Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
----------
Thứ sáu, ngày mùng 5 tháng 5, trời quang.
Ngu Quy Vãn cứ vừa suy nghĩ vừa đi từ "Nhã Hiên" ra, quay lại trên xe bật điều hòa rồi mới thở ra nặng nề.
Ông cụ Phó làm cô run sợ cả một đêm trên thực tế thái độ rất ôn hòa, từng câu từng chữ đều chọc vào trong lòng cô.
Không hổ là một trong những nhóm người thời trẻ tranh đấu giành thiên hạ.
Trong phòng riêng vừa rồi, ông cụ Phó đi thẳng vào vấn đề nói: "Vãn Vãn à, ông nhìn cháu lớn lên, phẩm hạnh không thể chê, chỉ là công việc kia của cháu đối với Phó gia mà nói quá phô trương, cháu là đứa trẻ thông minh."
"Bây giờ ông cũng lớn bằng này tuổi rồi, không biết còn sống bao nhiêu lâu nữa, dù sao được ngày nào hay ngày đấy, nếu còn một ngày thì còn đại diện cho mặt mũi Phó gia, hy vọng lúc đi có thể thanh thản ổn định không cần nhọc lòng gì với Phó gia nữa. Thằng ba là đứa ông quan tâm nhất, từ bé sinh ra đã không có mẹ nên tính tính nhạt nhẽo vô vị, càng ít nói, lại bướng bỉnh, chuyện của cháu ông đã nói với nó nhưng chắc chắn nó sẽ không tìm cháu, ông đành tự làm thay, hy vọng cháu có thể nghĩ cho Phó Trầm nhiều hơn, cho công việc của nó cũng như cả Phó gia một chút."
"Cuộc đời ai chả mong được sống nhẹ nhàng, chứ ai muốn cứ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió đâu?"
Cô nghiêm túc trả lời với tư cách là một vãn bối: "Lời ông Phó nói cháu đều hiểu, chỉ là mong ông cho cháu chút thời gian, đợt tới cháu không tham gia đóng mấy nữa, đầu năm đã thành lập phòng làm việc của mình chuyển dần ra phía sau."
Chỉ một lát lại nghe được ông cụ Phó nói: "Cháu với thằng ba cũng quen nhau khá lâu rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn, chờ sinh con xong có cái cân sẽ biết trọng tâm đặt ở đâu."
Ngu Quy Vãn cái nào không cần nói thì cô sẽ không nói, tươi cười thân thiết, ngoan ngoãn gật đầu.
Cuối cùng cũng nhìn được nụ cười vui mừng của ông cụ Phó.
Ngu Quy Vãn cúi người lấy chai nước khoáng từ phía sau, vặn nắp ngửa lên uống mấy ngụm, ướt cả cổ áo. Ông cụ Phó đã tự mình tìm tới cửa, có thể nghĩ tai tiếng lần này lớn đến mức nào cũng không phải chốc lát có thể dừng được.
Nhớ tới chuyện này cô lại cảm thấy bực bội khó hiểu, không muốn đến phòng làm việc, cô cầm điện thoại tìm danh bạ nhìn thấy hai chữ Thịnh Hoan, ngón tay dừng lại một chút, khả năng đây là người duy nhất để cô có thể thổ lộ tâm sự.
Giây tiếp theo điện thoại đã thông.
Đối phương còn chưa kịp nói chuyện, Ngu Quy Vãn hưng phấn hỏi: "A Hoan, bận không? Đang ở đâu?"
Thịnh Hoan trả lời một cách yếu ớt: "Không bận, ngày nào cũng ở nhà để hầu hạ tiểu tổ tông."
Ngu Quy Vãn nhất thời chưa kịp phản ứng, lặp lại lần nữa: "Tiểu tổ tông?"
"Không phải sao."
"Tớ đến chỗ cậu ngay đây." Cô nói xong câu đó thì đặt điện thoại bên cạnh, nhanh chóng khởi động xe.
Ngu Quy Vãn đến nhà Thịnh Hoan đã là ba giờ chiều, đúng lúc vào cửa nhìn thấy Thịnh Hoan mặc váy ngủ rộng thùng thình, cả người như không có sức, sắc mặt tái nhợt.
Cô cau mày, đỡ Thịnh Hoan ngồi xuống sô pha, lo lắng hỏi: "Cậu bị sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Phó Hiển đâu rồi?"
"Phó Hiển mới vừa đi." Thịnh Hoan lắc lắc đầu, tay đặt trên bụng an ủi rồi sờ sờ: "Không có chuyện gì, đứa bé hơi nghịch mà thôi".
Hóa ra như thế, cô gật đầu ánh mắt dừng trên bụng của Thịnh Hoan, tò mò dùng tay chọc nhẹ nhàng hỏi: "Mấy tháng rồi? Bụng lớn thật!"
Tên mặt Thịnh Hoan tỏa ra ánh sáng rực rỡ của người mẹ: "Hơn 5 tháng rồi, bác sĩ nói có khả năng là hai đứa."
Ngu Quy Vãn kinh ngạc mở to mắt: "Wow, Hoan nhà tớ lợi hại quá."
Thịnh Hoan mỉm cười, khó khăn thay đổi dáng ngồi, khó hiểu hỏi cô: "Mấy ngày hôm trước lúc nói chuyện cậu vẫn còn đang ghi hình đúng không? Về từ hôm nào? Tìm tớ có việc gì?" Một loạt các câu hỏi.
Ngu Quy Vãn dựa vào trên sô pha, cụp mắt nói: "Tớ về hai ngày rồi, lâu lắm không gặp nên tới đây tìm cậu tâm sự."
Thịnh Hoan lặp lại nói: "Tâm sự?" Nhìn thấy hình như có chuyện, chắc không phải chỉ nói chuyện đơn giản thôi đâu.
"Cậu và chú ba......"
Năm ngoái khi đang nói chuyện thì nghe thấy hai người đã đi đăng ký kết hôn, Thinh Hoan tý thì bị dọa sợ, hai người tưởng thành đầu óc vô cùng tỉnh táo lại vì một chuyện trên Weibo mà đi đăng ký kết hôn, nói ai dám tin?
May mà mấy hôm trước lúc nói chuyện với Ngu Quy Vãn, nghe cô ấy nói hai người đã nói chuyện thẳng thắn với nhau, cả hai đều thích nhau nên đều cố gắng để cuộc sống trở nên tốt hơn.
Thịnh Hoan thở dài nhẹ nhõm, dù sao thì cô tin rằng Ngu Quy Vãn thì có khả năng nóng đầu lên còn chú ba chắc chắn sẽ không.
"Chúng tớ vẫn tốt." Ngu Quy Vãn trả lời không chần chờ chút nào, cô dừng một chút rồi nói: "Nhưng chắc cậu cũng biết, những lời đồn bậy bạ trên mạng gần đây."
Thịnh Hoan vẻ mặt ngơ ngác: "Đồn bậy bạ?"
Ngu Quy Vãn: "Ừ", kinh ngạc hỏi lại: "Cậu không biết?"
"Tớ nên biết sao?" Thịnh Hoan cười bất đắc dĩ rồi bắt đầu kể khổ, "Đã lâu lắm rồi tớ không được cảm nhận mùi vị cầm điện thoại như thế nào rồi, Phó Hiển ngày nào cũng ở nhà giám thị tớ, đang mang thai không thể làm chuyện này không thể làm cái kia, lảm nhảm một đống......"
Ngu Quy Vãn: "Hôm qua ông cụ Phó tìm tớ, tớ không nói với Phó Trầm mà tự đi đến Nhã Hiên."
"Tìm cậu??" Thịnh Hoan khó hiểu: "Nói cái gì???"
Ngu Quy Vãn buồn bã nói: "Ai dà, nguyên nhân dù sao cũng không thể nói một chốc một lát được, ông cụ Phó nói công việc này của tớ quá phô trương đối với gia đình như Phó gia, có một số việc trong giới giải trí dù sao bản thân mình cũng không thể khống chế được."
"Thực tế từ lần nói chuyện rõ ràng với nhau, tớ đã suy nghĩ rất kỹ lời Phó Trầm nói, đều rất có lý cho