Vẫn là buổi sáng này.....
Một ngày trời đẹp, bầu trời trong xanh, những gợn mây trắng bồng bềnh. Tuy là mùa hè nhưng có gió thổi nên không cảm thấy quá nóng mà rất dễ chịu. Thời tiết đang chầm chậm chuyển sang thu rồi
Tại căn hộ của Thiên Nguyệt......
Hai cô gái đang vui vẻ ăn sáng. Tiểu Á sớm đã chuyển tới ở cùng với Thiên Nguyệt cho bớt đi sự cô đơn.
- Tiểu Nguyệt, cái dự án kia cậu định làm thế nào. Mai là hạn chóp rồi.....
Nghĩ đến mấy dự án, luận án tốt nghiệp này mà Tiểu Á chẳng còn khẩu vị nữa. Thiên Nguyệt cũng vậy vì cái đề của dự án làm nhóm này vô cùng phức tạp :" Hãy phỏng vấn một trong những đàn anh đàn chị khoá trước để tìm hiểu về kinh nghiệm việc làm trong tương lai."
Mà khổ nỗi cả hai cô gái này chỉ quen mỗi hai người là đàn anh : Khang Việt và Hoàng Triết. Nhưng mà Khang Việt đang ở nước ngoài bàn về việc làm ăn của tập đoàn nhà anh ta phải một tuần nữa mới về. Chỉ còn Hoàng Triết. Nhưng mà.... Thiên Nguyệt không muốn gặp anh chút nào. Khoảng cách giữa cô và anh hiện giờ đâu chỉ tính bằng mét hay km mà đó là sự phân cách vô hình trong trái tim, mãi không tới gần được. Mà trước kia là cô yêu đơn phương cơ mà. Anh có tình cảm gì với cô đâu. Chỉ là tình cảm anh trai em gái mà thôi.... chỉ là anh em mà thôi....
Nghĩ đến đây, trái tim cô lại nhói đau nữa rồi. Cái cảm giác này cô chôn vùi lâu rồi mà nay lại xuất hiện, khiến tâm trí cô càng phiền muộn, âu sầu.
Nhưng mai hạn chót rồi, làm sao bây giờ, biết kiếm đàn anh ở đâu?
Ting..... ting......
Tiếng chuông cửa đã kéo tâm trí hai cô gái về thực tại. Tiểu Á đứng lên dọn chỗ ăn của hai người còn Thiên Nguyệt nhanh chóng ra mở cửa... Thì ra là bác ấy.....
- Cháu chào bác ạ.
- Tiểu Nguyệt, nay bác có mua cho con ít tôm nè.
Lâm phu nhân vui vẻ giơ túi đầy úp tôm sú tươi. Thiên Nguyệt cũng vui vẻ mời bà vào nhà. Thời gian ở đây học, Lâm phu nhân luôn thường xuyên đến mua thức ăn, chăm sóc cô không khác gì chăm con gái cưng. Bà đối với cô rất tốt, cô như có thêm một người mẹ nữa vậy. Trước kia, cô còn mơ ước có ngày bà sẽ trở thành mẹ chồng cô nhưng mơ vẫn là mơ, thực tại nó không phải như vậy.
- Cháu chào bác Lâm.
Tiểu Á vui vẻ ra đỡ lấy túi tôm kia.
- Tôm này bác cho người làm sơ chế trước rồi. Hai đứa khi nào nấu chỉ cần rửa qua thôi là được.
- Vâng ạ.
Hai cô gái đồng thanh đáp.
Lâm phu nhân lại đi quanh nhà quan sát như thường lệ. Bà để ý thấy trên bàn giấy tờ, sách vở rất nhiều, liền quay ra hỏi hai cô gái đang lúi húi trong bếp.
- Mấy đứa làm luận án tốt nghiệp sao, đã xong chưa vậy.?
Nghe Lâm phu nhân hỏi vậy, Tiểu Á nhanh nhảu quay lại trả lời bà :
- Dạ chưa bác ạ, chúng cháu còn dự án nhóm nữa mới xong ạ. Mai hạn chót rồi mà cháu với Tiểu Nguyệt không biết phải làm sao? Haizz....
Tiểu Á đành than thở nỗi khổ này với bà vậy. Cô cũng chẳng biết giải quyết ra sao......
- Dự án gì mà khó vậy?
Thiên Nguyệt định ngăn không cho Tiểu Á kể với Lâm phu nhân, nhưng chẳng kịp nữa rồi.
Tiểu Á đã nhanh hơn một nhịp với cô.
- Dạ là phỏng vấn đàn anh khoá trên về kinh nghiệm việc làm sau khi ra trường ạ. Mà hai bọn cháu chỉ quen với mỗi anh Khang Việt và anh Hoàng Triết, cơ mà anh Khang Việt đang bận ở nước ngoài rồi ạ, chỉ còn......
Nói đến đây, Tiểu Á mới thực sự biết mình đã kể điều không nên kể rồi. Làm sao bây giờ ? Thiên Nguyệt muốn tránh mặt Hoàng Triết. Còn Lâm phu nhân cứ nghĩ rằng mối quan hệ giữa con trai bà và Thiên Nguyệt vẫn là anh em bình thường chứ đâu chứ như giơ cơ chứ.
Tiểu Á thật sự chỉ muốn tát vào miệng mình mấy cái vì tội nhanh mà ẩu, nói mà không nghĩ trước nghĩ sau......
- Vậy thì hai đứa cứ theo bác đến Lâm thị. Hai đứa không phải lo Triết