Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với Em

Chương 29


trước sau


Edit: Hạnh – Beta: mei, Hạnh

Mùng 6 Tết, Hà Thiệu hẹn các bạn đi thăm Trần Tâm Lan – giáo viên chủ nhiệm của lớp 12-8.
Trần Tâm Lan là giáo viên chủ nhiệm của Giang Thừa từ hồi anh học lớp 10 tới khi tốt nghiệp, sau đó lúc học lại lớp 12 Trần Tâm Lan cũng là giáo viên chủ nhiệm của anh.

Vậy nên Giang Thừa rất kính trọng bà, nhân dịp đầu năm nên anh tới thăm.
Nhà Trần Tâm Lan gần trường cấp 3, bà ly hôn từ sớm, ở cùng cha mẹ già và con nhỏ.
Lúc bọn họ tới nơi, Trần Tâm Lan mới ăn sáng xong, ông bà Trần đi dạo dưới lầu, con bà chưa dậy, Trần Tâm Lan ở nhà.
Vừa mở cửa ra, cả đám người cười nói rôm rả.
Hà Thiệu không nói Giang Thừa cũng tới, chỉ bảo cô giáo là có khách bí mật để bà hồi hộp.

Thế nên lúc thấy Giang Thừa, Trần Tâm Lan sửng sốt, run rẩy bảo: “Giang… Giang Thừa?”
Cô giáo ngập ngừng hồi lâu.
Giang Thừa mỉm cười, đáp: “Em chào cô, lâu rồi chưa gặp cô ạ.”
“Ôi trời, đúng là Giang Thừa rồi.” Trần Tâm Lan kích động nắm tay anh, “Mấy năm nay em ở đâu thế? Nhiều năm rồi cô trò mình không gặp nhau.”
“Dạ vâng.” Giang Thừa đáp: “Cô có khỏe không ạ?”
“Khỏe, cô khỏe lắm.” Trần Tâm Lan vừa nói vừa kéo anh vào nhà, “Cô còn nhớ mấy năm trước thỉnh thoảng em về hỏi chuyện học tịch của Lâm Giản Giản…”
Trần Tâm Lan giật mình, bà không nói nữa, ngẩn ngơ nhìn Giang Thừa.
Anh vẫn bình tĩnh nói: “Lúc đó vẫn rảnh ạ.”
Trần Tâm Lan cười trừ, bà không nói chuyện này nữa.
‘Lâm Giản Giản’ là điều chẳng ai muốn nhắc tới, lúc ấy cô vẫn còn bình an, đột nhiên mất tích không thấy tăm hơi.
Khi đó cô giáo lo lắng, còn báo cảnh sát.
Cảnh sát nói 4 giờ sáng trước hôm thi đại học, nhà Ôn Giản có cướp, hai mẹ con bị thương nặng, không qua khỏi.
Sự việc được đưa tin trên chương trình thời sự, nhưng bị đổi địa điểm thành tiểu khu cũ ở ngoại thành, không nhắc tới tên, không đề cập tới thông tin của người chết, tất cả đều là bà đoán thế.
Các bạn khác không biết địa chỉ nhà Lâm Giản Giản, nghĩ chuyện này không liên quan tới cô.

Nhưng Trần Tâm Lan là giáo viên chủ nhiệm, dựa vào những gì cảnh sát nói nên bà nghĩ hai chuyện này là một, nhưng không chắc chắn lắm.

Vì các bạn học khác nên bà không nói cho ai, cho nên ai nào cũng nghĩ là Lâm Giản Giản mất tích, như thế cũng tốt, mất tích còn có người nhớ về cô, hy vọng cô sẽ về.
Trần Tâm Lan không biết giữa Ôn Giản và Giang Thừa là như thế nào, nhưng Giang Thừa vì Ôn Giản mà không thi đại học là thật, sau đó anh về trường hỏi thăm về cô, thế nên Trần Tâm Lan nghĩ quan hệ của hai người khá tốt.


Nhưng may là lúc ấy còn nhỏ, tình cảm thuần túy, chóng đến cũng chóng đi, không tới nỗi khắc cốt ghi tâm, bây giờ nhìn Giang Thừa trầm ổn bình tĩnh, bà cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Các bạn khác nghe cô giáo nhắc tới ‘Lâm Giản Giản’, lại nhìn sắc mặt thờ ơ của Giang Thừa, ai cũng thấy xúc động.

Năm đó tuy chỉ học cùng nhau mấy tháng nhưng Ôn Giản xinh xắn đáng yêu, vừa hiền hòa tốt bụng lại học giỏi, thế nên có mấy bạn nam thích cô, nhưng hồi đó vì thi đại học nên không dám tỏ tình, chờ thi xong sẽ thổ lộ với cô, không ngờ ngay hôm thi thì Ôn Giản mất tích.
Hồi đó ai cũng biết La Văn Cảnh thích Ôn Giản, anh ta muốn theo đuổi cô.
Tới bây giờ, có bạn còn trêu anh ta.
So với hồi cấp 3, La Văn Cảnh cao hơn, người cũng béo lên, cũng có bạn gái, bị trêu cũng không tức, cười bảo: “Hồi đó tôi muốn cũng chẳng làm được gì, Thừa ca đề phòng tôi lắm.”
“Các cậu không biết đầu, lúc đó á, Thừa ca phòng tôi như phòng cướp ấy, tôi chỉ gần Lâm Giản Giản tí thôi mà anh ấy như kiểu định ăn thịt tôi ấy.” La Văn Cảnh cười, nhìn Giang Thừa; “Đúng không Thừa ca?”
Đề tài liên quan tới Giang Thừa, mọi người trong phòng đều nhìn anh.
Gần 30 tuổi, công việc rồi cuộc sống sinh hoạt làm ai cũng thay đổi nhưng Giang Thừa vẫn thế, vóc dáng không có gì để chê, Giang Thừa cao ráo, thân hình cân đối, khí chất lại thêm phần trầm ổn.
Mặc kệ Ôn Giản ở đâu, cô trở thành người như thế nào, Giang Thừa sẽ không để ai dị nghị về cô, trong mắt anh, cô vẫn là cô bé trốn trong tủ quần áo của anh, ngây ngốc bảo mình vẫn còn sống, cũng là người có đôi mắt to tròn, ngơ ngác đứng trước cửa sổ phòng anh, thế nên Giang Thừa không trả lời, anh khẽ gõ tay lên chén trà, mắt híp lại, im lặng không nói.
Các bạn khác không dám nói gì.
Trần Tâm Lan nhanh chóng đổi đề tài.
Mọi người đang nói cười vui vẻ thì có tiếng gõ cửa.
Trần Tâm Lan ra mở cửa, Trình Lâm và các bạn cùng lớp tới thăm, có khoảng 7 – 8 người.
Bọn họ đi vào phòng khách, kinh ngạc hỏi: “Giang Thừa?”
Trình Lâm đi sau, cô nàng ngẩng đầu, giật mình nhìn Giang Thừa ngồi trên sô pha.
Giang Thừa thấy bọn họ, tất cả đều là bạn cùng lớp của anh, đáng lẽ phải thân với anh hơn mới phải, nhưng hai năm đó không gặp nhau, cũng chẳng liên lạc với ai, thế nên tình cảm dần phai nhạt đi.
Giang Thừa gật đầu, coi như là chào hỏi.
Trần Tâm Lan vội vàng bảo bọn họ ngồi xuống, các bạn khác đứng dậy thu dọn bàn ghế, đã đông vui lại càng đông vui hơn.
Con trai Trần Tâm Lan tên là Lưu Văn Tinh, cậu nhóc thức dậy, lạnh lùng nhìn đám người trong phòng khách rồi đi thẳng vào bếp.
Trần Tâm Lan nói: “Tiểu Vũ, con mau chào anh chị đi.”
Lưu Văn Tinh lạnh nhạt nhìn qua, cậu nhóc ngáp một cái, im lặng đi ra phòng khách.
Trần Tâm Lan kéo cậu nhóc qua, nói: “Đây là Giang Thừa, là cái anh học giỏi ưu tú mà mẹ hay nhắc tới đấy.”
Giang Thừa nhìn Lưu Văn Tinh, cậu nhóc rất cao nhưng lại gầy, quần áo xộc xệch, đi đôi dép lê, gương mặt ỉu xìu buồn bã, không ngừng ngáp ngủ, đôi mắt đen nhánh, cậu nhóc gãi người, trông có vẻ rất ngứa, sắc mặt như không kiên nhẫn, cũng chẳng nói gì.
Giang Thừa cau mày, nếu anh không nhầm, Lưu Văn Tinh chắc khoảng 15 – 16 tuổi.
Trần Tâm Lan càng xấu hổ hơn, “Thằng nhóc nhà cô không hay nói chuyện, dạo này còn hay thức đêm, cả người nhìn chẳng có sức sống gì cả.”
Giang Thừa hỏi: “Thằng bé vẫn gầy thế ạ?”
Trần Tâm Lan: “Không phải, hồi trước nó không thế đâu, dạo này học hành vất vả nên mới gầy thế đấy.”
“Em ấy học lớp nào ạ?”
“Lớp 11, chuẩn bị lên 12.”
Cô giáo bảo: “Chào anh đi.”

Lưu Văn Tinh nhìn Giang Thừa, không cam tâm gọi: “Thừa ca.”
Cậu nhóc hất tay bà ra rồi đi tới phòng bếp.
Trần Tâm Lan xấu hổ, nói: “Đứa nhỏ này… Từ nhỏ tới lớn chẳng nghe lời ai, cô với ba nó ly hôn từ sớm, cô lại bận bịu, càng lớn càng ương.”
Các bạn khác cười bảo: “Ôi bọn em lớn từng ngày tuổi nhưng vẫn có lúc ương lắm cô ơi, còn hơn cả em nó ấy.”
Giang Thừa im lặng nhìn Lưu Văn Tinh, cậu nhóc cầm đũa, lẳng lặng ăn cơm, ăn xong thì vứt bát vào bồn rửa rồi về phòng, thay quần áo, trông có vẻ định đi ra ngoài.
Trần Tâm Lan nhìn cậu nhóc: “Con đi đâu?”
Lưu Văn Tinh đáp: “Con tới nhà bạn.”
Nói xong, cậu nhóc mở cửa rồi ra ngoài.
Giang Thừa nhìn đồng hồ, đứng dậy chào cô, anh bảo mình còn có việc.
Anh xuống tầng dưới, thấy Lưu Văn Tinh phóng xe điện ra cổng.
Giang Thừa lên xe, anh vừa nổ máy thì có người gọi: “Giang Thừa.”
Giang Thừa quay đầu lại, thấy Trình Lâm đứng đằng sau, cô nàng mặc áo khoác màu nâu nhạt, khoác túi xách, mái tóc dài bị gió thổi bay, Trình Lâm nhìn anh.
“Có chuyện gì à?” Anh hỏi.
Trình Lâm: “Cậu có rảnh không? Đi ăn với tôi không?”
Giang Thừa trầm ngâm một lát, anh gật đầu, mở cửa xe ra.
Trình Lâm lên xe.
Giang Thừa lái xe đi theo Lưu Văn Tinh.
Trình Lâm nhìn anh: “Đã lâu không gặp.”
Giang Thừa: “Ừ.”
Trình Lâm cười, hỏi: “Mấy năm nay cậu vẫn ở nước ngoài à? Tôi nghe bọn họ nói cậu đi du học, mấy năm liền không về nhà.”
“Ừ.”
Trình Lâm biết anh lạnh nhạt, từ hồi học lớp 10, cô nàng chưa thấy anh nhiệt tình bao giờ.
“Cậu…” Trình Lâm không nói nữa, nhìn anh, ngập ngừng bảo: “Sao cậu với cô ấy không bên nhau?”
Giang Thừa khựng tay lại.
Trình Lâm cúi đầu nhìn anh, đôi tay thon dài nhưng khỏe khoắn, 10 năm đi qua, anh không phải trở thành người đàn ông to béo mà càng ngày càng cuốn hút.
Trình Lâm nhớ năm ấy, cô nàng nghe nói

anh học lại lớp 12, cuối tuần sau khi thi giữa kì, Trình Lâm vượt đường xá xa xôi, bay từ Thượng Hải về Tùng Thành gặp anh, Trình Lâm muốn nói với Giang Thừa là mình thích anh, muốn dũng cảm nói tình cảm mình cất giấu những năm qua.
Lúc ấy Giang Thừa rất bình tĩnh nói cảm ơn Trình Lâm, anh bảo mình đã có người thích rồi.
Trình Lâm hỏi cô gái đó là ai.
Nhưng Giang Thừa không đáp, nhắc tới cô gái ấy, ánh mắt anh ngập trong dịu dàng, là ánh mắt mà Trình Lâm chưa từng thấy.
Thế nên bao nhiêu năm yêu thầm đến đây là hết.

10 năm, hai người không liên lạc, nhưng Trình Lâm vẫn thích Giang Thừa, có những lúc nhớ lại, cô nàng vẫn tiếc nuối.
Hôm nay gặp lại, bạn khác nói Giang Thừa vẫn độc thân.
Anh quay đầu nhìn Trình Lâm, không trả lời câu hỏi vừa này mà nói: “Cậu chưa kết hôn à?”
Trình Lâm mỉm cười: “Vẫn chưa gặp được người thích hợp.

Còn cậu thì sao?”
Giang Thừa lắc đầu, anh không đáp, yên lặng lái xe.
Trình Lâm dè dặt hỏi: “Cậu với cô ấy… Sao không ở bên nhau?”
Giang Thừa không trả lời, Trình Lâm cảm thấy anh như ngọn núi xa xôi vạn dặm, mờ mờ ảo ảo.
Trình Lâm dựa lưng vào ghế, nhìn bóng cây ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi: “Cậu vẫn đợi cô ấy à?”
Giang Thừa thản nhiên đáp: “Không.”
Trình Lâm nhìn anh, sắc mặt vẫn bình tĩnh lạ thường.
Cô nàng không nói, nghiêng đầu trông theo ánh đèn vụt sáng bên đường.
Giang Thừa thấy Lưu Văn Tinh đi vào con hẻm nhỏ thì mới dừng xe lại, anh tìm quán ăn gần đấy, đi vào cùng Trình Lâm.
Mười mấy năm không gặp, thật ra cũng chẳng có gì để nói, Trình Lâm hỏi cuộc sống ở nước ngoài như thế nào, anh đáp lại qua loa vài câu, không muốn nói chuyện nhiều.
Ăn cơm xong, Giang Thừa gọi xe cho Trình Lâm, bảo cô nàng về trước, anh còn có việc phải làm.
Trình Lâm vừa đi, Giang Thừa bước vào con hẻm tối kia, đi vào sâu bên trong thì thấy xe điện của Lưu Văn Tinh trước cửa một ngôi nhà cũ.
Cổng ngoài không khóa, anh nghe tiếng nhạc cùng tiếng cười đùa bên trong.
Giang Thừa đẩy cửa cổng ra, nhìn ngang nhìn dọc, anh đi đến chỗ cửa nhà đang đóng chặt.
Anh nắm then cửa, cửa bị khóa trái.
Giang Thừa nhìn xung quanh, anh búng nhẹ chùm chìa khóa trong tay, một que nhỏ như kim khâu lòi ra, anh chọc chiếc que vào khóa, vặn một cái, chiếc khóa bị mở ra.
Giang Thừa đẩy cửa vào.
Hai chàng trai đang xem laptop quay đầu lại, cả hai đều sửng sốt, Lưu Văn Tinh phản ứng nhanh, cậu ta đóng laptop lại, tay đè lên màn hình, cảnh giác nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”
Cậu bạn bên cạnh tò mò hỏi: “Anh ta là ai đấy?”
Lưu Văn Tinh: “Học sinh của mẹ tao.”
Giang Thừa: “Mẹ cậu bảo tôi tới gọi cậu về.”
Anh vừa nói vừa nhìn bàn tay đè lên laptop của Lưu Văn Tinh, anh nghiêng người, cậu ta vô thức che laptop đi, Giang Thừa đè cậu ta xuống, anh mở máy tính lên, trên màn hình có một chàng trai đang livestream, cậu ta cầm ống hút, đang hút m.a túy.
Giang Thừa nhìn hai người kia.
Lưu Văn Tinh chột dạ: “Tôi chỉ xem một tí thôi.”
Giang Thừa gật đầu, anh đóng laptop lại, nhìn cậu ta: “Mẹ tôi bảo tôi tìm cậu.”
Lưu Văn Tinh ủ rũ hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
Giang Thừa: “Tết nhất có thể tìm cậu làm gì.”
Anh cầm tay cậu ta: “Đi thôi.”
Lưu Văn Tinh không vui, nhưng thấy sắc mặt tối sầm của Giang Thừa, cậu ta không dám giãy giụa, chào cậu bạn bên cạnh rồi về.
Cậu ta muốn đi xe điện nhưng lại bị Giang Thừa túm lại, anh tống cậu ta vào ô tô, cài dây an toàn.
Lưu Văn Tinh muốn cởi ra, Giang Thừa lạnh lùng nhìn cậu ta: “Ngồi im.”
Lưu Văn Tinh không dám làm gì nữa.

Giang Thừa đi qua đầu xe bên kia, anh mở cửa rồi lên xe.
Lưu Văn Tinh nhìn Giang Thừa: “Anh muốn làm gì?”
Anh không đáp, chỉ tập trung lái xe.
Nhìn thấy bệnh viện trước mắt, sắc mặt Lưu Văn Tinh thay đổi, vội vàng cởi dây an toàn.
Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cậu ta.
Cậu ta đẩy cửa xe ra nhưng bị Giang Thừa khóa lại, cậu ta hung hăng nhìn anh, vừa nãy còn tỏ vẻ yếu đuối, bây giờ lại hùng hổ bảo: “Mẹ nó, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Giang Thừa phớt lờ cậu ta, anh lái xe đến cửa bệnh viện.
Cửa xe mở ra, Lưu Văn Tinh muốn chạy đi nhưng Giang Thừa túm áo cậu ta, lôi cậu ta vào bệnh viện, đăng kí thủ tục xong, anh cầm cốc lấy nước tiểu, kéo Lưu Văn Tinh vào WC.
Lưu Văn Tinh không muốn lấy nước tiểu, giằng co với Giang Thừa.
Giang Thừa không tức, anh vẫn bình tĩnh dựa lưng vào bồn rửa tay, khoanh tay lại, nhìn cậu ta chằm chằm.
Lưu Văn Tinh rón rén đi ra cửa, thấy có cơ hội chạy thoát, Giang Thừa nhìn cậu ta, anh khua chân cản Lưu Văn Tinh lại, cậu ta ngã sõng soài trên sàn nhà.
Giang Thừa lại gần Lưu Văn Tinh, xách cổ áo cậu ta lên, dùng kim tiêm lấy máu.
Kết quả xét nghiệm máu cho thấy: Lưu Văn Tinh dương tính với m.a túy.
“Sao cậu lại nhiễm m.a túy? Cậu lấy m.a túy ở đâu?” Ngồi trong xe, Giang Thừa nhìn cậu ta, hỏi.
Lưu Văn Tinh gục đầu xuống, không chịu nói.
Giang Thừa cũng không ép, anh chở cậu ta về nhà.
Anh đưa kết quả xét nghiệm cho Trần Tâm Lam.
Trần Tâm Lam ngồi phịch xuống, bà định tát Lưu Văn Tinh một cái nhưng bị Giang Thừa ngăn lại.
“Cô đưa thằng bé đến trại cai nghiện đi.” Anh lại hỏi: “Ba nó đâu?”
Trần Tâm Lan: “Để cô gọi cho ông ấy.”
Một lát sau, ba Lưu Văn Tinh tới, ông ta rất cao, vừa đến là mắng Lưu Văn Tinh một trận, trói tay cậu ta lại, đưa cậu ta tới trại cai nghiện.
Giang Thừa cầm laptop đi.
Trên đường về, Ôn Giản nhắn tin cho anh: “Này… Xin lỗi, tôi có thể mua lò vi sóng không?”
“Cô cứ mua đi.”
Ôn Giản: “Được.”
Lát sau cô lại nhắn: “À, tôi không bật bếp lên được, van gas nhà anh ở đâu?”
Giang Thừa: “Ban công ngoài phòng bếp.”
Ôn Giản: “Được, để tôi đi xem.”
Ôn Giản buông bát trứng mới đập, cô đẩy cửa ban công, thấy van gas bên ngoài, cô kiễng chân mở ra rồi chạy vào thử bật bếp lên nhưng vẫn không bật được, cô nhắn cho anh: “Vẫn không được.”
Giang Thừa đi tới cổng tiểu khu, anh rep: “Ở đó có công tắc mở và van ống dẫn khí, cô phải bật hai cái đó lên.”
“Ồ.” Ôn Giản chạy ra ban công rồi mở ra.
Cô chạy tới phòng bếp, nhưng vẫn không bật được, cô nhắn: “Anh tới đây xem được không? Hình như nó hỏng rồi.”
~
 
------oOo------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện