Thần Gia Ngôn đột nhiên ngừng động tác của mình lại, sau đó anh đứng dậy khỏi người cô, Châu Cẩn Huyên nhanh chóng chạy nhanh khỏi căn phòng nguy hiểm này.
- Mình vừa làm gì với cô ấy nhỉ ?
Anh khẽ lẩm bẩm trong miệng, rồi sau đó đi vào phòng tắm.
Châu Cẩn Huyên đi vào phòng ngủ của mình khóa chặt cửa lại, lúc này cô mới phát hiện Tiểu Lân không ngủ cậu nhóc đang rơm rớm nước mắt nhìn cô, cô vội leo lên giường.
Khẽ ôm cậu vào lòng, cảm giấc lúc này khiến cô bớt hoảng sợ hơn chỉ khi ôm con trai vào lòng mới khiến tâm tình của cô dịu xuống.
Tiểu Lân cũng ôm chặt lấy mẹ mình, cậu cảm nhận được cơ thể của cô đang không ngừng run rẩy.
- Có phải mẹ bị lão già đó ăn hiếp đúng không mẹ ? Ngày mai con sẽ xử lý ông ta cho mẹ
Được con trai an ủi khiến cô cũng trở nên bình tĩnh lại, cô cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc ngắn của cậu.
- Mẹ không sao rồi, Tiểu Lân à...con sẽ không rời xa mẹ đúng không nào ? Dù anh ta có bắt con rời xa mẹ thì con đừng rời xa mẹ được không con, mẹ phát hiện ra mẹ không thể nào sống thiếu con được vì con đã là một phần trong cuộc đời của mẹ
Nghe đến đây Tiểu Lân rất cảm động, khó khăn lắm cậu được mẹ yêu thương như vậy cậu đã tận dụng cơ hội này, dù có chuyện gì đi chăng nữa thì cậu sẽ không rời xa mẹ mình.
- Con hứa với mẹ luôn, dù có xảy ra chuyện gì thì con vẫn ở bên cạnh mẹ
- Cảm ơn con nhiều lắm, Tiểu Lân à !
...
Ngày sau Châu Cẩn Huyên cùng Quách Thành đi đến thành phố Tây Hồ, để chuẩn bị cho lịch trình trình diễn.
Khi đến nơi đã là buổi tối, cả hai chọn mỗi người một phòng để nghỉ ngơi.
Tắm rửa xong xuôi, Châu Cẩn Huyên tranh thủ gọi điện cho con trai cưng của mình, hai mẹ con gọi nhau bằng video để được nhìn mặt nhau.
- Tiểu Lân à, con ăn tối chưa ?
- Dạ con ăn xong rồi ạ, nhưng mà con rất nhớ mẹ
Gương mặt cậu thoáng chốc buồn tủi vì nhớ cô, Châu Cẩn Huyên nhìn biểu cảm này của cậu khiến cho cô yêu chết đi được.
- Ỏ, mẹ cũng rất nhớ Tiểu Lân nhiều lắm, ráng hai ngày nữa thôi mẹ sẽ về với con được chứ
- Dạ vâng ạ, nhưng mà mẹ ăn tối chuẩn ạ ?
- Mẹ vẫn chưa ăn, một lát nữa mẹ sẽ đi ăn
Vừa dứt lời tiếng gõ cửa phòng cô vang lên, Châu Cẩn Huyên khẽ nhíu mày chắc là Quách Thành muốn rủ cô đi ăn đây mà, cô quay sang nhìn màn hình.
- Tiểu Lân à, mẹ phải đi ăn với đồng nghiệp của mẹ rồi một chút nữa mẹ gọi lại cho con nhé
- Dạ vâng ạ, tạm biệt mẹ
- Tạm biệt con yêu
Châu Cẩn Huyên đi ra mở cửa quả nhiên là Quách Thành, hắn mỉm cười nhìn cô.
- Chúng ta mau xuống sản dùng bữa tối thôi, mọi người đang ở bên dưới hết rồi chỉ còn mỗi hai chúng ta chưa xuống đó
- Vậy chúng ta mau đi xuống thôi nào
Mọi người bắt đầu tụ tập ăn uống cho no rồi phòng ai nấy đi vào trong ngủ, duy chỉ Quách Thành và Châu Cẩn Huyên vẫn còn lăng thăng dạo ngoài đường, cả hai có hơi ngại ngùng vì mỗi đối phương đều có cảm tình với nhau nhưng tiếc vẫn chưa biết.
- Quách Thành này, anh...anh có bạn gái không ?
Bước chân Quách Thành khựng lại, hắn quay sang nhìn cô khẽ mỉm cười trêu đùa.
- Yên