Xoa xoa nguyệt thái dương đau nhức, Tống Lăng đi về phía Ân Chu Uyển.
Bên trong các không ngừng truyền ra tiếng cười tựa chuông bạc.
An Nhi oa trong ngực Thánh Vũ đế, tự mình đùa nghịch cửu liên hoàn, An Nhi nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn đém cửu liên hoàn đưa đến trước mặt Thánh Vũ đế.
Thánh Vũ đế nhận lấy khẽ mỉm cười, ôm An Nhi vào lồng, không qua bao lâu cửu liên hòa đã được giải.
An Nhi vương cánh tay trắng noãn như ngó sen đoạt lấy cửu liên hoàn quan sát tỉ mỉ, nhưng lại không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì liền tức giận ném món đồ chơi đó qua một bên.
Thánh Vũ đế nhìn bộ dáng ngây ngô của y khóe môi kéo lên một nụ cười, ôm lấy An Nhi còn đang giận dỗi với cửu liên hoàn ôm vào trong ngực, dùng hàm râu cứng rắn ma sát lên mặt An Nhi chọc cho y cười đến vui vẻ.
Tống Lăng run rẫy tiến lên hành lễ, kêu một tiếng phụ hoàng.
An Nhi vừa nhìn thấy hắn lập tức gọi một tiến ‘ca’ muốn nhào vào lòng hắn nhưng lại bị Thánh Vũ đế ôm lại, dùng áo lông hồ bao thật chặc chỉ lộ ra khuôn mặt tựa quang ngọc bên ngoài.
“Quỳnh lâm yến kết thúc rồi?” Tống Vũ đến nhìn Tống Lăng, lòng có chút không yên đưa tay vuốt ve gò má mịn màng của An Nhi.
“Vâng, chúc mừng phụ hoàng, dân gian năm nay nhiều anh tài, chư vị sĩ tử đều là những anh tài trẻ tuổi.”
Thánh Vũ đế gật đầu: “Ngươi vất vả rồi, hôm nay đã trễ, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Phụ hoàng, nhi thần còn có một việc cầm bẩm tấu.”
“Nói.”
“Là người đức đầu cả văn và võ kỳ thi năm nay.”
“Sao? Còn có người văn võ song toàn như vậy?”
“Vâng, là thế tử Tần vương gia, Tần Trục Phong.”
“Quả nhiên là thiếu niên tài giỏi.” Thánh Vũ đế gật đầu bình đạm nói.
“Nhi thần muốn tiến cử hắn làm thái phó của An Nhi.”
Thánh Vũ đế khẽ đổi sắc mặt nói: “An Nhi còn nhỏ, chuyện này không gấp.”
“Phụ hoàng, An Nhi mười sáu tuổi phải phong vương tước, lễ nghi âm luật cỡi ngựa bắn cung tất cả không thể bỏ qua, hiếm thấy một người văn võ song toàn như Tần thế tử, tuổi tác cùng An Nhi lại không cách nhau quá xa, có thể để hắn bồi An Nhi là thích hợp nhất. Huống hồ thân thể An Nhi không tốt, có thể học cỡi ngựa bắn cung cũng có thể cường thân kiện thể, sau này cũng có thể ít chịu nỗi khổ bệnh tật.”
Thánh Vũ đế trầm ngâm trong chốc lát, câu nói cuối cùng của Tống Lang làm hắn động tâm, mỗi lần nhìn thấy An Nhi vì bệnh mà thống khổ, Thánh Vũ đến hận không thể thay y chịu khổ, tuy nói hoàng tộc Tống thị gia học sâu xa, có hiệu quả kéo dài tuổi thọ cường thân kiện thể, có nội công tâm pháp tu luyện nhưng để luyện thành cực kỳ khổ cực, Thánh Vũ đế sau có thể để An Nhi chịu loại đau khổ này?
An Nhi nhô cái đầu nhỏ từ trong lông hồ ra, đưa tay kéo kéo ống tay áo của Thánh Vũ đế: “Con muốn thái phó.”
Thánh Vũ đế cười xoa đầu An Nhi nói: “An Nhi muốn vậy thì chuẩn.”
An Nhi vui vẻ ra mặt.
Tống Lăng quỳ an, vội vàng cáo lui an bài mọi việc, chờ đến khi ra khỏi Ân Chu các mới phát hiện mồ hôi đã ướt đẫm quần áo.
Tống Lăng biết, hiện tại mình đang đi một nước cờ hiểm, nếu như có thể dùng Trục Phong đoạt lấy An Nhi từ bên người Tống Vũ đế, vậy mình