Edit: Manh
Beta: Dollan
Thẩm Lâm Hoan không nhờ nhưng suốt dọc đường đi vào công ty, Kiều Úy cố ý giới thiệu cô.
“Vị này là Thẩm tổng, xinh đúng không? Độc thân…” Kiều Úy mang gương mặt chán đời như bị thiếu nợ mấy triệu, cao quý, lạnh lùng thuận miệng nói chuyện phiếm, thật sự rất kì lạ.
Ngược lại, Lục Nghiêu cảm thấy mình giống như một kẻ ngu, Kiều Úy như tú bà đi dẫn mối vậy, dường như chỉ đợi lúc anh không để ý sẽ gọi một tiểu thịt tươi đến tiếp Thẩm Lâm Hoan.
Lục Nghiêu không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
Kiều Úy nghi hoặc quay đầu nhìn anh, lúc này mới vỗ trán một cái, “À! Quên mất, đã có chồng, không những… mà còn.” Mặt Kiều Úy đầy đau đớn, ôm đầu biểu thị sự tiếc nuối.
Những người đứng sau căn phòng vốn đang tò mò, vào lúc này không biết bị Kiều tổng chọc cười hay bị chồng Thẩm tổng chọc cười, từng người một cúi đầu, nhìn tần số nhún vai của họ cũng thấy được họ buồn cười thế nào.
Thẩm Lâm Hoan đã sớm quen với phong cách của Kiều Úy nên không cảm thấy gì, chỉ là biểu cảm nghi hoặc của Lục Nghiêu làm Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, cô cảm thấy Lục Nghiêu là người khôn khéo, sao chuyện nam nữ lại bảo thủ hơn cả cô.
Giống như có cảm giác không an toàn.
Thẩm Lâm Hoan nhớ tới rất nhiều hình ảnh, phần lớn là bộ dạng Lục Nghiêu muốn xác nhận cô có thích anh không.
Thẩm Lâm Hoan thừa nhận bản thân không giỏi biểu đạt tình cảm cho nên lúc này có chút áy náy, dường như cô cho anh chưa đủ.
Thẩm Lâm Hoan liền nhẹ nhàng nắm tay anh, ý là đừng sợ.
Lục Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, bất giác cong môi dưới, anh được an ủi bởi lời tuyên bố chủ quyền bí mật của Thẩm Lâm Hoan.
Kiều Úy bảo trợ lý của mình gọi mấy vị quản lý tới để bọn họ vào phòng làm việc nói chuyện.
Tháng sau chính là triển lãm giao lưu Khoa học Công nghệ, gần đây cũng có một ít hạng mục mới, áp lực của Kiều Úy rất lớn.
Hơn nữa vốn là ôm hi vọng một sản phẩm nghiên cứu, mấy ngày trước tuyên bố hoàn toàn thất bại giữa chừng, dự tính tốn mất 2 triệu.
Vào phòng làm việc, Kiều Úy tùy ý gật đầu một cái, “Ngồi đi.”
Sau đó không có hình tượng nào gọi vọng ra ngoài, “Manh Manh, lấy hai ly nước, nước lọc nhé! Đừng lãng phí lá trà.” Cô im lặng quay sang cười với Thẩm Lâm Hoan, “Xin lỗi, kinh phí eo hẹp, hậu cần tiêu xài hơi nhiều. Có thể tiết kiệm liền tiết kiệm.”
Kiều Úy thuần thục rút một điếu thuốc từ hộp sắt ra, lúc châm lửa dường như nhớ tới có người, cô nhìn Thâm Lâm Hoan, hất cằm về phía Lục Nghiêu, “Phiền không?”
Lục Nghiêu nâng tay, ngỏ ý cứ tự nhiên.
Thẩm Lâm Hoan sợ anh đợi chán, nhẹ giọng nói với Lục Nghiêu, “Hay là… anh đi tham quan một chút đi?”
Phong Thần đã có ý định thu mua Nguyên Nhất từ lâu và cũng đã từng tiếp xúc với Kiều Úy, nhưng Kiều Úy hoàn toàn không để ý đến điều đó, cô ấy chỉ cảm thấy bên kia có bệnh, cô không có ý định bán, ngược lại có một vài người đổ xô tới mua.
Cô ấy cũng không nhận ra Lục Nghiêu.
Quan hệ của Kiều Úy với Thẩm Lâm Hoan không tệ nhưng đời tư thì không để ý tới, nãy mới biết Lục Nghiêu là chồng cô mà thôi.
Lục Nghiêu ngồi sóng vai cùng Thẩm Lâm Hoan, anh hơi nhíu mắt, tỏ vẻ kháng nghị, “Yên tâm, cho dù tôi biết nội tình hay không cũng không ảnh hưởng tới tiến độ của Phong Thần.”
Thẩm Lâm Hoan không lo Lục Nghiêu nghe trộm được cơ mật hay làm âm mưu gì, thế nên để anh đi cùng.
Kiều Úy châm một điếu thuốc đi tới bên cửa sổ, kéo ra một khe hở, dựa vào nơi đó, cả người lười biếng nói thẳng vào vấn đề, “Lâm Hoan, tôi vay ít tiền.”
Thẩm Lâm Hoan thậm chí còn không hỏi tại sao, giọng nói bình tĩnh, “Bao nhiêu?”
Kiều Úy không chút khách khí, “Năm triệu.”
Thẩm Lâm Hoan cũng không khách khí, “Không có.”
“Bốn triệu chín cũng được.” Kiều Úy rất nghiêm túc mặc cả với cô.
Thẩm Lâm Hoan không lên tiếng, chỉ nhìn cô ấy, ý là không thể nào.
Kiều Úy khẽ thở dài, “Bốn triệu năm?”
Thẩm Lâm Hoan vẫn không lên tiếng.
“Bốn triệu?”
“Ba triệu tám? Mẹ kiếp, không thể ít hơn nữa.” Vẻ mặt Kiều Úy như thể hạ giá nữa tôi sẽ nhảy tự tử.
Thẩm Lâm Hoan cuối cùng cũng gật đầu, “Được.”
Kiều Úy vỗ ngực một cái, giống như sống sót sau tai nạn.
Đúng lúc cửa mở ra, một vài người nam nữ đi vào, tuổi tác cũng không lớn, hầu hết đều trên dưới ba mươi tuổi.
Một cậu con trai nhỏ nhắn, lịch sự nhã nhặn, ánh mắt trong veo, nhìn Kiều Úy đơn thuần nói: “Kiều tổng, cái gì ba triệu tám?”
Kiều Úy uể oải trả lời, “Tôi bán mình, Taobao miễn phí vận chuyển, giao hàng tận nhà, cậu có muốn không?”
Mặt cậu ta đỏ lên, Kiều Úy lười biếng cười, tựa như đang cười cậu ta ngây thơ, cắn thuốc lá nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa đông ở Hải Thành xanh mơn mởn, lá cây ngoài cửa sổ vẫn xanh tươi.
Thẩm Lâm Hoan thấy tâm trạng của Kiều Úy không tốt, cô ấy có tâm sự sẽ cực kì lắm lời, cả người cũng lười biếng, nhìn như kiểu không có chuyện gì để làm.
Thẩm Lâm Hoan gọi người phụ trách hạng mục đến báo cáo, nhân tiện xem qua phòng nghiên cứu.
Phòng nghiên cứu cũng bận tối mắt tối mũi.
Cuối cùng Kiều Úy mời cô ăn cơm, Thẩm Lâm Hoan từ chối, “Trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi. Đừng quá mệt mỏi.”
Kiều Úy cũng không khách sáo với cô, biết cô đã nhìn ra nên đứng đắn một chút, “Không sao, vẫn chịu được.”
Khi Thẩm Lâm Hoan cùng Lục Nghiêu ra khỏi công ty, trời đã tối, bên ngoài mưa cũng ngừng, chẳng qua là có sương mù, không khí vừa lạnh vừa ẩm ướt.
Lục Nghiêu cầm tay Thẩm Lâm Hoan để trong túi mình, vẫn nhớ chuyện Kiều Úy vay tiền cô, nói, “Dùng tiền của anh tùy ý.”
Thẩm Lâm Hoan nhìn anh một cái, lắc đầu, “Không cần, em sẽ tự nghĩ cách.”
Từ khi trưởng thành, Thẩm Lâm Hoan rất có ý thức kiếm tiền, tiền có thể tạo cảm giác an toàn, bất động sản của cô sinh lời cũng không ít.
“Vậy anh kiếm tiền để làm gì?” Dường như Lục Nghiêu cảm thấy cô như vậy thật quá đáng.
Thẩm Lâm Hoan ngước mắt nhìn anh một lúc lâu, rất nghiêm túc, “Dưới sự vận hành bình thường của một công ty, việc dùng tài sản cá nhân để lấp chỗ trống trong quỹ của công ty là điều ngu ngốc, dùng nó để lấp chỗ trống cho người khác lại càng ngu hơn.”
Lục Nghiêu cảm thấy hôm nay mình chính là kẻ ngu, anh rũ mắt, có chút không vui, cảm giác không vui này không phải là không hài lòng với cô, ngược lại là một loại ấm ức và không cam lòng, cảm thấy đối với cô mà nói, mình hoàn toàn vô dụng.
Lục Nghiêu chưa bao giờ có loại cảm giác này.
Chỉ ước có thể cho cô tất cả những thứ mình có. Nhưng cô vẫn khăng khăng không cần, anh rất khó chịu.
Thẩm Lâm Hoan sóng vai đi cùng anh, bất kể là tiền vay hay là tài trợ, cô đều tự nghĩ cách, mượn tiền của Lục Nghiêu, trừ khi đầu óc cô bị hỏng.
Đối với cô mà nói, lý trí đi trước cảm xúc, điều này có thể giúp mọi người ít đi đường vòng hơn rất nhiều.
Cho nên cô không hiểu, Lục Nghiêu không vui ở điểm nơi nào.
Thẩm Lâm Hoan chỉ cảm thấy anh có thể không vui vì lời nói của cô, dù sao đối với anh mà nói, mấy triệu cũng không phải quá lớn, anh cũng không ngại, cho dù là không trả cũng chẳng sao.
Nhưng những thứ không nên nhận thì không thể nhận ngay từ đầu, nếu không sau này Thẩm Lâm Hoan cần 10 – 20 triệu, có thể anh sẽ là người đầu tiên cô nghĩ tới.
Cô rất mất lòng tin vào bản chất con người, thậm chí không tin tưởng vào bản thân, có thể một ngày nào đó cô bị
dồn vào chân tường và trở nên cuồng loạn, cô không chắc liệu mình có đánh chủ ý tới anh hay không.
Cô không cho phép loại chuyện này xảy ra.
“Em dẫn anh đến quán ăn của bà Tư nhé.” Thẩm Lâm Hoan muốn dỗ anh vui, “Hồi còn đi học, em thường xuyên tới cùng Kiều Úy.”
Lục Nghiêu “À” một tiếng, nhanh chóng hết buồn phiền, “Xa không?”
“Gần lắm, ngồi tàu điện ngầm 10 phút là tới rồi.”
“Tàu điện ngầm?”
Thẩm Lâm Hoan cười, “Phương tiện giao thông công cộng vĩ đại của thành phố.”
Lục Nghiêu lại không vui, “Anh biết, anh cũng đâu phải người quê mùa.”
Chỉ là anh không hiểu, tại sao phải ngồi tàu điện ngầm.
Thẩm Lâm Hoan đi đổi tiền xu, mua hai vé tàu điện ngầm, đi bốn trạm rất nhanh sẽ đến.
Thẩm Lâm Hoan kéo tay anh xuống thang cuốn, giải thích: “Khi mới bắt đầu kinh doanh, em đã đem hết tiền đi đầu tư. Em nghèo đến mức chỉ có vài trăm trong túi, đã thế còn phải dùng trong một tháng. Túi xách và đồ trang sức đều được bán ở tiệm cầm đồ. Khi đó, em sống gần một nhà hàng tư nhân, từ chỗ đó đến công ty, em phải đi 4 tuyến và mỗi lần mất một đồng.”
Nếu không phải là vì tiết kiệm thời gian, cô thậm chí còn nguyện ý đi bộ.
Lục Nghiêu nhìn Thẩm Lâm Hoan, giọng cô vẫn luôn bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như không có gì có thể khiến cô dao động, lời nói kia không có ấm ức, cũng không có thổn thức, chẳng qua là nói cho anh tại sao cô đưa anh ngồi tàu điện ngầm mà thôi.
Muốn chia sẻ với anh một chút về quá khứ.
“Thật tội nghiệp.” Lục Nghiêu nhớ tới nguyên nhân cô từ chối anh, không khỏi lật lại chuyện cũ, “Vậy tại sao em lại từ chối anh, biết đâu người bạn trai như anh có thể chia sẻ áp lực tâm lí và giải quyết khó khăn thay em.”
Hai người dừng lại ngoài hàng chờ.
Thẩm Lâm Hoan nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, trước kia cô không hiểu, cảm thấy tình cảm là chuyện thường tình của con người, trong tình huống này, trạng thái của cô không thích hợp để yêu và cô không biết nó có thể mang lại lợi ích thiết thực gì cho anh khi cô bận rộn như vậy.
Cô là người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Nhưng lúc này, cô lại hơi mâu thuẫn.
Nếu khi đó cô không từ chối Lục Nghiêu, nói không chừng… Quả thực sẽ không như vậy.
Tàu điện ngầm đến trạm, cửa vừa mở ra, Thẩm Lâm Hoan liền kéo Lục Nghiêu đi vào.
Giờ này là lúc ít nhân viên về, cả một toa cũng chỉ thưa thớt mấy người, Thẩm Lâm Hoan kéo Lục Nghiêu ngồi xuống, nghiêng đầu hỏi, “Đây là lần đầu tiên anh ngồi tàu điện ngầm?”
“Lần đầu tiên ngồi trong nước.” Lục Nghiêu cười một tiếng, họ ngồi đối diện một cặp tình nhân, cô gái nũng nịu ôm lấy cánh tay bạn trai, đầu cũng tựa trên bả vai bạn trai, nhưng không hiểu sao vẻ mặt đầy hờn dỗi, bạn trai liền hạ giọng gọi cô ấy là cục cưng.
Lục Nghiêu nhìn xong cũng nắm tay Thẩm Lâm Hoan, nhích lại gần cô thêm chút, trong đầu suy nghĩ miên man, ngẫm nghĩ khả năng Thẩm Lâm Hoan ôm tay anh làm nũng, cuối cùng kết luận là anh ôm tay cô làm nũng còn có khả năng hơn.
Tàu điện ngầm quẹo qua khúc cua, theo quán tính Lục Nghiêu ngã về phía Thẩm Lâm Hoan, cô liền đưa tay đỡ anh, gần như ôm nửa người vào trong ngực, dỗ dành nói: “Anh kiềm chế chút.”
Đối diện là bạn gái ở trong lồng ngực bạn trai, chàng trai dỗ dành cô gái, “Sau này có tiền anh nhất định sẽ mua xe, không để em chịu khổ.”
Lục Nghiêu đột nhiên cảm thấy anh và cô gái đối diện rất mong manh giống nhau.
Hai người xuống tàu, Lục Nghiêu hơi choáng váng, đỡ bả vai Thẩm Lâm Hoan ra khỏi trạm tàu điện ngầm.
Quán ăn của bà Tư rất nhỏ, không giống trong tưởng tượng của Lục Nghiêu về các món ăn trong nhà hàng tư nhân, quán bình thường và các món ăn cũng rất bình thường.
Lục Nghiêu ngồi đối diện Thẩm Lâm Hoan, im lặng ăn.
Thẩm Lâm Hoan thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhìn ra anh không thích. Lục Nghiêu không kén ăn nhưng thực ra miệng rất kén chọn, yêu cầu rất cao đối với thức ăn.
Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan không nhịn được hỏi một câu, “Mùi vị thế nào?”
“Bình thường.” Lục Nghiêu không giấu giếm, anh nhìn Thẩm Lâm Hoan, “Nhưng anh cảm thấy nó có ý nghĩa đặc biệt với em, em dẫn anh tới đây, anh rất vui.”
Trái tim Thẩm Lâm Hoan lệch một nhịp, cô cười nhẹ, “Rất đặc biệt, trước đây cơm ở đây là 1 tệ, đậu phụ Mapo 2 tệ, còn có canh miễn phí. Bà Tư là người tốt, không chê em nghèo còn tặng em một ít đồ ăn kèm.”
Thời điểm khó khăn, nơi này chính là thiên đường. Cho nên sau khi kiếm ra tiền, cô vẫn thường xuyên ghé nơi này ủng hộ bà.
Lục Nghiêu cảm thấy vừa khó chịu vừa vui mừng, khó chịu vì anh thấy Thẩm Lâm Hoan là người không gì không làm được, không ngờ có những lúc cô cũng gặp khó khăn, vui vì “người vợ câm điếc” của anh cũng chịu tâm sự với anh.
“Chuyện em từ chối anh còn đau khổ hơn.” Lục Nghiêu thẳng thắn.
Thẩm Lâm Hoan nghiêng đầu nhìn anh, “Thật ra… Khi đó em nghĩ rằng, chờ em thành công để xứng với anh. Sau đó em sẽ quay đầu tìm anh.”
Lục Nghiêu nghĩ thầm: “Nhưng em không hề như thế.”
Nhiều năm như vậy, cô cũng không để ý tới anh.
“Bởi vì càng lên cao, em càng phát hiện có một số chênh lệch, không phải cứ cố gắng là có thể bù đắp được.” Thẩm Lâm Hoan nhìn Lục Nghiêu, cho dù ngồi ở đây, anh vẫn cao quý. Từ bé được nuôi dưỡng trong nhung lụa khác hoàn toàn với sự cố chấp và tối tăm mà cô có.
Lục Nghiêu nghe hiểu, có chút rầu rĩ không vui, “Em nói gì thì là thế.”
Thẩm Lâm Hoan kéo tay anh cách chỗ ngồi, “Nhưng hiện tại không phải chúng ta rất tốt sao?”
Lục Nghiêu cảm thấy mình bị mê hoặc, trong lòng lại nhộn nhạo một chút, phụ họa cô, “Phải.”