Cho đến khi bộ phim kết thúc, tay hai người vẫn không tách nhau ra, ban đầu Tạ Đường có chút không quen, tim đập thình thịch, vốn còn đang chăm chú xem tình tiết trong phim, kết quả một tay bị nắm đến không biết trên màn hình lớn kia chiếu cái gì nữa. Nhưng khi phim kết thúc, Lục Trác kéo cô đứng dậy, lòng bàn tay của hai người cọ vào nhau, cô chợt cảm thấy lòng bàn tay của Lục Trác ra một ít mồ hôi.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Trác, khuôn mặt anh lạnh lùng, bình tĩnh như ngày thường, nhưng khi ánh sáng từ màn hình lướt qua mặ anh thì thấy tai anh khẽ đỏ ửng.
Tạ Đường hơi mỉm cười, cũng không còn cảm thấy căng thẳng như ban đầu, Lục Trác so với cô nhìn còn căng thẳng hơn.
Lục Trác kéo cô ra ngoài, có hai cha con đi đằng trước họ, hai người đi theo ra cửa mới phát hiện đi nhầm cửa, bên ngoài hành lang dẫn ra sân thượng. Lục Trác lại vội vàng kéo Tạ Đường quay lại, đi ra từ một cái cửa khác. Lúc này hai bên tai anh đều đỏ.
Tạ Đường rốt cuộc cũng không nhịn được cười, nhỏ giọng hỏi: "Anh căng thẳng làm gì? Dù sao cũng đã đi lạc rồi."
"Anh căng thẳng lúc nào?" Lục Trác cãi lại: "Anh chẳng qua còn đang nghĩ đến kết cục của bộ phim vừa nãy thôi."
Tạ Đường nhỏ giọng hỏi: "Vậy kết cục của nó như thế nào? Người nào chết, nhân vật chính ra sao?"
Lục Trác lập tức nghẹn lời: "...".
Tạ Đường bật cười giòn tan.
Lục Trác mặt không cảm xúc, vô cùng mất mặt, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Muốn mua trà sữa hôm trước không?"
Tạ Đường gật đầu: "Đi thôi"
Tâm tình cô vui vẻ, không nhịn được mà nắm tay Lục Trác đi về phía trước, họ ăn cơm xong mới đi xem phim, lúc này đã hơn chín giờ, trong trung tâm mua sắm đã không còn nhiều người, Tạ Đường hi vọng cảm giác này sẽ kéo dài mãi mãi, dù sao cô cũng không muốn nhanh như vậy đã kết thúc.
Nhưng sau đó cô liền suy nghĩ lại, họ đã ở cùng một chỗ rồi, cuộc sống sau này còn dài, cái gì tốt cũng đều không thể bỏ một cách dễ dàng.
Tạ Đường không nhịn được mà nhếch miệng cười một tiếng.
"Cười cái gì vậy?" Lục Trác gọi một cốc trà sữa, nghiêng người dựa vào quầy, xung quanh liền có mấy ánh mắt dõi theo nhìn lén, anh chăm chú nhìn Tạ Đường, thấy Tạ Đường cười, anh không khỏi nhíu mày.
Tạ Đường nói: "Ngày mai anh về nhà sớm, em muốn mua một cái máy chiếu, trong phòng khách có tường trắng, trải thảm cùng gối ôm đối diện, như vậy buổi tối có thể cùng nhau xem phim kinh dị rồi."
"Phim kinh dị?" Mặt Lục Trác biến sắc
Tạ Đường thấy mặt anh bỗng dưng trắng bệch, cảm thấy vui vẻ vô cùng, cô còn khồn biết Lục Trác không sợ trời, không sợ đất nhưng lại sợ ma, cô chỉ theo bản năng mà nghĩ đến việc này thôi.
Ngón tay chạm vào má Lục Trác, hai người đều sửng sốt một lúc.
Mặt Lục Trác đang trắng bệch bỗng đỏ lên.
Tạ Đường không được tự nhiên nói: "Mặt anh dính bẩn."
"Ừ" Lục Trác bắt lấy tay Tạ Đường rồi nắm chặt, anh li3m nhẹ vào môi cô, cố gắng nhịn cảm giác vui sướng xuống, nhưng quả thực không nhịn được, không chút hình tượng mà cười toe toét.
Ban đầu, Lục Trác chỉ muốn Tạ Đường ở bên mình, không rời đi đã là thỏa mãn rồi, nhưng không nghĩ tới một ngày anh có được gây phút vui sướng tuột cùng này.
Tạ Đường cúi đầu, cong môi. Loại cảm giác khó có thể nói thành lời, người ngoài nhìn vào thì thấy nó rất bình thường, quá khứ đã trải qua tất cả sự khinh thường, uy hϊếp, đau đớn, khổ sở, toàn bộ đều có thể bỏ qua, cứ như vậy mà có được hạnh phúc, can đảm, cũng đối với tương lai xa xôi mà mong đợi.
Hiện tại trong lòng cô rất thực tế, cô tin rằng cuộc sống của mình không thể tốt hơn bây giờ, khi vội vã trở về Trung Quốc, cô cảm thấy bản thân đã lựa chọn đúng đắn, cũng là lần dũng cảm nhất của cô.
Có lẽ hai người không nói gì, không khí vây quanh khiến người ngoài không có cách nào chen vào được, cho nên đến khi trà sữa được làm xong, nhân viên chậm chạp không biết phải làm sao.
Một lúc sau, Lục Trác mới chú ý đến cốc trà sữa, nói tiếng cảm ơn, đem ống hút cắm xuống, đưa cho Tạ Đường.
"Về nhà hả?" Lục Trác hỏi.
Tạ Đường một tay cầm trà sữa, một tay bị Lục Trác nắm trong lòng bàn tay, cười "ừ" một tiếng.
Hai người theo đường cũ mà đi về, đi tới cửa hàng tiện lợi, chợt có người đằng sau lưng kêu một tiếng "Tạ Đường"
Tạ Đường quay đầu lại, thấy Vương Văn Văn cùng hai bạn học khác đi tới, đã lâu không gặp, tóc Tạ Đường lại dài ra, Vương Văn Văn lại có thể chỉ nhìn thấy bóng lưng mà nhận ra cô. Mấu chốt là, cho dù nhận ra cô, cũng không thể chắc chắn như vậy, chàng trai cao ráo bên cạnh cô là ai?
Chờ đến khi Tạ Đường cùng chàng trai ấy quay đầu lại, Vương Văn Văn ngạc nhiên như bị sét đánh: "Lục Trác???"
Lục Trác liếc Vương Văn Văn một cái, trên mặt Vương Văn Văn như viết đầy chữ: "Không phải cậu ghét anh ta nhất sao? Tại sao giờ lại tay trong tay với anh ta rồi?" cảm giác không quá thoải mái, hừm, vậy mà lại trắng trợn chê bai mình.
Tạ Đường không nghĩ dưới tình huống này lại gặp được bạn cũ, gò má cô đỏ lên. Vốn cô định sau khi ổn thỏa, tìm cơ hội cùng bạn cũ tụ họp, nhưng lại không nghĩ tới chưa kịp thông báo cho họ rằng mình đã trở về thì bà Thư Mỹ Thanh qua đời, vì vậy tất cả mọi kế hoạch chỉ có thể tạm gác lại.
Vương Văn Văn nhanh chóng đi tới: "Tạ Đường, cậu trở về lúc nào thế?"
"Hai tháng trước." Tạ Đường thấy cô ấy gắt gao nhìn chằm chằm vào tay bị Lục Trác năm, cảm giác như bị bắt gian, có chút hơi ngượng ngùng, theo bản năng muốn tránh tay của Lục Trác. Trước kia người nói tuyệt đối sẽ không thích Lục Trác là mình, bây giờ cùng Lục Trác thành một đôi cũng là mình, thật là mất mặt quá!
Lục Trác siết chặt tay Tạ Đường, không chịu buông ra, nhìn về phía Vương Văn Văn đang không ngừng lải nhải bên Tạ Đường, khuôn mặt lộ vẻ phiền não.
Vương Văn Văn ôm lấy cánh tay bên kia của Tạ Đường, nói: "Đường Đường thật lâu không gặp, vậy mà lại không thể cùng tớ đi dạo một chút sao, hơn nữa lần này rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì, làm sao mà...."
Cô ấy không tưởng tượng nổi mà ngẩng đầu liếc Lục Trác.
Lục Trác lạnh lùng trợn mắt mình Vương Văn Văn một cái, Vương Văn Văn xót xa, vội vàng ngậm miệng lại.
Tạ Đường theo bản năng cũng nhìn về phía Lục Trác, trên mặt Lục Trác nhanh chóng lộ ra vẻ ủy khuất, rõ ràng là hai người họ hẹn nhau từ trước, dựa vào cái gì mà nửa đường lại có người chen vào giữa.
Tạ Đường cũng rất khó xử, đang muốn mở miệng nói gì, bỗng nhiên Vương Văn Văn nói: "Nói chung là hôm nay chúng ta sẽ đi ăn một bữa, Lận Quyết cũng ở đây đấy, anh ấy vừa mới đi tính tiền rồi."
Vừa dứt lời, Lận Quyết từ phòng ăn đi ra, gặp phải Tạ Đường và Lục Trác, lập tức nhẩn người, tầm mắt theo bản năng chuyển qua mười ngón tay đan vào nhau của hai người, cảm xúc có chút đổi, chẳng qua
không biểu hiện ra ngoài. Yên lặng hai giây, anh ta tiến lên chào hỏi: "Tạ Đường, em có khỏe không?"
Không chỉ Tạ Đường, ngay cả Vương Văn Văn cũng cảm nhận được, mới vừa rồi Lục Trác còn như một tên vô hại, mà khi Lận Quyết xuất hiện phía xa, cả người lền tỏa ra khí tức lạnh lẽo. anh khẽ cau mày, ngược lại cũng không gọi là đối chọi gay gắt, chỉ nhàn nhạt đánh giá Lận Quyết.
Tay Tạ Đường bi siết chặt hơn, xương tay bắt đầu cảm thấy đau đau.
Cô rõ ràng không có chút quan hệ gì với Lận Quyết, nhưng không hiểu tại sao, Lục Trác mỗi lần nhìn thấy Lận Quyết liền trở nên cảnh giác, cô ở giữa trở nên lúng túng vô cùng.
Tạ Đường đối với Lận Quyết cười một tiếng: "Đã lâu không gặp."
Lận Quyết nói: "Thời gian trước không phải mới gặp một lần sau?"
Tạ Đường lập tức nhớ tới lần đi từ bệnh viện ra, trên đường ngẫu nhiên gặp phải Lận Quyết.
Cô còn chưa kịp nói gì, Lục Trác như cái tủ lạnh di động, đều đem nhiệt độ xung quanh hạ xuống âm mười độ, gương mặt khó ở, anh không vui, nhưng trước mặt mọi người cũng không có nói gì.
Lận Quyết liếc nhìn Lục Trác, lại nhìn sang Tạ Đường, anh ta cũng không sẽ nghĩ nhiều, lúc này mới ý thức được mình nói sai, vì vậy suy nghĩ một chút, thân thiện xoay người nói với Vương Văn Văn: "Hôm nay hơi trễ, trước hết nên để Tạ Đường về nghỉ ngơi đi, mọi người hẹn hôm khác không phải là được rồi sao?"
Lục Trác không nói gì.
Vương Văn Văn có chút không tình nguyện, mặc dù muốn cùng Tạ Đường ôn lại chuyện cũ, nhưng đối với tâm trạng của người bên cạnh Tạ Đường vẫn có chút rụt rè, vì vậy quyến luyến không thôi với Tạ Đường: "Nhớ hẹn tớ sớm một chút nhé!"
Tạ Đường vọi vàng gật đầu một cái: "Tờ về tới nơi sẽ thông báo cho cậu, chúng ta hẹn hôm nào cùng đi chơi."
Vương Văn Văn lúc này mới vui vẻ: "Được."
Lận Quyết lại nhìn Tạ Đường, tựa hồ muốn nói gì đó.
Còn không chờ anh ta mở miệng, Lục Trác bông nâng mười ngón tay đang đan chặt vào nhau lên, hắng giọng một cái, thờ ơ lờ đi, gãi cằm một chút, lần này, hai người nắm tay được tất cả nhìn thấy.
"..." Lận Quyết ngậm miệng lại.
"..." Tạ Đường trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, mắng thầm, Lục Trác có quỷ mới ngây thơ.
Tạ Đường và Lục Trác cùng đám người kia tách nhau ra, trở lại xe, Lục Trác giúp Tạ Đường thắt dây an toàn lại, anh không nói một tiếng nào, cũng không thả tay Tạ Đường ra, trên mặt có chút giận hờn.
Tạ Đường hỏi: "Anh không buông tay em ra là muốn lái xe bằng một tay à?"
Lục Trác tiếp tục giận hờn: "Kĩ thuật của anh rất tốt, lái một tay cũng không có vấn đề gì."
Tạ Đường cười, không chút nóng nảy, nói: "Vậy anh cứ nắm đi."
Lục Trác một tay nắm chặt, chuyển động bánh lái quay đầu xe, buồn bực hiện lên mặt, nhưng không nhịn được cái gì, đột nhiên cho xe đậu bên lề đường, anh biểu hiện sự ủy khuất: "Hai người gặp nhau lúc nào? Sao anh không biết?"
Không phải là sau khi về nước, thấy Lận Quyết mới đi theo đến bệnh viện chứ?!
Xung quanh sắp bị bình giấm chua của Lục Trác nhấn chìm đếu không thở nổi!
Tạ Đường xoay mặt về phía anh, thấy anh như vậy, lại cảm thấy có chút đáng yêu vô cùng, cô buồn cười, nhìn không được nói: "Anh đoán xem"
Lục Trác như muốn nổ tung, anh một chút cũng không cảm thấy muốn Lận Quyết được lời, thời điểm còn ở trường, Tạ Đường đi gần Lận Quyết như vậy, ăn đồ của anh ta, mua thuốc cảm cho anh ta, còn đối với mình thì tránh xa ngàn dặm, trong nháy mắt, bình giấm như vỡ ra, bất thình lình hỏi: "Quà vặt ăn có ngon không?"
Tạ Đường không kịp phản ứng: "A?"
Lục Trác oán giận nói: "Ngày đó em ngồi trên xe buýt, không phải là người ta đưa cho em quà vặt sao, em còn đặc biệt rất vui vẻ."
Chuyệt này trong trí nhớ của Tạ Đường cũng sắp chìm trong quên lãng, thật không ngờ Lục Trác lại nhớ rõ như vậy.
Tạ Đường buồn cười nói: "Lục Trác, với cái trí nhớ siêu phàm này của anh, không đi nghiên cứu khoa học thì thật đáng tiếc."
Lục Trác ghen lớn, mong muốn sau này Tạ Đường không gặp mặt cái tên Lận Quyết kia nữa, ít nhất là khi không có mình ở bên cạnh, cùng Lận Quyết gặp mặt, anh không có chút cảm giác an toàn nào, anh cố gắng khắc chế những suy nghĩ biếи ŧɦái như muốn chiếm cô làm của riêng lại, anh không muốn Tạ Đường không vui, vậy nên anh không chóng ổn định lại tâm tình.
Anh thấy Tạ Đường cười tựa hồ rất vui vẻ, cũng không nói thêm điều gì mà tập trung vào lái xe.
Lục Trác trầm mặc nửa ngày, hết sức đột nhiên, cũng bất ngờ chạy như người máy vậy, không nhịn được mà dông dài: "Anh ta một chút tiền cũng không có, mà bà nội bị bệnh nặng cần phải chăm sóc, có gì tốt đâu, em sau này đừng có ăn đồ ăn anh ta mua được không? Anh cũng có tiền mà..."
Lời còn chưa nói hết, Tạ Đường đã bật cười.
Lục Trác cảm thấy mình rối vô cùng, có lẽ anh lại lo lắng đến phái hoảng, không được tự nhiêu trợn tròn mắt: "Em cười cái gì?"
Lời còn chưa dứt, cảm giác người ngồi cạnh đột nhiên tiến gần, nhẹ như lông hồng hôn lên mặt mình. Tạ Đường cười nói: "Được thôi, anh đừng giận!"
"Em đồng ý, đồ anh ấy mua không ngon bằng anh."
Lục Trác đang không ngừng lải nhải liền im bặt.
Tim anh đạp thình thịch: thình thịch-----thình thịch---
Mấy giây sau, cả gương mặt anh tuấn của anh bỗng đỏ lên như sắp nhỏ ra máu.
Tác giả có lời muốn nói: Sắp kết thúc rồi!