Edit: Hé Lô LinkLink
Beta: Dollan
Trên đường về nhà, Lục Nghiêu không nhịn được phải xoát cảm giác tồn tại, hỏi Thẩm Lâm Hoan: “Sao em không hỏi anh khi vào nhà vệ sinh đã gặp phải chuyện gì?”
Thẩm Lâm Hoan căn bản cũng đoán được bảy tám phần, nhưng cũng không đả kích sự nhiệt tình của anh: “Người đó tiếp cận anh?”
Lời vô nghĩa thúc đẩy sự giao lưu.
Sự giao lưu thúc đẩy tình cảm.
Thẩm Lâm Hoan thầm niệm.
Lục Nghiêu thấy vợ mình sử dụng từ ngữ rất uyển chuyển: “Cô ta giả vờ say rồi ngã vào người anh, chắc cô ta xem phim truyền hình nhiều quá rồi.”
Thẩm Lâm Hoan: “……”
“Nhưng anh tránh rất nhanh.” Lục Nghiêu còn rất đắc ý: “Cô ta đụng phải tường, anh nói cô ta đi đường cẩn thận một chút.”
Thẩm Lâm Hoan: “……”
Lục Nghiêu nói tiếp: “Cô ta còn muốn mượn rượu làm càn, anh lập tức gọi bảo vệ.”
Thẩm Lâm Hoan: “……” Tại sao cứ có cảm giác sự thật không phải như vậy.
Nhưng Lục Nghiêu sau khi nói xong lại nhìn Thẩm Lâm Hoan với biểu cảm em không khen anh một chút sao.
Thẩm Lâm Hoan gật đầu, cực kì phối hợp nói: “Vậy anh… lần sau chú ý an toàn.”
Lục Nghiêu: “……”
Thật tốt, ý nghĩ này thật sự rất tốt, mạch não của vợ anh đúng là không giống người thường.
Lục Nghiêu im lặng chốc lát, lại trở nên có tinh thần suy một ra ba: “Nếu có người đàn ông khác quấy rối em, nhớ phải đánh hắn, anh có thể bồi thường tiền, nhưng em không thể bị thiệt.”
Thẩm Lâm Hoan: “…Chắc hẳn không ai nhàm chán như vậy đâu.”
Cái chuyện làm khủng bố trẻ con này chắc chỉ là số ít thôi chứ.
Lục Nghiêu: “Ở phía tây thành phố có một hội sở chuyên môn nuôi dưỡng những anh chàng để mồi chài các vị phu nhân nhiều tiền.”
Thường biết đến với tên ‘Bàng phú bà’.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiêu nhíu mày, giữ chặt tay Thẩm Lâm Hoan: “Anh khỏe hơn bọn họ, còn đẹp trai, dáng người cũng không tệ, mấu chốt là anh có tiền hơn mấy người đó.”
Ý là có anh là đủ rồi.
Thẩm Lâm Hoan lấy tay che miệng anh lại: ‘Sao anh có thể so bản thân với những người đó.”
Lục Nghiêu tự nghĩ: cô ấy cảm thấy những người khác không thể so với mình!
Ngon, Lục Nghiêu thỏa mãn.
Anh gật gật đầu: “Em nói chuẩn!”
–
Hôm qua Thẩm Lâm Hoan ngủ sớm, 5 giờ sáng đã tỉnh, cô rửa mặt xong xuống phòng bếp, vừa làm đồ ăn sáng vừa nghe tin tức.
Bản tin buổi sáng vừa bắt đầu, trên thế giới liên tục xảy ra những biến cố lớn, chiến tranh khiến người dân mất nhà cửa, bão tuyết làm hư hại nhiều thiết bị điện, có người sống sót, nhưng một số người không may qua đời, của cải có thể dần dần tích lũy, nhưng đói nghèo thì vẫn vậy……
Thẩm Lâm Hoan im lặng nghe, khi nghe tới tin bảy người chết trong một vụ tai nạn cháy lớn tại khách sạn, đuôi lông mày khẽ động rồi thở dài.
Sau đó cô gọi điện cho phòng truyền thông, muốn bọn họ chuẩn bị trước bản thảo công chúng. Mặt khác liên hệ với khách sạn Phong Thần bên kia, kiểm tra các thiết bị an toàn phòng tránh tai họa ngầm.
Khi Lục Nghiêu tỉnh lại, Thẩm Lâm Hoan đã giúp anh xử lý gần xong xuôi mọi thứ.
Anh vừa đeo tai nghe bluetooth vừa báo cáo về tai nạn phát sinh đột ngột lần này với ông nội, Thẩm Lâm Hoan đặt bữa sáng lên bàn, ý bảo anh vừa báo cáo vừa ăn.
Một vụ hỏa hoạn lớn như thế, ngoại trừ do con người làm, nếu khách sạn không giám sát đúng chỗ, khả năng sẽ tạo nên bão lớn trong toàn ngành, trước nay Thẩm Lâm Hoan đều là người cẩn thận, thà đi nhiều thêm hai bước, nhưng tuyệt đối không để người khác kéo chân mình lại.
Lục Nghiêu cúp máy, gỡ tai nghe xuống: “Anh tưởng từ chức, nhường ghế là tốt rồi.”
Thẩm Lâm Hoan ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Lý thuyết là như vậy, chứ không thể nào.”
Lục Nghiêu gật đầu: “Em nói là không có khả năng, không phải là do không nghĩ đến.” Anh bây giờ đã có thể phân tích rõ ràng tư duy của Thẩm Lâm Hoan.
Thẩm Lâm Hoan: “……”
Đối với cô mà nói, không khác biệt lắm, những việc không có khả năng cô sẽ không cân nhắc.
Phong Thần phát triển đến bây giờ, đã không một ai có thể khống chế, mặc dù năng lực của Lục Nghiêu không kém, lại có chống lưng lớn là chủ tịch Lục, còn mang họ Lục, nhưng anh vẫn bị hạn chế khắp nơi.
Lục Nghiêu thích sự tự tin tuyệt đối của Thẩm Lâm Hoan, cười nhẹ: “Nếu em lớn lên cùng với ông nội, ông ấy đã sớm đá anh đi mà bồi dưỡng em.”
Ông cụ Lục là người khoan dung, không có nhiều tư tưởng tranh quyền đoạt lợi, ở thế hệ cha của họ, ông cụ Lục vẫn còn sức khỏe dồi dào, không yêu cầu họ tiếp quản, kết quả ai cũng đi học đi làm theo đuổi giấc mơ của bản thân.
Tới thế hệ Lục Nghiêu càng kỳ quái hơn, hai người được chỉ định tiếp quản Phong Thần là anh Hai và anh. Lúc đầu, vì để xin miễn vào trụ sở chính của tập đoàn, người nào cũng “đấu đá nhau” hết mấy hiệp, anh Hai thuộc phái kĩ thuật, chỉ muốn làm những việc mình thích, ở chi nhánh của công ty sẽ thoải mái hơn, không hề muốn vào trụ sở chính của tập đoàn chịu giày vò.
Cuối cùng Lục Nghiêu thua, đành chịu trận trở thành người nối nghiệp.
Nếu Lục Nghiêu là đóa hoa trong nhà kính được tỉ mỉ bồi dưỡng ra thì Thẩm Lâm Hoan là bụi cỏ gai trưởng thành hoang dại, nếu đặt cạnh nhau để so sánh, anh thật sự không có tự tin để dồn ép cô.
Riêng sự việc kia của Thẩm gia, Thẩm Lâm Hoan có sự quyết liệt mà anh không có.
“Cảm ơn vợ nhiều, em không phải bên đối thủ của anh.” Lục Nghiêu đột nhiên cảm thán.
Thẩm Lâm Hoan cảm thấy mình không thể hiểu được suy nghĩ hằng ngày của anh, cũng không để ý đến anh nữa.
–
Sự tình lên men trong mấy ngày, dư luận sôi sục, nhiều chuỗi khách sạn bị phạt do có phát ngôn không phù hợp, mặc cho nhiều tin tức quấn thân, nhiều chỗ giá trị thị trường tuột dốc, Phong Thần là cây to đón gió nhưng lần này lại có thể bình yên vượt qua đợt phong ba này.
Nhưng chân trước Lục Nghiêu mới khen vợ mình nhìn xa trông rộng trước truyền thông, sau lưng lại giằng co với Thẩm Lâm Hoan trên bàn hội nghị.
“Chuyện thu mua Khoa học Công nghệ Nguyên Nhất không phải ý của anh, nhưng hạng mục này đã tiến hành được bước đầu, anh cũng không thể ngăn cản được nữa.” Lục Nghiêu ngồi ở vị trí chủ tọa, đôi mày nhíu chặt.
Thẩm Lâm Hoan ngồi bên cạnh anh, Khoa học Công nghệ Nguyên Nhất là công ty của Thẩm Lâm Hoan ở Hải Thành, cô không dám ngờ Lục Nghiêu lại có thể đánh chủ ý lên đó, cho nên khi giám đốc báo cáo hạng mục này, Thẩm Lâm Hoan nhíu mày nói: “Không có khả năng, Nguyên Nhất sẽ không tiếp nhận thu mua.”
Ước chừng đối phương
nhất thời không thể đáp lại: “Sẽ không, dù xương có cứng đến đâu chúng ta đều có thể gặm chúng, Nguyên Nhất là một mấu chốt tài nguyên, chúng ta sẽ không buông bỏ. Chỉ cần điều kiện đưa ra đủ tốt, Nguyên Nhất không thể từ chối chúng ta.”
Thẩm Lâm Hoan lạnh mặt: “Không phải vấn đề ở điều kiện, mà là trong tương lai phương hướng phát triển của Phong Thần và Nguyên Nhất là hoàn toàn khác nhau. Tựa như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, cho nên không có khả năng tôi sẽ đáp ứng.”
Nói xong Thẩm Lâm Hoan lạnh lùng nhìn Lục Nghiêu, thậm chí mang theo vài ý tứ cảnh cáo.
Lục Nghiêu so sánh tư liệu công ty của Thẩm Lâm Hoan với con tàu lớn Phong Thần, Nguyên Nhất thậm chí còn không phải là một chiếc buồm nhỏ, Phong Thần mong muốn phát triển hạng mục chữa bệnh bằng khoa học công nghệ, bắt đầu từ con số 0 quả thật rất khó, biện pháp tốt nhất là thu mua những công ty con, sau đó biến mình thành trung tâm.
Lục Nghiêu im lặng, suy nghĩ một lát, nói với Thẩm Lâm Hoan: “Hạng mục đã được tiến hành, anh sẽ không vì bất kỳ nguyên do cá nhân nào mà hủy bỏ nó, hơn nữa không có Phong Thần thì cũng có nhà tư bản khác nhảy vào. Nguyên Nhất có bị thu mua hay không, do em quyết, nhưng có tiếp tục thu mua hay không là do anh.”
Thẩm Lâm Hoan rất bình tĩnh, khép cuốn sổ trước mặt lại: “Vậy bây giờ với thân phận cổ đông của Nguyên Nhất, em muốn nói với anh rằng anh đang lãng phí sức lực.”
Trong bất kì ngành nghề nào việc tích hợp vốn là điều không tránh khỏi, nhưng Nguyên Nhất là giấc mơ của Thẩm Lâm Hoan, không có khả năng cô để nó biến thành bàn đạp cho Phong Thần.
Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan nhìn nhau, phòng hội nghị yên tĩnh không tiếng động, vị giám đốc hạng mục rốt cuộc mới ý thức được vấn đề, anh biết Nguyên Nhất có quan hệ với Thẩm Lâm Hoan, nhưng cho rằng chỉ là trên danh nghĩa nên không để trong lòng, thậm chí còn cho rằng nếu công ty kia thuộc danh nghĩa của bà Lục còn có thể đẩy nhanh tiến độ.
Không ngờ hai người này lại trực tiếp đối đầu.
Lục Nghiêu cũng không nhượng bộ, tựa như muốn biểu đạt bằng tình cảm: “Em cũng không cần quá cố chấp, chưa chắc đây đã là chuyện xấu. Phong Thần sẽ đưa ra thành ý lớn nhất cho Nguyên Nhất.”
Thẩm Lâm Hoan nhìn thoáng qua Lục Nghiêu: “Vậy anh cứ thử xem.”
……
Hội nghị kết thú, Thẩm Lâm Hoan không chờ Lục Nghiêu, bước ra khỏi phòng họp đầu tiên, trong ngày hôm đó nộp đơn xin từ chúc, bay về Hải Thành ngay trong đêm.
Không bao lâu tin tức bay đầy trời, Lục Nghiêu từng bước dồn ép vợ, không niệm tình vợ chồng chút nào.
Thậm chí dàn xếp truyền thông tung tin ‘có phải vì quan hệ lợi ích khiến tình cảm vợ chồng tan vỡ hay không’.
Nhưng đối với đa số người, đây là lúc đánh giá lại giá trị con người Thẩm Lâm Hoan.
Trên bàn cơm tại nhà tổ, Thập Nhị đọc tin tức, mày nhíu lại, tức giận mắng: “Anh Thập Nhất điên rồi à? Anh ấy muốn buổi tối ra sofa ngủ hay sao?”
Mẹ cô bé hắng giọng nhắc nhở: “Khi ăn cơm không được xem điện thoại.”
Thập Nhị hậm hực tắt điện thoại, nhưng vẫn tức giận: “Chị dâu Thập Nhất cũng thật đáng thương.”
Chỉ có bà Quan cười nhẹ: “Anh Thập Nhất của con thật gian xảo! Thằng bé không muốn vợ nó bị người ngoài nói là chỉ có thể dựa vào Lục gia.”
Thập Nhị: “A?” Rất nhanh đầu óc cô xoay chuyển đến một hướng khác: “Thật ra anh ấy không muốn thu mua?”
Bà Quan cười cười: “Thằng bé muốn, nhưng chị dâu Thập Nhất của con chịu sao?”
Không chịu, thế là muốn tạo thành ván cờ, bất luận là ai thắng ai thua thì ảnh hưởng đối với Thẩm Lâm Hoan thật sự không lớn. Thắng là bình thường, Phong Thần dù gì cũng là công ty lớn, Nguyên Nhất không thể chống lại, nhưng khí thế của Thẩm Lâm Hoan thật sự rất đáng khen, thua thì chứng minh được Thẩm Lâm Hoan có năng lực và rất dũng cảm.
Thẩm Lâm Hoan ngồi trên máy bay về Hải Thành, máy bay vừa hạ cánh đã thấy Lục Nghiêu đứng ở cửa ra chờ mình, cười cười: “Vợ à……”
Cô làm lơ anh, đi qua một bên.
Lục Nghiêu kéo Thẩm Lâm Hoan lại: “Việc công là việc công, việc tư là việc tư. Chúng ta còn muốn có con mà!”
Thẩm Lâm Hoan bị anh làm phiền nhiều chút, nhéo anh một cái: “Anh tới làm gì?”
Lục Nghiêu thuận thế cầm lấy tay cô, kéo cô đi ra ngoài, giọng điệu rất đắc ý: “Anh tự mình tới thu mua.”
Thẩm Lâm Hoan: “……”
Lục Nghiêu: “Anh sẽ không nhường đâu.”
Thẩm Lâm Hoan cười lạnh: “Anh thua đừng khóc là được.”
Lục Nghiêu: “……Em nặng lời với anh thật ư?”
Thẩm Lâm Hoan: “Em đang nói sự thật thôi.”
Xe của khách sạn đã tới đón, Thẩm Lâm Hoan không tình nguyện theo anh lên xe, đây là lần đầu Lục Nghiêu đi cùng Thẩm Lâm Hoan, rất có cảm giác đi nghỉ phép.
Nếu như vợ anh lúc này đang vui vẻ……
Thẩm Lâm Hoan mặc kệ anh.
Lục Nghiêu không chịu cô đơn: “Em đừng giận anh mà! Cùng lắm thì anh ngủ cùng em nha~” Chắc có thể bán chút ‘sắc’, “Tùy em xử lý, đừng khách sáo.”
Thẩm Lâm Hoan: “……”
Cô giơ tay bịt kín miệng anh: “Suỵt!”
Yên tĩnh trong chốc lát.
—