Đêm đó Giang Thừa bay tới Bangkok, bốn giờ sáng tới nơi, Lôi Sắt cho người đến đón anh.
Ra khỏi sân bay, xe đi qua đường cao tốc tới vùng ngoại thành, dừng lại ở trước căn biệt thự khá khuất.
Giang Thừa đẩy cửa vào.
Trong phòng có khoảng 4 – 5 người, cả đám đang đánh bài uống rượu, cả phòng khách ngập trong mùi thuốc lá và mùi rượu.
Nhìn thấy anh, cả đám dừng tay lại, đứng dậy chào: “Văn ca.”
Ở góc phòng, gã đàn ông bị trói chân tay vào ghế, ánh mắt hoảng sợ nhìn anh, mấy chiếc tất thối treo xung quanh, anh ta kêu ca vài tiếng, trên trán có vết thương, máu trên mặt khô lại, thâm đen một mảng, gã ta mặc áo sơ mi, bị đánh nên có vài chỗ rách, còn có cả vết máu.
Giang Thừa không nhìn anh ta nữa, anh ngồi trên sô pha, ngước mắt nhìn đám người đang đánh bài.
“Ai làm?”
Anh hỏi, sắc mắt nhàn nhạt lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh, đám người kia không dám ho he.
“Edwiin.” Lôi Sắt đứng trên cầu thang, nói.
Giang Thừa quay đầu lại, Lôi Sắt bước xuống dưới tầng, anh ta cầm chai rượu vang.
Giang Thừa nhìn gã đàn ông bị trói, “Tôi đã nói không được động tới anh ta rồi.”
Lôi Sắt nhìn theo ánh mắt anh, đi tới nói: “Dạy dỗ một chút thôi, chẳng nhằm nhò gì.”
Giang Thừa im lặng, anh khom lưng mở chai rượu vang, lấy ly rượu rồi tự rót một ly, anh nghiêng đầu nhìn Lôi Sắt: “Người Trung Quốc có câu tiên lễ hậu binh, nghĩa là phải đàm phán trước, không đàm phán được thì mới dùng đến vũ lực.”
Anh cụng ly với Lôi Sắt, uống một ngụm, lạnh nhạt bảo: “Lôi Sắt, anh cứ như thế thì sẽ làm hỏng kế hoạch của tôi.”
Lôi Sắt cười: “Tôi nóng vội quá rồi.”
Anh ta nhìn gã kia, giải thích: “Cái tên này rất ương, hỏi gì cũng không nói.”
Giang Thừa cũng nhìn theo, anh đặt ly rượu xuống, lại gần anh ta.
Anh ta hoảng sợ.
Giang Thừa bỏ tấm vải trong miệng anh ta ra.
Gã ta rất trẻ, khoảng hơn 20 tuổi, gương mặt đậm chất người Châu Á, nước da bánh mật, nhìn qua khó đoán anh ta là người Trung Quốc hay người Thái Lan.
Giang Thừa nhìn chiếc áo sơ mi rách, hỏi bằng tiếng Trung: “Phùng Khuất?”
Anh ta hoảng sợ gật đầu.
Giang Thừa: “Mày là người của Trần Chí?”
Phùng Khuất định lắc đầu, thấy Giang Thừa cầm chiếc súng trên bàn, cẩn thận lau chùi, đôi lông mày sắc bén, sắc mặt bình tĩnh lạ thường.
Anh càng bình tĩnh thì Phùng Khuất càng sợ hãi, quên cả trả lời, anh ta nhìn Giang Thừa cầm khẩu súng dí vào trán mình.
“Mày là người của Trần Chí?” Giang Thừa hỏi, anh hạ tay xuống, chĩa khẩu súng vào giữa háng Phùng Khuất.
Phùng Khuất gật đầu như giã tỏi: “Đúng, đúng thế.”
Giang Thừa nhìn anh ta: “Đồng bọn của mày ở đâu?”
Phùng Khuất sợ hãi lắc đầu: “Tôi không biết.”
Thấy Giang Thừa không tin, anh ta vội vàng nói: “Tôi không biết thật mà, hành tung của Trần Chí không cố định, chỉ có mấy người biết anh ta ở đâu thôi.”
Giang Thừa: “Mày từng gặp Trần Chí chưa?”
Phùng Khuất lắc đầu lia lịa, Giang Thừa xiết chặt tay, anh ta run sợ nhìn anh.
Giang Thừa vẫn bình tĩnh như thường, “Đừng lo, bắn một phát cũng không chết đâu, chỉ mất một miếng thịt thôi.”
Phùng Khuất giãy giụa, máu còn đọng lại trên mặt hòa với mồ hôi.
Giang Thừa không cho anh ta nhúc nhích, anh cầm súng như cầm đồ chơi, dí vào người anh ta.
Phùng Khuất không chịu nổi.
“Tôi nói tôi nói.” Anh ta thở hổn hển, “Tôi từng gặp rồi, nhưng Trần Chí đứng chỗ tối, tôi không nhìn rõ mặt anh ta.”
“Không chỉ có tôi mà người khác cũng thế.” Phùng Khuất nói: “Trần Chí không thích xuất đầu lộ diện, thế nên không ai biết anh ta trông thế nào.”
Giang Thừa: “Dáng người, chiều cao, cách ăn mặc, kiểu tóc.”
Phùng Khuất: “Khoảng 1 mét 8, không gầy không béo, thân hình cân đối.
Anh ta hay mặc vest, tôi không rõ kiểu tóc gọi là thế nào, nhưng mà giống như idol Hàn Quốc, tóc bên phải hơi xõa.”
Giang Thừa: “Trên người anh ta có điểm nào đặc biệt không?”
Phùng Khuất lắc đầu: “Không có.”
Giang Thừa gọi đàn em đứng cạnh, bảo anh ta mang giấy bút tới: “Vẽ đi.”
Phùng Khuất lắc đầu, anh ta không biết vẽ.
Giang Thừa: “Vậy mày nhớ lại lúc gặp Trần Chí trông anh ta thế nào.”
Phùng Khuất nói còn Giang Thừa vẽ.
Phùng Khuất gặp Trần Chí mấy lần, Giang Thừa dựa theo lời anh ta, tập trung vào dáng người và khí chất.
Anh giơ bức vẽ ra, Phùng Khuất gật đầu, “Đúng, chính là như thế này.”
Giang Thừa: “Lần cuối chúng mày gặp nhau là khi nào? Ở đâu?”
Phùng Khuất: “Ở thành phố Thanh, trước hôm Trần Vi bị bắt.”
Lôi Sắt đi tới: “Edwiin, cái chúng ta cần là bằng chứng giao dịch vượt phạm vi phụ trách chứ không phải Trần Chí, anh đừng quan tâm chuyện khác.”
“Vấn đề không phải là chứng cứ.
Trần Vi là người của Trần Chí, cô ta bị bắt, nghĩa là Trần Chí đang hành động.” Giang Thừa trầm giọng nói, anh bỏ súng xuống: “Vấn đề bây giờ là chúng ta đứng ngoài sáng, Trần Chí ở trong bóng tối, không tìm thấy Trần Chí thì sao đấu được với gã ta?”
Lôi Sắt nhìn anh, mỉm cười gật đầu.
Giang Thừa nhìn Phùng Khuất vẫn còn sợ hãi, anh ra lệnh: “Thả anh ta ra.”
Lôi Sắt khó hiểu nhìn anh.
Giang Thừa nghiêm túc nói: “Cứ thả đi.”
Hai tên đàn em cởi trói cho Phùng Khuất.
Phùng Khuất nói: “Cảm ơn Văn ca.”
Nói rồi, anh ta chạy ra ngoài.
Giang Thừa nhìn hai tên đàn em mới cởi trói cho Phùng Khuất: “Theo dõi anh ta, đừng để anh ta xảy ra chuyện gì.”
Lôi Sắt nhìn Giang Thừa, anh ta nói Tiếng Trung câu được câu không: “Thả dây dài… Bắt cá lớn?”
Giang Thừa chỉ cười, anh cạn ly với anh ta, nói: “Dạo này tôi rất bận, sẽ không về đây đâu.
Anh theo dõi Phùng Khuất, nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Lôi Sắt cười: “OK, bên phía Trung Quốc anh cũng phải sát sao đấy, đừng phạm sai lầm, nhất là Trần Chí, phải tìm được gã ta bằng được.”
Giang Thừa gật đầu, “Được.”
Anh nhìn đồng hồ, nói: “Tôi về đây, có gì cứ gọi nhé.”
Giang Thừa bay về Tùng Thành.
Đêm khuya, Lôi Sắt hổn hển gọi điện cho anh, Phùng Khuất trốn đi nhưng lại bị cảnh sát Thái Lan bắt.
Giang Thừa cúp máy, anh thở phào một hơi, tháo sim ra rồi thay sim khác vào.
Anh mở máy lên, nhóm Wechat của công ty có tin nhắn mới.
Hà Thiệu cũng nhắn tin cho anh, hỏi hôm nay anh ở công ty thế nào, còn bảo đừng để ý ba anh ta, ông ta rất cố chấp, nghĩ anh nghỉ làm buổi sáng là do chủ tịch Hà ép.
Giang Thừa rep lại: “Không sao.” Anh còn nói: “Ngày mai tôi tới công ty.”
Chưa tới 9 giờ sáng, Giang Thừa tới tập đoàn Hà Kiến.
Hà Thiệu không hay tới công ty, mười năm qua, nhà anh ta kiếm được nhiều tiền, trở thành phú nhị đại, Hà Thiệu chưa quen thân phận này lắm, nhưng có nhiều tiền cũng tốt, cuộc sống chẳng cần lo nghĩ cái gì.
Hồi đại học, anh ta không theo ngành kinh doanh, hồi còn bé, gia đình có công ty nhỏ.
Anh ta không có hứng thú với kinh doanh, không có thiên phú, cũng chẳng có dã tâm,