Uông Tư Vũ dẫn Ôn Giản đi ăn ở một nhà hàng Quảng Đông kín đáo, đặt một phòng riêng.
Ôn Giản vừa mới bước vào thì thấy Lê Chỉ Tường.
Hôm sinh nhật cô, Lâm Cảnh Dư bị thương, ông chính là người đàn ông nghiêm mặt kia.
“Cháu chào bác Lê.
” Ôn Giản lễ phép nói.
Lê Chỉ Tường khẽ cười, vẫy tay với cô, hỏi: “Dạo này cháu thế nào?”
Ôn Giản gật đầu: “Vẫn tốt ạ.
”
Lê Chỉ Tường: “Cháu mới nhậm chức à?”
Ôn Giản: “Vâng.
”
Lê Chỉ Tường nhướng mày.
Cô lo lắng hỏi: “Sao thế ạ?”
Lê Chỉ Tường lắc đầu, ông đưa cho cô một tập tài liệu: “Cô gái bị bắt ở sân bay Thái Lan tên là Trần Vi, mang theo lượng ma túy khá lớn, là người của Trần Chí.
”
“Trần Chí?”
Lê Chỉ Tường gật đầu: “Bọn chúng dán giấy lên vali của cháu, muốn đánh lạc hướng cảnh sát để trốn đi, nhưng hôm đó có đội cảnh sát khác theo dõi Trần Vi.
Nếu hôm đó cháu không xé tờ giấy kia ra thì người bị bắt chính là cháu.
”
“Nhưng vấn đề là sao bọn chúng lại tìm cháu?” Lê Chỉ Tường nhìn cô: “Là trùng hợp hay là cháu bị lộ rồi?”
“Chuyện này phải điều tra thêm, bác hy vọng cháu không làm ở đó nữa.
”
Chủ tịch tập đoàn Hà Kiến có quan hệ mật thiết với Trần Chí, nếu cô bị lộ thật thì không khác gì dê vào miệng cọp.
“Cháu cảm thấy giống trùng hợp hơn ạ.
” Ôn Giản nhớ hai chiếc vali giống hệt nhau: “Có lẽ vì vali cùng kiểu dáng nên mới thế, suýt nữa thành công cụ để bọn chúng lợi dụng, cháu cũng chưa làm gì mà, chỉ là nhân viên bình thường, không quen biết bọn chúng, sao đám người đó lại nghi ngờ cháu được.
Cháu sợ giờ từ chức thì mai sau sẽ không dễ xin.
”
“Vẫn chưa có gì chắc chắn cả.
” Lê Chỉ Tường kiên trì, “Giản Giản, bác đã hứa với ba cháu, phải đảm bảo hai mẹ con cháu an toàn.
”
Uông Tư Vũ cười nhìn cô: “Em đừng lo, coi như nghỉ phép, ở nhà với mẹ em.
”
Ôn Giản do dự, cô gật đầu, nói thầm: “Nhưng em đóng mấy tháng tiền thuê nhà rồi… Lại còn rất nhiều nữa chứ.
”
Trông cô hơi buồn bã.
Lê Chỉ Tường bật cười, lúc nào ông cũng nghiêm túc, cuối cùng cũng cười một lần.
“Vậy cháu tìm việc khác đi.
”
Ôn Giản cười, lắc đầu bảo: “Dạ thôi ạ.
”
Cô nhìn ông, hỏi: “Bác Lê, bao giờ mới chắc chắn là trùng hợp hay bại lộ ạ?”
Lê Chỉ Tường: “Khó nói lắm, phải điều tra xem thế nào đã.
”
Ôn Giản ỉu xìu: “Vâng.
”
Buổi tối về nhà, cô nghĩ mãi không biết làm thế nào, nếu cô bị người ta theo dõi, vừa đi làm ngày đầu mà nghỉ thì sẽ làm người khác nghi ngờ, ít nhất phải để một khoảng thời gian nữa.
Nghĩ mãi không ra, cô cầm điện thoại, cô được người ta add vào nhóm chat của phòng tài vụ, có khoảng hơn 10 người.
Giám đốc nhắn: “Hoan nghênh đồng nghiệp mới.
”
Những người khác cũng hùa theo.
Ôn Giản gửi nhãn dán