Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta:Gấu Beo
-----------
Hai ngày nay Ngu Quy Vãn đang nghĩ sẽ nói chuyện này với Thành Vi thế nào, do gần đây đóng phim quá gấp nên không có thời gian, ngay cả lúc chờ đến lượt quay mặt mũi cũng nặng nề, chống cằm yên lặng nhìn xa xa.
Hà Mạn thấy cô mấy ngày đều như thế, chủ động tới cười hỏi thăm: "Chị Vãn, em thấy tinh thần chị không tốt lắm, tối qua không ngủ được hả chị?"
Ngu Quy Vãn ngước lên cười lịch sự trả lời lại: "Không sao, chỉ nghĩ chút chuyện mà thôi."
Đào Tử ở gần đấy chạy vội về, vẻ mặt đề phòng nhìn Hà Mạn, trước đấy cô ta với Tô Tử Ngữ rất thân thiết, không thể không phòng, cẩn thận không lại làm chuyện xấu gì đấy.
Thấy vậy, Hà Mạn không biết làm sao cười bất lực thức thời quay đi.
Đào Tử tiện thể ngồi xuống, tức giận nói: "Chị Vãn, sao chị phải nói chuyện với loại người này cơ chứ, đã quên Tô Tử Ngữ nhanh như vậy?"
Ngu Quy Vãn bất đắc dĩ: "Tô Tử Ngữ là Tô Tử Ngữ, Hà Mạn là Hà Mạn, không thể chập làm một, hơn nữa chị thấy Hà Mạn không phải người như vậy."
Đào Tử khó chịu nói: "Dù sao cũng phải cẩn thận."
Ngu Quy Vãn cười mắt cong thành hình trăng khuyết, không nói gì nữa mà tiếp tục ngẩn người.
Lại bị tiếng cười khúc khích từ bên cạnh làm ồn chẳng thể yên tĩnh được.
"Nguyễn Vận, nàng cứ già mồm nữa đi, cẩn thận trẫm phạt nàng đấy, chép kinh Phật, lúc nào không vui thì cửa lãnh cung lúc nào cũng rộng mở vì nàng." Trì Dạng vốn đang đối diễn với con gái nhà người ta, không biết đối thế nào lại chạy tận tới đây.
Nguyễn Vận cụp mi xuống, nghiêm túc cúi người, trong mắt toàn sự trêu chọc "Hoàng Thượng nói phải, hãy tha cho thần thiếp, thần thiếp biết sai rồi, cầu Hoàng Thượng thương tiếc."
"Vận mỹ nhân cứ ngoan, muốn cái gì trẫm đều cho nàng."
"Thật không? Bệ hạ thương yêu thần thiếp, là vinh hạnh của thần thiếp."
"Không chỉ là vinh hạnh thôi mà trái tim hay mạng đều cho nàng hết ......" Đôi mắt hoa đào của chớp chớp tình cảm, đuôi mắt nhếch lên chỉ là nói đùa mà làm cho cô gái nhỏ Nguyễn Vận mới hai mươi tuổi phải đỏ mặt, nhất thời không biết nói gì.
Gần đây Trì Dạng rất thích trêu Nguyễn Vận, không thèm che giấu, không biết nhiệt tình chiếm bao nhiêu phần hay do tâm tư Ngu Quy Vãn hoàn toàn bị thu hút bởi những tin đồn.
Cô thật sự thích cô bé Nguyễn Vận này, tính tình mềm mại dễ thương nên không hy vọng gặp phải người đàn ông thủ đoạn.
Mặc dù phòng làm việc nhà mình chưa được đầy đủ cho lắm, nhưng có thể mang đến tài nguyên, lưu lượng, sự thu hút, nếu ký với cô gái này cũng không tệ, là hạt giống tốt, dùng thời gian để bồi dưỡng thì chắc chắc sẽ nổi tiếng.
Suy nghĩ mãnh liệt này cứ nung nấu đến tận trưa, làm Ngu Quy Vãn kết thúc công việc lúc hai giờ sáng cũng không về phòng nghỉ ngơi mà đến thẳng phòng Thành Vi để thương lượng.
Điển hình người không giấu được việc gì trong lòng.
Thành Vi vừa nằm xuống không lâu, vẻ mặt mệt mỏi, gần đây chạy liên tục giữa hai nơi Thịnh Thành- Hoành Điếm, cuộn người trên giường lười di chuyển, uể oải mà nhìn Ngu Quy Vãn: "Đại tiểu thư, em lại làm sao vậy?"
"Hơn nửa đêm, không ngủ mà đến phòng chị làm gì?"
Ngu Quy Vãn ngồi lên giường nghiêm trang mà nói: "Chị Vi, em muốn thương lượng với chị chuyện này."
"Ừ, em nói đi?" Thành Vi nhắm mắt lại, lười mở mắt.
"Chị Vi, nói chuyện nghiêm túc, chuyện lúc trước chị giúp em hủy hợp đồng chắc bây giờ cũng sắp xong rồi?"
"Đúng vậy." Thành Vi không chút để ý trả lời, khoảng thời gian trước hội đồng quản trị loạn thành một nồi cháo, tiến độ xử lý công việc không được nhanh, bây giờ đã thay máu nên mọi chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.
"Chị Vi, chị nghiêm túc chút đi." Ngu Quy Vãn hiếm khi nghiêm chỉnh như thế "Em biết chị vẫn luôn tự do, bây giờ em cũng thế, chúng ta chuẩn bị hoàn thiện phòng làm việc, chị có nhân mạch tài nguyên, em có độ hot, nâng hai người không thành vấn đề ......"
Không chờ cô nói xong, Thành Vi mở mắt, không thể tưởng tượng được nhìn cô chăm chú: "Lúc trước hỏi không phải em rất chán ghét giới giả trí mà? Cũng không có công việc gì muốn theo đuổi, chỉ cần cuộc sống đơn giản, cứ thế là được?"
Ngu Quy Vãn nháy mắt cười, "Tuổi còn trẻ, nên muốn tìm chuyện gì đó để làm, không thể lãng phí tài nguyên tốt như vậy, các ngành khác em cũng dốt đặc cái mai, tội gì phải thế? Chị nói đúng không!"
Thành Vi kích động không nói hai lời đồng ý luôn: "Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, đã chờ những lời này của em từ lâu."
Không cần phí sức đã xác định xong chuyện này.
Ngu Quy Vãn lúc sắp đi mới nhớ tới chuyện buổi chiều xoay người nói: "Chị Vi, nói thêm chuyện nữa."
"Chuyện khác đều dễ thương lượng, em nói đi?"
"Cái cô bé Nguyễn Vận kia không tệ đâu, đang sinh viên năm thứ ba còn chưa ký với công ty nào, chị thử để ý xem."
Thành Vi đồng ý ngay: "Yên tâm giao cho chị, em nhanh về ngủ đi! Đừng để sáng không dậy nổi."
Ngu Quy Vãn: "Biết rồi!"
Sau khi quay lại đoàn làm phim, ngày nào cũng rất hài hòa nên tiến đồ rất nhanh, Trần Thượng sung sướng làm cuộc sống của mọi người cũng tốt hơn.
Hôm nay chưa phải đêm giao thừa, buổi tối bảy giờ kết thúc công việc, mời mọi người đến khách sạn ăn cơm thả lòng.
Mọi người đều hoan hô ầm ĩ: "Trần đạo vạn tuế, Trần đạo vạn tuế".
Các nhân viên công tác trong phim trường một phòng riêng, đạo diễn với các diễn diễn trong một phòng khác.
Từ buổi tối nói chuyện hôm đó, hôm sau Thành Vi đã về Thịnh Thành để xử lý công việc chỉ còn Đào Tử cùng Ngu Quy Vãn.
Trong thời gian này chuyện Trì Dạng và Nguyễn Vận không ai không biết không ai không hiểu, lúc nhàm chán mọi người đều lấy ra buôn sau lưng một chút. Có thể thấy Nguyễn Vận là cô gái hiểu biết, vô tình giữ khoảng cách với đối phương, tuy nhiên Trì Dạng là cái đồ thô kệch, không biết do vô ý hay cố ý mà ăn cơm cũng phải ngồi cạnh người ta.
Ngu Quy Vãn cười mở miệng giải vây: "Nguyễn Vận em lại đây."
Nguyễn Vận cảm kích nhìn cô, đi tới ngồi xuống, ngón tay xoắn góc áo, "Chị Vãn, cám ơn chị." Người mới phải có tính tự giác, vị trí bên cạnh đạo diễn phải để cho vai chính hoặc người khác.
Khuôn mặt kia đỏ lên trông rất đẹp, Ngu Quy Vãn không nhịn được trêu chọc hai câu: "Cảm ơn chị vì cái gì?"
Nguyễn Vận sửng sốt, ánh mắt vô tội, lắc đầu rồi cúi xuống nói nhỏ: "Không có gì không có gì." Giả vờ như không biết vậy.
Trì Dạng thoải mái đi tới chỗ Nguyễn Vận, lại tủi thâm gọi một tiếng: "Chị ba, không mang theo tôi chơi cùng gì cả!" Nói không rõ ràng.
Ngu Quy Vãn nhướng mày, cười nói: "Tôi chơi như thế nào? Mong Dạng tổng giải thích."
"Chị ba, không lòng vòng nhé!!"
"Dạng Dạng, chị ba của cậu rất vô tội!!" Thường xuyên bị Trần Thượng Trì Dạng cùng mọi người trêu chọc, nhưng lần đầu tiên Ngu Quy Vãn thản nhiên đối mặt với chuyện này.
Hình như hiệu quả không tệ!!!
Đòn sát thủ cũng vô dụng, Trì Dạng ngạc nhiên.
Nguyễn Vận che miệng lại không nhịn được nữa cười ra tiếng.
Trì Dạng: "......" Có câu thảo nê mã* không