Edit: Hạnh – Beta: mei, Hạnh
—
Giang Thừa ngẩng đầu nhìn tòa nhà đối diện, anh dừng xe bên đường, rep lại: “Cô ấn giữ công tắc mấy giây rồi bật lại xem.
”
Anh nghiêng người lấy chiếc laptop ở ghế phó lái rồi mở cửa xe ra.
Ôn Giản làm theo lời anh, cuối cùng cũng được.
Cô cầm điện thoại nhắn cho anh: “Tôi bật được rồi, cảm ơn anh nhiều nhé, làm phiền anh rồi.
”
Giang Thừa định tới nhà cô rồi lại thôi, anh rep: “Không có gì.
”
Giang Thừa về nhà mình.
Anh vào phòng sách, đặt laptop lên bàn, khom lưng bật laptop lên.
Laptop của Lưu Văn Tinh cài mật khẩu nhưng khá đơn giản.
Anh chạy chương trình hack mật khẩu rồi vào trình duyệt xem lịch sử.
Trong lịch sử, Giang Thừa thấy trang web phát sóng trực tiếp, tên trang web là Tống Hội, giao diện chính giống hệt với các nền tảng live stream phổ biến hiện nay.
Giang Thừa đăng nhập tài khoản của Lưu Văn Tinh, vào phòng stream mà cậu ta hay xem, phòng này tên là ‘Giám sát máy bay’, không có ai phát trực tiếp nhưng lại được nhiều người chú ý, toàn là thanh thiếu niên mười mấy tuổi.
Anh dựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn màn hình laptop, điện thoại có thông báo tin nhắn.
Giang Thừa nhìn qua, Trình Lâm gửi tin nhắn tới: “Cậu đang bận à?”
Lúc chiều hai người add Wechat.
Giang Thừa nhớ lúc trưa, Trình Lâm hỏi anh có phải vẫn đang đợi cô hay không.
Anh chưa từng suy nghĩ vấn đề này.
Anh nghĩ mình đã từng đợi Ôn Giản.
Có lẽ ranh giới giữa thiên đường và địa ngục rất mong manh, đêm trước ngày thi đại học, anh và cô gần như chọc thủng tờ giấy cuối cùng, hôm sau, anh chỉ nhìn thấy sợi dây cảnh báo màu vàng dài và một mớ hỗn độn.
Anh nghĩ mình từng thích cô, Ôn Giản tựa như lông vũ khẽ cọ vào người anh, hồi đó còn nhỏ tuổi, chiếc lông vũ chạm vào lòng dạ anh, ngứa ngáy khó yên.
Nhưng tình cảm ấy không quá sâu nặng, nửa năm sau, chuyện lớn thế nào cũng có thể buông xuống được.
Giang Thừa nghĩ, có lẽ đây gọi là tiếc nuối, tiếc nuối vì chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
10 năm qua, anh chưa từng nghĩ tới chuyện tình cảm, chỉ là vô thức chờ đợi một điều gì đó.
Anh từng nghĩ, chờ mãi chờ hoài cũng sẽ đợi được một kết quả.
Bất luận anh là ai, có thân phận gì, 10 năm qua, anh chưa từng bỏ số điện thoại mình từng dùng.
10 năm dài đến mức có thể buông xuống tất cả.
Giang Thừa thở dài, anh cầm điện thoại, gõ một chữ “Ừ.
” Tin nhắn còn chưa kịp gửi đi, anh khựng tay lại.
Anh nhìn quyển lịch trên bàn, hôm nay là ngày 2 tháng 2, mùng 6 tháng Giêng.
Giang Thừa nhớ sinh nhật của Ôn Giản, là ngày 8 tháng Giêng, ngày 25 tháng 2 Dương lịch.
Chiều hôm ấy, cô ngồi trên xe đạp, thấp thỏm hỏi anh có thể đón sinh nhật cùng cô không, ánh mắt cẩn thận dè dặt, vừa trẻ con lại mang nét thiếu nữ mới lớn.
Anh không ấn gửi tin nhắn nữa, trở lại khung chat.
Khách thuê nhà nhắn tin cho anh, gửi ảnh chiếc lò vi sóng, hỏi anh cái này thế nào.
Ngữ khí thân mật tự nhiên, chẳng quan tâm anh chỉ là người xa lạ.
Không hiểu sao Giang Thừa lại nhớ tới Ôn Giản.
Lâu lắm rồi anh không nhớ cô, lại có lúc anh nghĩ lúc nào mình cũng nhớ cô, nhất là khi màn đêm buông xuống, căn phòng trống vắng chỉ có mình anh.
Anh rep lại: “Tự cô quyết định là được.
”
“Được.
” Cô gửi anh bill đặt hàng.
Giang Thừa chuyển tiền cho cô.
Cô không nhận, ngại ngùng nhắn: “Chuyện đó… Cũng không tốn nhiều tiền lắm, mà tôi lại dùng, cứ để tôi trả.
”
Giang Thừa: “Không sao đâu, dù gì