Edit: Hạnh
—
Giang Thừa và Ôn Giản bước vào trong, ấn tầng 14, sau đó đi cầu thang bộ lên tầng 15.
Đứng trên cầu thang cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, có cả giọng nam và nữ, giọng nữ là của cô gái tóc ngắn.
Ôn Giản và Giang Thừa đứng ở đầu cầu thang nghe trộm, Ôn Giản đứng trước Giang Thừa đứng sau, có bình chữa cháy che khuất, qua khe cửa có thể nhìn thấy bên trong căn hộ số 1503.
Cánh cửa khép hờ, cô gái tóc ngắn đưa hộp hàng cho shipper, anh ta kiểm tra lại rồi đi, không phát hiện ra chỗ bất thường.
Shipper đi xuống dưới lầu, sắp xếp lại đống hàng, cẩn thận để vào trong thùng to, không giống như shipper khác hay ném hàng của khách.
Làm mọi việc xong xuôi, anh ta phi xe đi.
Giang Thừa lái xe đuổi theo sau.
Trên đường đi, anh nói với Ôn Giản: “Em hỏi cô gái tóc ngắn kia xem còn cái túi xách em thích không đi.”
Ôn Giản gật đầu, cầm điện thoại nhắn: “Chào cô, tôi là cô gái add Wechat với cô ở trong cửa hàng Thiên Thượng, tôi hỏi cô một chút được không? Chiếc túi đen trắng vừa nãy tôi cầm bao nhiêu tiền thế? Bao giờ mới có hàng vậy? Có sớm hay muộn?”
Cô ta nhanh chóng rep lại: “1080 tệ (hơn 3 triệu 7), cô muốn có hàng nhanh à?”
Ôn Giản trả lời, “Ừ, tôi rất thích chiếc túi đó.”
Cô lại hỏi: “Đều là hàng auth đúng không?”
“Đương nhiên rồi, tôi đều nhờ người mua đồ ở cửa hàng chính hãng đó, cam kết hàng auth 100%.”
Ôn Giản: “Thế bao giờ mới có hàng thế? Trước thứ tư tuần sau được không?”
“Chắc không đâu.”
Ôn Giản rep nhãn dán buồn bã: “Thế à, tiếc quá, tôi có một buổi tiệc, muốn mang chiếc túi ấy.”
“Dù thứ 4 có hàng thì tôi cũng không gửi cho cô kịp được.”
Ôn Giản: “Không sao đâu, cô cũng là người Tùng Thành đúng không? Tôi có thể đi lấy trực tiếp cũng được.”
Cô lại hỏi: “Ý cô là có thể thứ 4 hàng về kịp hả?”
“Nếu thế thì tôi đặt tiền cọc cho cô nhé, nhưng cô phải chắc chắn thứ 4 có đấy, ok không? Nếu không được thì thôi, để tôi hỏi chỗ khác.”
Cô ta nhanh chóng nhắn lại: “Đợi tôi chút.
Tôi hỏi khách khác xem có đồng ý nhường cô lấy túi trước không.”
Ôn Giản: “Ok.”
Chẳng mấy chốc cô ta nhắn: “Tôi hỏi rồi, cô ấy đồng ý.
Cô muốn lấy trực tiếp hay ship?”
Ôn Giản giơ điện thoại cho Giang Thừa xem.
Giang Thừa nhìn qua, “Lấy trực tiếp, hẹn buổi tối.”
Ôn Giản gật đầu, cô vừa nhắn xong thì Giang Thừa hỏi: “Em đã từng đâm ai bao giờ chưa?”
“…” Ôn Giản không hiểu, thấy Giang Thừa hất cằm về phía trước, chiếc xe ship hàng bị đâm, không có vấn đề gì lớn, chỉ là mấy hộp hàng bị rơi vãi dưới đất.
Giang Thừa dừng xe lại, đưa ví cho cô: “Đi bồi thường tiền thôi.”
Ôn Giản nhìn anh, đẩy cửa xe ra, gương mặt vừa áy náy vừa sốt ruột, vội vàng xin lỗi.
Giang Thừa cũng bước xuống, bước đầu là xin lỗi, còn ngồi xuống nhặt hàng cho anh ta.
Sắc mặt shipper không tốt lắm, muốn nổi giận nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Ôn Giản và Giang Thừa, nén giận nhặt đồ lên, Ôn Giản cản anh ta lại, mở ví ra, áy náy nói: “Đại ca, xin lỗi anh nhé, anh xem muốn bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho anh.”
Cô vừa nói vừa cầm mấy tờ 100 tệ, hỏi: “500 đủ không?”
Anh ta nhìn Ôn Giản, giơ 1 ngón tay ra: “1000.”
Ôn Giản khó xử, định kì kèo mặc cả.
Giang Thừa nhanh tay mở thùng hàng ra, cầm một hộp, xé thông tin bên ngoài ra rồi dán vào một hộp hàng trông gần giống chiếc nộp kia, anh ném hộp đó vào thùng hàng.
Dưới đất còn có mấy hộp khác rơi gần xe anh, Giang Thừa bước lại nhặt lên, thuận tay ném chiếc hộp đã xé vào xe mình.
Xong xuôi, anh bước tới cầm ví trong tay Ôn Giản, nói: “Chúng tôi sai, đền 1000 cũng là chuyện nên làm.”
Anh thoải mái đưa tiền cho anh ta, nói xin lỗi lần nữa rồi mới lên xe.
Anh đóng cửa xe lại, lái xe ra chỗ khác, ném hộp hàng cho Ôn Giản.
Ôn Giản mở ra, bên trong là hộp túi lọc hồng trà.
Cô ngửi qua, mùi axit axetic quen thuộc.
Cô mở hộp trà ra xem, có túi là trà thật, cũng