Edit: PhgLink
Beta: Dollan
Lần đầu tiên trong cuộc đời Lục Nghiêu bị người khác ghét bỏ.
Thẩm Lâm Hoan lắng nghe lời anh nói rồi chỉ ra chỗ bất hợp lý trong lời nói của anh: “Chúng ta không phải vẫn luôn ngủ cùng nhau hay sao? Hay anh luôn nghĩ đến việc chia giường ngủ?”
Lục Nghiêu: “……”
Giọng điệu nghiêm túc, cực giống một người phụ nữ không hiểu phong tình.
“Bình thường dưới tình huống này, em nên tỏ vẻ thẹn thùng một chút.” Lục Nghiêu nhìn Thẩm Lâm Hoan, nhưng cô vẫn không có ý định làm theo.
Lục Nghiêu gật gật đầu: “Nếu không để anh làm em thẹn thùng một chút.”
Thẩm Lâm Hoan quay đầu nhìn anh, ý là ‘sao anh không thẹn thùng đi’.
Lục Nghiêu cười: “Vậy em đùa giỡn anh xíu đi, nếu không sao anh có thể thẹn thùng được!”
Thẩm Lâm Hoan rất phối hợp, dùng câu anh vừa nói, nghiêng đầu không cảm xúc lặp lại: “Nếu không em cùng anh ngủ? Tùy anh xử lý, đừng khách sáo.”
Lục Nghiêu nghe tưởng cô đang nói đùa, kết quả thấy Thẩm Lâm Hoan nhìn anh cực kỳ nghiêm túc, Lục Nghiêu sửng sốt một chút, yết hầu lên xuống: “Cái này…… anh nghĩ mình không nên thẹn thùng.”
Đáp ứng là được rồi.
Nói xong quay đầu đi chỗ khác, lỗ tai đỏ lên, môi còn mỉm cười.
Dáng vẻ đó thật sự có nét thẹn thùng, Thẩm Lâm Hoan nhéo nhéo lỗ tai đỏ ửng của Lục Nghiêu, cảm thán tận đáy lòng: “Thật thần kỳ!”
Lục Nghiêu: “……”
–
Thẩm Lâm Hoan ở Hải Thành gần bảy năm, đây là nơi cô quen thuộc nhất ngoài Tân Thành.
Cô đã đi qua rất nhiều nơi trong thành phố, quen thuộc mọi nẻo đường. Nơi này có nhiều bạn học và giáo viên của cô. Đây là nơi cô cảm thấy thoải mái nhất, dễ thở nhất vì có thể rời xa cha mẹ.
Cô không có quá nhiều bạn bè, nhưng nơi này cô lại có rất nhiều người quen.
Khách sạn nằm gần công ty, Nguyên Nhất có tòa nhà công nghệ riêng. Do công ty nhỏ nên không quá khắt khe về việc phân chức vụ, ông chủ chỉ có hai người là Thẩm Lâm Hoan và Kiều Úy.
Mọi người đều gọi một tiếng Thẩm tổng và Kiều tổng, nhưng ước chừng mấy năm nay nhân viên phía dưới biết Thẩm Lâm Hoan không nhiều lắm.
Chỉ biết người thành lập công ty rất trẻ tuổi.
Những năm đầu mới thành lập công ty, Thẩm Lâm Hoan làm việc rất chăm chỉ, chỉ sợ Thẩm gia để ý nên vẫn luôn trốn đằng sau màn, sau khi tốt nghiệp lại trở về Tân Thành, buông lỏng bên này giao toàn quyền lại cho Kiều Úy.
Tuy nhiên, có chuyện gì xảy ra Kiều Úy cũng sẽ thương lượng với cô.
Kiều Úy hơn Thẩm Lâm Hoan bảy tuổi, mạnh mẽ hơn, nói một không thể là hai, dân công nghệ, không có nhiều mưu mô tính toán, nhưng lõi đời, khéo léo đưa đẩy hơn Thẩm Lâm Hoan một chút, mấy năm nay phát triển công ty không tồi.
Thẩm Lâm Hoan đã đặt khách sạn, nhưng Lục Nghiêu lại kéo cô đến khách sạn trực thuộc Phong Thần, đi công tác mà lại ở khách sạn nhà mình, tóm lại là không thích hợp.
Thẩm Lâm Hoan không muốn: “Anh ở bên kia đi, em ở bên này.”
Lục Nghiêu cũng không muốn, cực kì biết co biết duỗi: “Anh không được đi theo em sao?”
Thẩm Lâm Hoan nhíu mày nhìn anh: “Đừng quậy.”
Bộ dạng như đang nói ‘anh đàng hoàng một chút, đừng cáu kỉnh giận dỗi’.
Không thể trách Lục Nghiêu nghĩ nhiều, bộ dạng này của Thẩm Lâm Hoan thật sự rất có cảm giác “qua cầu rút ván”.
Không thể được, Lục Nghiêu càng phải đi theo cô, anh cực kỳ cực kỳ kháng cự đối với việc chia giường ngủ.
Thẩm Lâm Hoan tựa như nhớ ra, nghiêm túc nói: “Sao lúc trước em đề nghị chia giường ngủ, anh lại phản kháng như vậy?” Cô không hiểu tại sao anh không chịu được tư thế ngủ của cô nhưng nhất quyết không chịu chia giường ra ngủ.
Huống hồ cô cũng không phản đối việc sinh hoạt vợ chồng, chỉ là không muốn ngủ cùng nhau mà thôi.
Lục Nghiêu liếc cô, lạnh giọng: “Em thật tàn nhẫn.”
Thẩm Lâm Hoan: “…Quên đi, em không hỏi nữa.” Ánh mắt đó của anh thể hiện thái độ lên án quá rõ ràng, làm cô không chịu nổi sinh ra áy náy.
Lục Nghiêu hừ một tiếng: “Chỉ khi ba chọc giận mẹ mới phải ra ngủ phòng cho khách, việc chia giường ngủ rất thê thảm.”
Thẩm Lâm Hoan lẳng lặng nhìn Lục Nghiêu một hồi, cảm thán: “Nội tâm anh thật kịch tính.”
Trong phòng suite, Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu vẫn ở cùng một chỗ.
Bố trí xong xuôi, Thẩm Lâm Hoan muốn đến công ty xem xét, Lục Nghiêu nằng nặc đi theo cô: “À, anh đi theo với thân phận là chồng em.”
Thẩm Lâm Hoan liếc anh: “Vậy thân phận của anh thay đổi linh hoạt nhỉ!”
Lục Nghiêu cười cười, anh chỉ tò mò đối với quá khứ của Thẩm Lâm Hoan. Đây là nơi cô gây dựng sự nghiệp, đã nhiều năm như vậy thành phố này đối với cô rất đặc biệt.
Thẩm Lâm Hoan cũng không phản đối.
Nhiệt độ ở Hải Thành không thấp, Tân Thành bên kia còn có tuyết rơi, bên này là ngày mưa. Thẩm Lâm Hoan không để ai lái xe, tự mình đi qua.
Lục Nghiêu đi theo phía sau cô, che ô cho cả hai người.
Thẩm Lâm Hoan cúi đầu nhìn điện thoại, nói cho Kiều Úy biết mình sắp tới, còn đưa chồng cùng đến.
Kiều Úy trả lời: [Tôi đi
đón cô.]
Thẩm Lâm Hoan đột nhiên nghiêng đầu nhìn Lục Nghiêu, hỏi anh: “Anh rất rảnh sao?”
Lục Nghiêu tự mình đến thu mua, việc này đối với Phong Thần thật sự rất nực cười.
Thẩm Lâm Hoan không có cảm giác gì nhiều đối với việc này, cô không xem kĩ kế hoạch thu mua, nhưng cô biết, kế hoạch này chưa hoàn hảo bởi vì họ đang cực kì xem nhẹ Nguyên Nhất.
Đặc biệt, Kiều Úy lại là người rất cố chấp, bướng bỉnh, không nói đến Thẩm Lâm Hoan không đồng ý, Kiều Úy cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng từ khi thành lập đến nay, Nguyên Nhất không gặp quá nhiều khó khăn, cho nên Thẩm Lâm Hoan rất muốn nhìn xem khả năng chịu áp lực của Nguyên Nhất đến mức nào. Không quá lo lắng về việc bị thu mua.
Lục Nghiêu nhàn rỗi đi bên cạnh cô: “Anh không rảnh nhưng vẫn có thời gian để ở bên cạnh vợ.”
Lần này, anh tới đây không chỉ để thu mua Nguyên Nhất, mà kế hoạch mở rộng về phía nam của Phong Thần đã được thực hiện từ mấy năm trước, sau khi lên nắm quyền, Lục Nghiêu mới đặt tổng công ty phía nam tại Hải Thành, sau khi hạ cánh, Lục Nghiêu ở đây vài ngày, vừa để thu mua Nguyên Nhất vừa thuận tiện thu mua thêm hai công ty khoa học công nghệ khác.
Anh đã quen với việc bận rộn, thậm chí với lịch trình gấp gáp như vậy, anh vẫn có thể nắm bắt một chút thời gian để dành cho những việc vụn vặt như đi cùng Thẩm Lâm Hoan đến công ty để kiểm tra.
Thời gian tựa như bọt biển, luôn có một sự siết chặt.
Tình yêu của Thẩm Lâm Hoan cũng giống như bọt biển, càng siết chặt mới càng nắm bắt được nhiều.
Khu Khoa học Công nghệ rất ổn, môi trường yên tĩnh, phảng phất giống như công viên, tĩnh lặng đến mực như không có ai tồn tại.
Nhưng nơi đây là trung tâm khoa học công nghệ của Hải Thành, gần một nửa số công ty khoa học công nghệ tập trung tại chỗ này.
Kiều Úy gọi trợ lý tới, tự mình đeo thẻ tên, xuống quẹt thẻ cho Thẩm Lâm Hoan.
Kiều Úy cầm một chiếc ô đi mưa trong suốt, vóc dáng cô ấy không cao, thấp hơn Thẩm Lâm Hoan nửa cái đầu, trang điểm nguyên một ngày, cô ấy hơi mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn rất lạnh lẽo, âm u như rắn độc.
Khí chất người phụ nữ này mạnh mẽ, vừa nhìn đã thấy là cùng một kiểu người với Thẩm Lâm Hoan.
Kiều Úy quẹt thẻ, nghiêng đầu liếc Lục Nghiêu, quay đầu lại nói với Thẩm Lâm Hoan: “Đẹp hơn người lần trước nhỉ.”
Lục Nghiêu thoáng ngạc nhiên, nhíu mày nhìn Thẩm Lâm Hoan, gì cơ?
Thẩm Lâm Hoan bình tĩnh cụp mắt nói: “Em sẽ ở đây nửa tiếng.” Dứt lời mới nhớ đến những gì Kiều Úy nói, lại bắt gặp ánh mắt Lục Nghiêu.
Kiều Úy che miệng nói nhỏ với Thẩm Lâm Hoan: “Có phải tôi nói sai cái gì không?”
Thẩm Lâm Hoan nhẹ nhàng nhả ra hai chữ: “Đừng ồn ào.”
Kiều Úy nhìn vẻ mặt kia của Lục Nghiêu, cười rung cả hai vai: “Nói đùa thôi!” Sau đó lôi kéo Thẩm Lâm Hoan, cố ý nhỏ giọng: “Chồng cô thật ngây thơ, về sau cô nuôi dưỡng mấy vị trai trẻ chắc anh ta cũng không phát hiện đâu.”
Não Lục Nghiêu ong ong, theo bản năng không thể nói được, anh hung dữ nhéo Thẩm Lâm Hoan một cái.
Thẩm Lâm Hoan quay đầu nhìn anh, bắc đắc dĩ nói: “Cô ấy nói đùa thôi, anh đừng để ý.”
Vị Kiều Úy này, những lúc bị áp lực thường thích tấu hài, rất ít người có thể bắt được sóng não của cô ấy, Thẩm Lâm Hoan là một trong số đó. Cho nên Thẩm Lâm Hoan và Kiều Úy thường có những câu chuyện cười ‘cảm lạnh’ với nhau.
(*Câu chuyên cười cảm lạnh: ý chỉ những trò đùa nhạt nhẽo, bản thân nói ra nhưng tự mình cười, khum ai cười cả.)Lục Nghiêu nhìn Thẩm Lâm Hoan, cảm thấy trên mặt cô viết đầy chữ ‘Đồ ngốc, như vậy mà cũng tin’.