Mấy ngày tiếp theo, Lục Trác như đang sống trong mơ, Tạ Đường ngày nào cũng đến bệnh viện thăm anh, mỗi lần đến cô đều mang theo một ít đồ điểm tâm mà cô làm, Lục Trác vừa vui mừng mà lo sợ không biết làm sao.
Trước khi lấy lại trí nhớ, anh đã nhìn thấy Lận Quyết và Vương Văn Văn không chỉ nhiều lần được ăn điểm tâm mới ra lò do chính tay Tạ Đường làm, lòng anh như ăn phải giấm chua.
Lúc đó, anh không bao giờ mong rằng sẽ có ngày Tạ Đường tự mình làm cho anh.
Anh rất muốn khoe trước mặt Lận Quyết, nhưng anh biết điều đó là ấu trĩ cỡ nào, vì vậy anh cố gắng kìm lại.
Nhưng điều này đối với trợ lý thì rất đau khổ khi ngày nào đến giao tài liệu, mỗi lần mở cửa đều thấy Lục Trác nhìn chằm chằm hộp điểm tâm.
Lần này Lục Trác vào bệnh viện, Lục thị không có bất kỳ động tĩnh lớn nào như bên ngoài đoán. Tất cả những người trong nhà họ Lục, kể cả những người trông như chó rừng, hổ và báo, đều sợ rằng lần này Lục Trác làm gì đó nên không dám manh động.
Điều khiến họ không thể tin được là sau khi Lục Trác rơi xuống biển và sắp mất mạng sau ca phẫu thuật, dường như Lục Trác có cao nhân nào đó chỉ điểm sau lưng.
Đầu tiên, anh dùng số cổ phần ít ỏi trong tay của Lục thị đem đi đấu thầu dự án ba mảnh đất vô dụng nhất, trước khi có được dự án, không ai biết tác dụng của mảnh đất hẻo lánh ở đây là gì, Lục Hằng ở nhà cười nhạo Lục Trác, mua phải mảnh đất rẻ vô dụng, ai cũng biết nếu có thể xây một trung tâm thương mại ở mảnh đất có vị trí tuyệt vời.
Lục Hằng cảm thấy có điều gì đó lạ với Lục Trác, việc anh làm chắc chắn có lý do, nhưng nếu những mảnh đất đó có giá trị gì thì Lục thị liên hệ các mối quan hệ xã hội, thậm chí còn rộng hơn Lục Trác, điều đó cũng không có ý nghĩa gì, hắn hoàn toàn không nghe được chút tiếng động nào, cho nên cũng không tranh Lục Trác đi mua mấy mảnh đất kia, cũng không làm trò gì.
Nhưng không ngờ chỉ một tháng sau khi đấu thầu dự án đó, người ta đã tìm thấy một quặng sắt cả ba cánh đồng phía Tây, tin này khiến mọi người trong Lục thị đều phát hoảng!
Lục Hằng vội vàng gọi điện thoại tìm người phối hợp dự án của Cục Kế hoạch, mới phát hiện không phải không có tin tức gì, mà là Cục Kế hoạch còn không biết mấy ngày trước đã phát hiện ra quặng sắt. Nói cách khác, Lục Trác biết tin tức mà ngay cả bên khai phá đất cũng không biết. Làm sao có thể? Sau lưng hắn chẳng lẽ có người giúp?
Cuộc đánh đầu tiên của Lục Trác, tất cả cổ đông nhà họ Lục đều nói là anh may mắn, vốn liếng trong tay cũng chỉ mua được mấy góc mảnh đất, không ngờ mèo mù vớ phải cá rán, vừa mua được ba mảnh đất đó thì phát hiện mỏ tài nguyên. Nhưng phải thừa nhận là sau khi công bố bên ngoài về chuyện đó, anh bán hai mảnh đất với giá rất cao, nhanh chóng dựa vào ba miếng đất này, tài sản của anh đã tăng hơn gấp năm mươi lần. Ngoài ra còn một cái quặng, anh giữ chắc trong lòng bàn tay mình.
Tài sản trong tay Lục Trác như quả cầu tuyết, một mặt mua lại cổ phần của Lục thị từ các nhà đầu tư nhỏ, mặt khác tiếp tục vơ vét.
Những lần sau, anh gần như dự đoán đúng biến động của thị trường chứng khoán, mọi biến động như một con bọ khiến mọi người trong nhà họ Lục đều chấn động, hai tháng đầu, mọi người đều thấy số cổ phần trong tay anh đã tăng đến mức có thể đi vào hội đồng quản trị, thậm chí còn có chỗ đứng, cuối cùng anh cũng không thể ngồi yên.
Lục Hằng sứt đầu mẻ trán nghĩ cách quản lý Lục thị, mời cơ quan bên chứng khoán, tưởng rằng Lục Trác quen thuộc với thị trường chứng khoán, nhất định là có nguồn tin tức nào đó. Tuy nhiên, cơ quan chứng khoán đã điều tra hai tháng, nhưng cũng không tra ra được gì, các tài khoản của Lục Trác đều trong sạch, nhưng bên Lục Hằng lại phát hiện ra vấn đề.
Một đám doanh nhân trong hội đồng quản trị chỉ vì lợi nhuận, ai có thể đem lợi ích cho Lục gia, kiếm tiền cho bọn họ, bọn họ đương nhiên là sẽ ủng hộ. Sau khi Lục Trác thể hiện năng lực của mình, tài sản của anh ngày càng tăng, một số cổ đông bắt đầu ghen ghét, không thể không đứng về phía của anh. Một số người thậm chí đã tuyên bố công khai trước hội đồng quản trị, bây giờ là thế giới của người tuổi trẻ tài cao, Lục Kiến Hướng cơ thể không khỏe nghe những điều đó mà phải nhập viện.
Như vậy, mặc dù mấy ngày nay Lục Trác biến mất khỏi Lục thị, mọi người đều biết là do tai nạn xe cộ làm cho mù mắt, nhưng không ai dám ra hành động thiếu suy nghĩ, vì sợ đây là cái bẫy, hơn nửa năm, Lục Trác ra tay còn chưa đủ?.
Sau vụ ngã xuống biển, Lục Trác dường như trở thành một con người khác. Trước kia không có dũng khí, nhưng cuối cùng anh vẫn là một thiếu niên chưa trải quá nhiều, trong mắt đám người Lục Hằng thì không ra gì, nhưng hiện tại, ngay cả Lục Hằng cũng không anh biết anh đang nghĩ gì, khi hiểu được điều đó, thì đã quá muộn...
Bên ngoài tuy Lục thị phát triển, nhưng bên trong lại rối ren. Một nhóm cổ đông lần lượt đứng vào hàng, Lục Trác tuổi còn trẻ, dần lấy hết quyền lực của cha mình Lục Kiến Hướng, và trở thành chủ tịch trẻ tuổi nhất của Lục thị.
Lục Trác đã ở bệnh viện nửa tháng, ở lại cũng không có cách nào, chỉ sợ một khi xuất viện, Tạ Đường sẽ không có cớ đến thăm hắn. Sớm muộn gì việc giả vờ bị mù cũng sẽ lộ, khi bị lộ ra, Tạ Đường sẽ không có lý do gì để ở bên cạnh anh ta. Nhưng anh không ngờ rằng trước khi anh có thể nghĩ cách nói chuyện với Tạ Đường, một biến cố lớn đã xảy ra với Tạ Đường, đó là Thư Mĩ Thanh đã qua đời trong bệnh viện.
Tuổi của Thư Mĩ Thanh tương đương với tuổi ông nội Tạ Đường, cũng coi là đến tuổi, nếu không có bệnh tật, thì mấy năm nữa cũng sẽ già đi, nhưng dù sao chị Cao nói khi bà ra đi bình an vô sự, cái gì cũng không luyến tiếc, vẩn thường ngày dựa vào giường bệnh đọc sách, và chìm vào giấc ngủ yên lặng. Tạ Đường vẫn không chịu nổi.
Sau khi cô ấy trở về Trung Quốc, ngoài việc đến gặp Lục Trác, cô còn ở lại Thư Mĩ Thanh và đọc cho Thư Mĩ Thanh nghe, nhưng Thư Mĩ Thanh làm sao có thể rời đi trước khi cô đọc xong một cuốn sách?
Mọi thứ đều vô thường.
Tạ Đường cho rằng cô đã chuẩn bị từ lâu, nhưng khi cuộc chia tay thực sự đến, cô vẫn nằm trên giường bệnh mà khóc.
Cô và Thư Mĩ Thanh không quen biết nhau đã lâu, nhưng đối với cô mà nói là quan hệ họ hàng, chỉ có bà cô và Thư Mĩ Thanh dành cho mình một chút tình cảm của người lớn tuổi. Bây giờ
cô và gia đình Tạ đang cãi nhau, và bà ngoại dường như cố tình tránh mặt, và chỉ còn lại bà Thư.
Dẫu biết một ngày nào đó bà sẽ ra đi, nhưng ngày này quá cũng quá nhanh và vô thường.
Tạ Đường không nói với giới truyền thông về cái chết của Thư Mĩ Thanh, cô muốn đợi tang lễ được tổ chức lặng lẽ rồi mới nói với truyền thông, nếu không lúc này báo chí sẽ tràn ngập và rối tung lên. Giới truyền thông không biết, Vương Văn Văn và Lận Quyết và những người bạn khác đã Tạ Đường thậm chí còn không biết. Chỉ có Lục Trác đi cùng Tạ Đường trong việc tổ chức tang lễ.
Lúc này đã là đầu tháng 5, không khí vẫn còn ẩm ướt, lạnh đến khó thở, mọi việc tang lễ đã xong xuôi, cuối cùng báo chí cũng đã đưa tin. Vệ sĩ được mời bên ngoài lễ tưởng niệm, chỉ có những người bạn của Thư Mĩ Thanh trước khi bà qua đời mới được vào. Khi bà đến tuổi này, hầu hết bạn bè của bà cũng đã đi rồi, chỉ có một số người già và một vài người bạn trẻ tuổi đến.
Tạ Đường mặc một chiếc váy đen có hoa trắng trên tay, Lục Trác mặc vest đen đứng bên cạnh cô, cách đó không xa có Tương Hồng Quân và những người khác, không khí yên tĩnh và trang nghiêm, lặng lẽ mà chảy.
Sau khi làm lễ truy điệu, sắc mặt Tạ Đường vô cùng tái nhợt, cô đứng dậy khỏi thảm rơm, toàn thân lung lay, tựa hồ sẽ bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Anh bên cạnh nhanh chóng đỡ cô, Lục Trác hơi cúi đầu, thấp giọng hỏi: "Không sao chứ?"
Có người bên cạnh, ai cũng sẽ cảm thấy thoải mái.Tạ Đường cúi đầu, nhìn xuống ngón chân của hai người họ, trong lòng trống rỗng vì cái chết của Thư Mĩ Thanh. Không biết khi nào, Lục Trác ở bên cạnh, cô luôn cảm thấy an toàn. Có lẽ cảm giác đó xuất phát từ việc anh sẽ ở bên cạnh cô mỗi khi cô gặp tai nạn.
Cô chống lại cơn hoa mắt trước mặt, lắc đầu nói: "Không sao."
Nhưng sau đó, cô nhận ra mình không hề phát ra tiếng động, Lục Trác cũng không thấy được, làm sao có thể đỡ chính xác được?
Cô lập tức ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Lục Trác: "Mắt của anh đã hồi phục rồi?".
Lục Trác trở nên đóng băng, bàn tay nắm cánh tay Tạ Đường cũng cứng đờ, nói: "Không phải, có chuyện gì vậy?"
Tạ Đường duỗi tay lắc lắc trước mắt, hỏi: "Anh chắc chắn là không, anh có thể nhìn hình ảnh mờ sao?"
Lục Trác hôm nay tham dự, hai mắt không có băng gạc màu trắng, sau khi gỡ băng gạc ra, Tạ Đường cho rằng mắt của anh không bị thương gì cả, ngược lại sao trông rất bình thường, đưa anh đi hỏi bác sĩ, nhưng khoa nội trú dau khi được bác sĩ kiểm tra, anh ta nhìn Lục Trác và nói với Tạ Đường rằng mắt của Lục Trác vẫn chưa hồi phục. Đó là dây thần kinh sọ bị thương, và đôi mắt chắc chắn cũng vậy. Từ bệnh viện đến đây, Tạ Đường nắm lấy tay áo Lục Trác, dắt anh lên xe, sau đó kéo anh đi.
Lục Trác nhìn phía trước, tựa hồ còn không biết Tạ Đường ngón tay đâm trước mắt, bình tĩnh nói: "Cái gì anh cũng không thấy."
“… Không sao, nghỉ ngơi thật tốt, thư giãn đi, sớm muộn cũng sẽ hồi phục.” Tạ Đường cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cô lo lắng nhìn Lục Trác, mặc dù bác sĩ nói vậy. Mắt Lục Trác có cơ hội hồi phục tốt, nhưng khi nào thì hồi phục? Điều gì sẽ xảy ra nếu không thể hồi phục trong vài năm hoặc cả đời?".
Lục Trác bình tĩnh nhìn vẻ lo lắng trên mặt Tạ Đường.
Lòng anh như lửa đốt, anh nghĩ thầm, nếu Tạ Đường ở bên anh cả đời, anh mù mấy chục năm cũng không thành vấn đề.
Trời bắt đầu mưa nhẹ, tài xế mở cửa cho Lục Trác, Tạ Đường cùng Lục Trác lên xe. Cô đang ôm hộp tro cốt của Thư Mĩ Thanh im lặng, Lục Trác cũng im lặng ngồi bên cạnh, không lên tiếng.
Một lúc sau, Tạ Đường xoa thái dương buồn ngủ, mấy ngày nay cô không ngủ nhiều, lúc này ngồi trong xe yên tĩnh, cô cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ. Cô nghiêng người về phía cửa kính ô tô và ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.
Sau khi cô ngủ say, Lục Trác vẫn luôn cúi đầu nhìn cô. Tài xế thường xuyên nhìn từ kính chiếu hậu, xe chạy qua vũng nước rồi lật ngược, đầu của Tạ Đường suýt nữa đập vào cửa sổ, Lục Trác vội vàng vươn tay đặt dưới đầu Tạ Đường, anh liếc nhìnngười lái xe ra hiệu cho anh ta lái xe từ từ.
Chiếc xe chạy trên đường với tốc độ chậm.
Tạ Đường buồn ngủ quá, mí mắt trên và dưới như dính vào nhau không mở ra được, mơ hồ có thể cảm giác được Lục Trác đang cầm cái hộp trong tay đặt vào ghế phụ, sau đó quay đầu lại, để cơ thể cô dựa gối vào lòng anh, rồi khoác lên mình bộ đồ quen thuộc. Cô di chuyển những ngón tay mệt mỏi của mình và không thức dậy.
Không khí tràn ngập mùi ẩm ướt, Tạ Đường cảm thấy bao trùm bởi cái mùi quen thuộc, một hồi cảm giác như chui vào một cái vỏ ốc quen thuộc, không phải đối mặt quá nhiều, yên tâm chìm vào giấc ngủ..
Lục Trác chống cằm rũ xuống, ánh mắt nhìn vào mặt Tạ Đường.
Mấy ngày nay cả người Tạ Đường trở nên gầy gò xanh xao, mắt trần, khuôn mặt to, mái tóc xoăn đen lòa xòa trên mặt, trông rất hốc hác, Lục Trác không khỏi đưa tay ra, cẩn thận thay bằng đầu ngón tay của anh vén tóc cô ra khỏi má.
Tạ Đường lay động.
Lục Trác lập tức rút ngón tay ra, vì sợ đánh thức cô.
Ngay cả bây giờ, anh vẫn lo lắng sự được và mất, Tạ Đường chưa bao giờ nói rằng thích anh, hay sẽ ở bên anh, những gì anh có bây giờ khiến anh cảm không chân thực. Anh cẩn thận nhìn Tạ Đường trong vòng tay của mình một lúc, trong mắt hiện lên một tia vui mừng cùng một chút mờ mịt.
Mưa nhẹ phía trước nhìn không thấy điểm kết thúc, Lục Trác cũng hy vọng con đường không bao giờ kết thúc.
Nếu Tạ Đường biết cái gọi là tai nạn ô tô, chấn thương sọ não và mù mắt của anh chỉ là thủ đoạn lừa cô quay lại, Tạ Đường sẽ làm gì?
Nghĩ đến đây, Lục Trác không khỏi cứng người khi nhẹ nhàng sờ s oạng những ngón tay mảnh khảnh của Tạ Đường.