Edit: Hạnh
Lưu Tiểu Vĩ hẹn cô ở quán karaoke sát ngoại thành, cách tiểu khu Ngô Văn Nhã ở không xa lắm, là khu vực nằm giữa thành thị và nông thôn, hơi hẻo lánh, xung quanh là những căn nhà 5 – 6 tầng.
KTV ở trong một tòa nhà thấp có 6 tầng, lầu 1 là quán ăn sáng đóng cửa từ lâu, tầng 2 và 3 là KTV, có thang máy.
Lưu Tiểu Vĩ đứng chờ cô một lúc lâu.
Thấy cô tới, cậu ta mỉm cười bước đến.
Ôn Giản nhìn xung quanh, thấp thỏm hỏi: “Sao lại chọn chỗ vắng vẻ thế, mấy quán ở nội thành không được à?”
“Ở đây cũng gần nội thành mà.
” Lưu Tiểu Vĩ cười nói, “Bạn tôi mở KTV nhưng chất lượng cũng ngang mấy quán nổi tiếng đắt tiền đó nhé, cô đừng để vẻ ngoài lừa, ở trong không tồi đâu.
”
Ôn Giản ngẩng đầu nhìn chữ ‘Tân Xướng KTV’ lập lòe chói mắt trên tầng 3, tuy bên ngoài không bắt mắt lắm nhưng tấm biển rất to, cũng có mấy cô cậu trẻ tuổi đứng chờ thang máy, dưới lầu có nhân viên lễ tân của quán.
Lưu Tiểu Vĩ kéo Ôn Giản: “Đi thôi.
”
Ôn Giản do dự hỏi: “Ở trong có người khác không hay là có mỗi tôi với cậu?”
Lưu Tiểu Vĩ cười: “Cô ngốc thế, đương nhiên là có người khác rồi, đi hát karaoke phải đông mới vui chứ.
”
Cậu ta nói: “Không sao đâu, coi như là quen thêm bạn, phần lớn là con gái, tốt tính lắm.
”
Nói xong, cậu ta giữ chặt tay cô: “Đi thôi.
”
Ôn Giản giãy giụa: “Tôi về đây, tôi không quen tới mấy chỗ này.
”
“Không sao đâu.
” Cậu ta lại bảo, kéo cô tới thang máy, còn bảo cô đừng nghĩ nhiều.
Cửa thang máy mở ra, cô bị đẩy vào trong.
Thang máy lên tới tầng 2, vừa mới bước ra thì nghe thấy tiếng nhạc to đùng.
Đại sảnh được trang trí nguy nga tráng lệ, nhân viên bận bịu làm việc.
Đối diện đại sảnh có chỗ nghỉ cho khách, trên sô pha có vài người, trong đó có hai người lúc trước đi ăn BBQ với cô và Lưu Tiểu Vĩ, Tiêu Ca và Tiểu Ninh đang ngồi chơi điện thoại.
Tiểu Ninh nhìn hai người, cất điện thoại đi, đứng dậy đi tới.
“Sao lâu thế?” Cô ta giận dỗi, giọng nói không vui, sắc mặt cũng sầm lại, cả người toát ra vẻ lạnh lùng không kiên nhẫn, không giống người vui vẻ tươi cười như mấy hôm trước.
Hôm đó cô ta không quá nhiệt tình, nhưng ít ra sẽ không nóng nảy thế này.
Lưu Tiểu Vĩ mỉm cười giải thích, đẩy hết trách nhiệm lên người mình.
Ôn Giản đứng sau Lưu Tiểu Vĩ, ánh mắt sợ hãi nhìn Tiểu Ninh.
Tiêu Ca chơi xong cũng cất điện thoại đi, đứng dậy đi tới, mỉm cười dỗ cô ta.
Tiêu Ca rất cao, tướng mạo bình thường, không giống như Lưu Tiểu Vĩ, trông rất dịu dàng sảng khoái, cũng hơn 20 tuổi nhưng hay mặc áo da, lúc nói chuyện còn khoác tay lên vai Tiểu Ninh, cô ta hậm hực gạt tay anh ta xuống, gương mặt lạnh lùng, như rất tức giận vì cô tới muộn.
Ôn Giản nhìn Tiểu Ninh, cô gái mảnh khảnh lạnh lùng, rất xinh đẹp, 20 tuổi nhưng tỏa ra chút bụi đời, mái tóc xoăn rối bời xõa bên vai, váy màu da, bên trong là áo thun cổ thấp, nhìn ngón tay trông giống người nghiện thuốc lá, không giống khí chất của con gái nhà lành lắm.
Dù có Tiêu Ca dỗ dành nhưng cô ta vẫn tức giận, liếc mắt nhìn Ôn Giản, kéo Tiêu Ca vào phòng bao.
Lưu Tiểu Vĩ đặt phòng ở cuối hành lang, bên trong có 7 – 8 người, trai gái có cả, uống rượu, đánh bài, hát hò.
Thấy Ôn Giản và Lưu Tiểu Vĩ bước vào, cả đám tò mò ngẩng đầu lên, sau