Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
*tên chương gốc luôn ạ, là tên chị nhà - Ngu Quy Vãn
------------
Ngu Quy Vãn thật sự cúp điện thoại, cô ngồi yên không nhúc nhích mắt cũng không dám chớp nhìn chằm chằm điện thoại, nhìn không khác gì bình thường nhưng trong đầu lúc này lại rối loạn như hồ.
...... Anh ấy có ý gì nhỉ?
Chuyện này rắc rối quá lớn rồi, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý biết Phó Trầm sẽ đến tìm mình nhưng.......mang theo hộ khẩu là như thế nào?
Không hiểu! Lơ mơ! Đầu như muốn nổ tung! Không muốn suy nghĩ gì nữa!
Mấy phút sau, điện thoại yên tĩnh như gà, cô hoảng sợ cảm thấy đó như là giấc mộng mà thôi, nếu không thì gọi nhầm số.
Nếu như người bình thường, nói đến chuyện quan trọng như thế, tự dưng bị cúp điện thoại thì chắc chắn phải gọi lại luôn hỏi vừa rồi có phải bị mất sóng không?
Bỗng điện thoại lại vang lên.
Không phải mở, cũng không phải gọi nhầm số.
Đúng như người bình thường, cho nên gọi điện thoại lại.
Ngu Quy Vãn bối rối nhận điện thoại rồi nhẹ nhàng" "alo".
Giọng Phó Trầm hơi khàn khàn, "Em đã xuống chưa?"
Ngu Quy Vãn "Vâng vâng" có lệ hai tiếng, chạy vội đến bên cửa sổ thò đầu nhìn, phía dưới thực sự có một chiếc Mercedes mới tinh đang đậu.
Lúc này mới trả lời bên kia: "Tôi...... tôi đi thay quần áo trước."
Phó Trầm nghe loáng thoáng âm thanh bên kia cười nhẹ, âm sắc đậm đà, vô thức mang theo chút dụ dỗ trả lời : "Được!"
Ngu Quy Vãn bỗng cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, muốn uống nước, chiếc điện thoại như củ khoai lang bỏng tay, cô lại không nói gì cúp điện thoại ném lên sô pha, như gió chạy vào trong phòng ngủ.
Ngu Quy Vãn mặc áo len dài màu sáng, áo khoác dài lông vũ màu hồng, buộc chiếc khăn quàng kẻ ca rô kết hợp với đôi bốt ngắn, tay đang đặt trên nắm cửa chuẩn bị mở cửa, thì nhớ ra có nên mang theo hộ khẩu không?
Thôi, vẫn mang theo đi!
Ra thang máy đi đến khúc cua, có cơn gió mạnh thổi qua hình như còn có cả bông tuyết bay theo, Ngu Quy Vãn không nhịn được run người vội vạng nắm chặt vạt áo.
Ngước mắt tìm vị trí của Phó Trầm.
Phó Trầm đang hút thuốc, cửa sổ hai bên đều được hạ thấp xuống như không cảm thấy được cái lạnh, như đang nhìn vào chỗ nào đó rồi từ từ nhả khói ra.
Đôi bốt Ngu Quy Vãn đi không cao lắm gót lại hơi thô, khi cô nhấc chân lên âm thanh trên mặt đất càng rõ hơn, đứng trước cửa xe nhìn thấy anh hơi nhíu mày.
Phó Trầm quay đầu nhìn cô: "Lên xe." Ngay sau đó cúi đầu ấn tắt điếu thuốc vào trong hộp thuốc lá, nhét vào trong đấy rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Đối với hành vi như vậy của anh, Ngu Quy Vãn khịt mũi coi thường.
Không biết bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mỗi người à?
Có biết các dì các chú dọn dẹp trong tiểu khu phải dậy rất sớm để dọn không, ngày nào cũng rất nhiều việc sao? Ném rác vào trong thùng rác chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức thôi mà.
Nhưng không khí hôm nay có vẻ nghiêm trọng, hơn nữa hai ngày nay tâm trạng cô cũng rất nặng nề nên không mở miệng trêu chọc gì, trở thành cô gái xinh đẹp yên tĩnh .
Chờ anh nói trước.
Phó Trầm ấn cửa sổ lên, tay nắm chặt vào đưa lên miệng ho nhẹ nói: "Vào đi."
Ngu Quy Vãn ngước lên nói: "A".
Anh không nói gì nữa, ánh mắt nhìn ra chỗ nào đó ngoài cửa sổ.
Cô nhìn theo thì thấy trên mặt đất xung quanh không hề có hộp thuốc, chắc chắc ném bậy ném bạ vào trong thùng rác rồi.
Đến khi ngồi yên vị rồi, khóe mắt Phó Trầm nhìn thấy quyển sổ hộ khẩu cô đang nắm chặt trong tay, cong môi, ấn cửa xe đi lên, trước khi khởi động xe hỏi cô: "Đi đâu?"
Ngu Quy Vãn nghĩ nơi để nói chuyện thì không thể ở dưới tầng được, thất thần trả lời: "Tùy tiện." Lái xe đi vòng quanh trên phố vừa đi vừa nói cũng được, lại tương đối an toàn.
Phó Trầm khởi động xe, nhìn thẳng lên phía trước, hạ giọng dò hỏi: "Cục Dân Chính?"
Ngu Quy Vãn cầm điện thoại lướt Weibo, nên không nghe rõ nói gì tùy ý trả lời: "Ừ" .
Trên Weibo lại là một câu chuyện hoàn toàn khác, Tô Tử Ngữ đứng đầu bảng trên hot search, ném cái tin tức về tiểu hoa đán cô đây xuống dưới, thật đáng mừng mà.
# Tô Tử Ngữ đóng phim cấp ba #
# Tô Tử Ngữ phá thai #
# câu lạc bộ đêm Tô Tử Ngữ #
Những đề tài này đều nóng đều chuẩn cmnr, đúng là tư liệu mà Thành Vi điều tra, Tô Tử Ngữ từ nhỏ gia cảnh giàu có, là tiểu công chúa được nuông chiều nhưng cuộc sống khó nói trước, khi cô ta hơn mười tuổi cha mẹ mất vì tai nạn xe cộ trong một lần ra ngoài làm ăn.
Sau đó vì tuổi còn nhỏ nên gia sản bị người chú duy nhất chiếm mất, vẫn sống mấy năm tốt lành, sau khi bà nội yêu thương cô ta nhất qua đời thì cuộc sống bắt đầu nổi lên tranh chấp, thường xuyên bị em họ SuSan bắt nạt, lên đại học phải làm thêm người mẫu bị người ta lừa quay phim cấp ba, rồi cuối cùng không còn xấu hổ nữa phong cách phóng khoáng, thời đại học năm thứ hai từng phá thai, ra vào câu lạc bộ đêm tìm kiếm tài nguyện là chuyện thường xuyên nhưng trước khi xuất đạo đã được chú cô ta rửa sạch sẽ một lần.
Nhưng chỉ cần có lòng thì cái gì đã tồn tại vẫn có thể đào ra được.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Bây giờ trong giới giải trí sợ đã không còn chỗ đứng cho cô ta.
Nhìn thấy kết quả như này sao Ngu Quy Vãn có thể không vui chứ.
Nhưng trên Weibo vẫn đang bình luận như cũ, không biết đoàn phim Minh Lam Truyện tạo nghiệt gì, toàn chọn những loại diễn viên không biết xấu hổ như này.
Còn có người nói giới giải trí làm gì còn nữ minh tinh nào sạch sẽ chứ.
Mặc dù tin hot này hơi kém so với hôm qua nhưng ảnh hưởng không nhỏ, Ngu Quy Vãn từng đề nghị Thành Vi hay để Phó Trầm lên Weibo đăng sáng tỏ hai người chỉ là bạn.
Thành Vi trực tiếp từ chối: "Đàm Trọng Lân vừa có hình vừa có chân tướng, là sự thật, hơn nữa chưa từng có hành động gì riêng. Nhưng bên Phó Trầm lại không giống, hai người các em trai đơn gái chiếc trong phòng hơn nửa đêm cũng là sự thật, không có quan hệ gì ai tin chứ, đừng để giống người nào đó lần trước nói hai người đêm hôm khuya khoắt thảo luân kịch bản với nhau, bên ngoài thì đồng ý nhưng em không nhìn thấy cư dân mạng vẫn ngầm lấy ra để chế giễu đấy à."
Thành Vi bảo cô cứ từ từ nhẫn nhịn, hôm nay nhất định sẽ có phương pháp trả lời.
Ngu Quy Vãn cũng rất bất đắc dĩ.
Xe bỗng ngừng.
Cửa sổ xe hạ xuống chầm chậm để hít thở không khí, Phó Trầm vừa cởi đai an toàn của mình vừa nói: "Xuống xe đi!"
Ngu Quy Vãn cất điện thoại vào trong túi, nghi ngờ thò đầu ra xem đây là chỗ nào.
Lúc nhìn đến 5 chữ đó, đủ để cho cô trợn mắt há mồm.
―― Cục Dân Chính Thịnh Thành.
Cô quay đầu nhìn Phó Trầm, tay run rẩy mà chỉ ra ngoài cửa sổ, "Này...... Này......" Có chuyện gì vậy?
Phó Trầm nhướng mày, cười nhạt nói: "Đổi ý?"
"Sợ?"
"Đợt trước có người nào đó còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ để tôi cưới cô ấy cơ mà? Mới qua mấy ngày thôi tôi chỉ thử một chút liền lộ nguyên hình rồi."
Ai sợ.
Nói đến cùng, còn không phải cô kiếm được nhiều tiền.
Rồi người đàn ông bên cạnh vừa có nhan sắc lại có tiền, chủ yếu là có thể danh chính ngôn thuận mà chiếm tiện nghi.
Phải nói rằng, hôm nay phong cách của Phó Trầm không giống như bình thường chẳng lẽ uống nhầm thuốc à.
Mở to mắt đánh giá Phó Trầm từ trên xuống dưới, hy vọng có thể tìm ra manh mối Phó Trầm ho hai tiếng, ngậm miệng cười nhẹ, lúc này mới giải thích một cách hợp lý: "Chuyện trên Weibo kia tôi đã biết rồi, gần cuối năm nên nó ảnh hưởng rất lớn với em cũng như với tôi, nếu không giải thích đàng hoàng thì ai sẽ tin chứ? Mọi người bây