An nhi bình an thoát hiểm, người vui nhất đương nhiên là Thánh Vũ đế, lập tức đại xá thiên hạ, suốt dọc đường đường gắt gao ôm lấy An nhi hồi cung, không nỡ buông tay.
Thế nhưng An nhi tâm sự trùng trùng, chỉ nói một tiếng mệt mỏi, một mình trở lại tẩm cung buồn bã ủ rũ.
Thánh Vũ đế anh minh vô cùng, đương nhiên nhìn ra được An nhi không vui, nói bóng nói gió, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả gì, chỉ có thể nói do bị kinh sợ, phải dùng dược tốt nhất để bồi dưỡng, thân thể An nhi gầy yếu, thu đông chi quý không thể để phạm gân cốt, Thánh Vũ đế vì dưỡng bệnh cho An nhi mà xây dựng hành cung ở Lĩnh Nam ấm áp, cực kì xa hoa, chỉ vì nụ cười của giai nhân.
Tống Lăng kéo lê thân thể uể oải trở về thái tử phủ, hôm nay phụ hoàng vì An nhi kiến tạo hành cung rầm rộ, hao tài tốn của, trọng thần khuyên can nhưng vô dụng, còn có lão thừa tướng dập đầu đến chết ở Kim Loan điện! Những văn nhân Giang Nam đều nói An nhi là Đát Kỷ, Bao Tự hại dân, đều này làm sao An nhi có thể chịu nổi!
“Đại ca, huynh về rồi?” Một khuôn mặt tươi cười phóng đại trước mặt Tống Lăng, làm Tống Lăng hết hồn suýt chút nữa lảo đảo.
“Tại sao lại là ngươi!” Tống Lăng đã đủ phiền, hiện tại trong phủ lại xuất hiện thêm một tên Trục Phong!
“Đại ca thật là quý nhân mau quên! Chính miệng ngài nói nếu có phiền phức thì có thể đến thái tử phủ tìm ngươi!”
Tống Lăng xoa xoa huyệt thái dương: “Ngươi cứ xem như ta chưa nói.”
“Như vậy sao được?” Trục Phong cười lấy lòng nói: “Lời đã nói ra như bát nước hắt đi thì làm sao có thể hốt lại được đây đại ca.”
Tống Lăng im lặng không nói.
“Đại ca, hỏi ngươi chuyện này.” Trục Phong xoa xoa tay: “Làm sao có thể nhìn thấy An nhi? Ta nhớ y.”
Tống Lăng lườm hắn một cái: “An nhi ở trong tẩm cung của phụ hoàng, ngay cả ta cũng không nhìn thấy được, huống chi là ngươi!?”
Trục Phong cười khúc khích, chơi xấu nói: “Chính đại ca nói nếu có việc khó khăn thì đến tìm ngươi, nếu ngay cả việc này mà đại ca cũng không giúp, như vậy rất không giữ lời.”
“Ngươi…” Tống Lăng hung hăng trừng hắn, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi: “Không phải ta không muốn giúp ngươi, phụ hoàng rất sủng ái An nhi, đừng nói là người ngoài, ngay cả huynh đệ như chúng ta chỉ có những ngày lễ ngày tết mới có thể gặp được.”
Trục Phong vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vậy đại ca sắp xếp cho ta thành thị vệ mang ta tiến cung được không? Ngày thường chẳng lẽ An nhi cũng không gặp người sao?”
Tống Lăng cười lạnh: “Vấn đề này cũng không đến nỗi, trong cung những người có thể gặp An nhi một là thái giám cung nữ hầu hạ, hai là thái phó của đệ ấy.”
“A?” Trục Phong ngơ ngác há to mồm.
Tống Lăng cười lạnh: “Nói đi, ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào? Là đợi đến khi ngươi thành bác học hồng nho tiến cung làm thái phó hay là hiện tại