cơ hội này đem Lục Trác nuốt sống là đã rất tốt rồi, mà nhóm Hướng Hoành, tuy là bạn của Lục Trác, nhưng rốt cuộc cũng không dám tùy tiện. Cho nên Lục Trác hiện tại chỉ có thể lẻ loi mà ăn cơm, có vẻ rất đáng thương.
Tạ Đường cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nói: “Chúng ta đến nhà ăn đi, nếu anh muốn.”
Lục Trác đang định bước chân trở về, đột nhiên nghe được Tạ Đường nói như vậy, anh quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình.
Từ thật lâu trước đây đến nay, đây là lần đầu tiên Tạ Đường nhân nhượng anh.
Lúc anh đưa bữa sáng, đuổi theo Tạ Đường đến bệnh viện, Tạ Đường nói là —— tôi vĩnh viễn sẽ không thích anh.
Anh lúc ở chiếc xe buýt kia, trong lòng tràn đầy thấp thỏm và chân thành, lúc ấy Tạ Đường nói —— có thể đừng đuổi theo tôi nữa không.
Anh còn tưởng rằng Tạ Đường vĩnh viễn sẽ không mềm lòng với anh dù chỉ một chút, nhưng không nghĩ tới, Tạ Đường không chỉ bắt đầu quan tâm anh, thậm chí còn bắt đầu nhân nhượng anh.
Lục Trác xoay người lại, đôi mắt bên dưới lớp băng gạc đỏ lên, anh cười rộ lên: “Được.”
Nhà ăn của bệnh viện quả nhiên rất đông người.
Nhưng việc Tạ Đường lo lắng cũng không có xảy ra, không biết có phải là tin tức Lục Trác đang ở bệnh viện này chưa truyền ra hay không, tóm lại không có phóng viên trà trộn vào, cũng không có người quấy nhiễu hai người. Chung quanh tiếng người ồn ào, tất cả đều là người nhà của bệnh nhân, hai người hòa vào đám đông đó, ngoại trừ bề ngoài có chút nổi bật, còn lại cũng không có gì bất thường.
Tạ Đường hỏi: “Anh muốn ngồi chỗ nào?”
Lục Trác vẫn luôn cười: “Đều được.”
Tạ Đường lại hỏi: “Bên cạnh cửa sổ hay là ngồi ở giữa?”
Ý cười của Lục Trác càng không thể nhịn xuống: “Cô thích nơi nào liền ngồi nơi đó.”
Tạ Đường: “…………”
Tạ Đường cảm thấy có khả năng Lục Trác không bị thương ở mắt mà bị thương ở đầu.
Cô nhịn xuống loại cảm xúc muốn chửi bới, đỡ Lục Trác đến bên một cái cửa sổ tương đối yên tĩnh ngồi xuống, sau đó xoay người đi mua bữa sáng.
Cô không biết Lục Trác thích gì, chỉ là nhìn thấy rất lâu trước kia khi Lục Trác đi vào cổng trường, lúc đó cô vẫn còn yêu thầm anh, thấy anh cắn ống hút sữa đậu nành, vì thế cô lấy hai cốc sữa đậu nành.
Những thứ trước kia thích ăn hiện tại chưa chắc đã thích, cô nhìn vào một loạt đủ loại bữa sáng, do dự một hồi, cuối cùng thì mua mỗi thứ một phần.
Tạ Đường mua xong bữa sáng, một túi to, chen ra khỏi đám đông.
Lục Trác ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nghiêm túc cùng kiên nhẫn chờ đợi cô, lặng lẽ kéo băng gạc lên, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào cô, tận đến khi thấy cô xoay người lại, Lục Trác mới nhanh chóng vờ như xoa xoa mi tâm, nhân lúc đó đem băng gạc kéo xuống dưới.
Trái tim anh đập mạnh giống như vừa sống lại.