Vừa vào Ân Chu Uyển đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ truyền đến, chỉ thấy Thánh Vũ đế nâng An nhi trên vai, An nhi vươn tay chạm vào nhánh hoa Bạch Mai.
Từ xa, An nhi đã nhìn thấy Tống Lăng, y bất chấp nhào qua, dán vào lồng ngực hắn nũng nịu: “Ca~~~”
Tống Lăng xoa xoa hai má non mềm của y, ôn nhu nói: “Ca và phụ hoàng có chính sự phải bàn, đệ đi nơi khác chơi đi.”
An nhi ngoan ngoãn đáp một tiếng, cầm hoa mai chạy đi. Thánh Vũ đế có chút không vui lạnh lùng nhìn Tống Lăng: “Chuyện gì?”
Tống Lăng quỳ xuống: “Nhi thần chỉ muốn hỏi một câu, bệ hạ thật sự muốn An nhi phải vạn kiếp bất phục sao?”
“Ngươi có ý gì?” Thánh Vũ đế nheo mắt, tựa như một con chim ưng nguy hiểm.
“Giờ đây dân chúng lầm than, phụ hoàng lại vì An nhi xây dựng rầm rộ, khiến An nhi bị người người lên án, An nhi vô tội biết bao, thế nhưng lại bị thế nhân thóa mạ, việc này không phải phụ hoàng muốn đệ ấy vạn kiếp bất phục sao? Giờ đây, An nhi rơi vào ác danh mê hoặc quân vương, người người khinh thường….”
“Láo xược! Nhười đâu!” Điều Thánh Vũ đế không muốn nghe nhất là An nhi có lỗi, đấy chính là chạm vào chỗ đau của hắn.
Mấy thị vệ đè chặt Tống LĂng, Tống Lăng vẫn cao giọng nói: “Mong phụ hoàng nghe nhi thần nói hết, hiện tại Hoàng Hà vỡ đê, quốc khố trống rỗng, nhi thần muốn hỏi ngài một câu, cuối cùng phụ hoàng có tính toán gì!?”
“Lôi xuống!” Thánh Vũ đế giận không kiềm được.
“Phụ hoàng…..” Tống Lăng còn muốn nói thêm lại bị Thánh Vũ đế giận dữ vỗ một chưởng đánh ngã nhào ra đất, Tống Lăng bị đánh khóe môi tràn máu tươi.
“Ca! Phụ hoàng!” An nhi trở về nhìn thấy cảnh tượng này, sợ đến mức tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, y nhanh chóng chạy đến đẩy thị vệ ra, ôm chặt eo Tống Lăng không buông tay, hai mắt to đầy sợ hãi nhìn Thánh Vũ đế.
“An nhi không cần sợ, ca cùng phụ hoàng đang bàn chuyện.” Tống Lăng nhanh chống vỗ lưng an ủi y.
“An nhi.” Thánh Vũ đế nhanh chống thu hồi biểu tình lạnh lùng, ôn nhu cười ôm lấy An nhi nhẹ nhàng vỗ về: “An nhi mệt không? Chúng ta đi nghỉ một lát rồi dùng bữa.”
Tống Lăng bình tĩnh trước sau như một: “Phụ hoàng, những lời nhi thần vừa nói, mong ngài nghĩ lại.” Dứt lời liền bái biệt rời đi.
Nhìn bóng lưng xa xa của Tống Lăng, An nhi chôn đầu vào ngực Thánh Vũ đế, viền mắt đỏ lên, những lời vừa rồi y đều nghe thấy, phụ hoàng và ca ca đối với y đều rất tốt, y không muốn bọn họ gặp khó khăn, lại không nghĩ rằng, y chính là khó khăn duy nhất mà họ không muốn tổn thương.
Từ bên trong Ân Chu Uyển đi ra, sắc mặt Tống Lăng càng thêm khó coi.
“Điện hạ.”
“Việc trợ giúp kiếp nạn thiên tai, bệ hạ tự có sắp xếp, các vị không cần bận tâm, đều trở về thôi.” Tống Lăng cười vang