Sáng hôm sau, Trục Phong thay quân trang, tư thế oai hùng đi đến Nam Uyển hoàng cung. An Nhi cưỡi trên lưng một tiểu mã, con ngựa kia tuổi còn nhỏ, bốn chân đạp tuyết, là ngựa quý khó gặp. An Nhi nhìn thấy Trục Phong, lúc này tựa như thời gian ngừng lại, An Nhi ngơ ngác nhìn thân ảnh quen thuộc kia, hốc mắt không nhịn được ửng hồng.
“An Nhi khỏe!” Trục Phong ôm y xuống, đem y ôm thật chặc, một người luôn hoạt bát dẻo miệng như hắn lần đầu tiên cảm thấy không nói nên lời.
“Trục Phong ca ca, ta thật nhớ ngươi.”
“Ta cũng nhớ An Nhi.” Trục Phong ôm lấy An Nhi thật chặc, chặc đến nổi như muốn khảm y vào cơ thể mình.
Bên trong Nam Uyển, bên trong tiết lạnh mùa xuân còn nhiều thêm một mảnh nhu tình.
Tống Lăng đứng ở xa , hình ảnh nhu tình của hai người hắn đều thu vào mắt, ‘rắc’ một tiếng, hắn bẻ gảy nhánh cây trong tay, ngay cả trên mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh.
Ngay cả Như Tuyết bọc cả người trong áo lông bạch hồ thật dày, cả người tựa như tiên tử không dính khói lửa nhân gian, hắn nhẹ nhàng nhếch môi mỏng cười lạnh.
“Ngươi cười cái gì!” Tống Lăng không vui nhìn hắn.
“Ta đang nghĩ, nếu như có thể ép Tần vương gia tạo phản, đó không phải là một chuyện thú vị sao?”
“Ngươi có ý gì?” Tống Lăng nhíu mày nói.
“Vi thần không có ý gì.”
“Ta lặp lại lần nữa, ta mặc kệ ngươi muốn làm gì nhưng vạn lần cũng không thể tổn thương đến An Nhi, không cần phụ hoàng ngay cả ta cũng là người đầu tiên không tha cho ngươi!” Tống Lăng hung ác nói.
“Điện hạ.” Như Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp âm u không thấy đáy: “Rốt cuộc điện hạ đối với Thất hoàng tử là loại tâm tư gì? Như Tuyết rất hiếu kỳ.”
“Không có tâm tư gì! Ngươi nói thêm câu nào nữa, ta lập tức giết ngươi.”
Như Tuyết ha ha cười to, thanh âm cuồng ngạo làm quạ trên cây sợ đến bay loạn: ” Đã vậy Như Tuyết ta càng muốn nói! Người người đều nói hoàng tộc Tống gia các ngươi khí phách phi phàm, nhưng đối với ta, chẳng qua chỉ là đám hỗn trướng nhát gan hèn yếu!”
Tống Lăng nheo mắt lại: “Chỉ bằng những lời này của ngươi, đã đủ để ngươi chết mười lần!”
“Ta nói sai sao? Đã vậy Như Tuyết còn muốn nói thêm một câu, ngàu yêu An Nhi, Như Tuyết thấy rõ nhưng ngày nhát gan hèn yếu, không dám cướp người cùng Thánh Vũ đế. Giống như Lý Bạch Băng chỉ cầu giữ được ngôi vị thái tử, ngươi hận Thánh Vũ đế, tình nguyện đem An Nhi đẩy cho Trục Phong cái gì cũng không biết! Ngươi giúp Trục Phong không phải vì trả ân, mà do ngươi tiểu nhân không dám biểu đạt tình cảm của mình. Cho nên, nguyện ý tác thành cho bọn họ, xem Trục Phong như thế thân của mình! Ngươi đem tình cảm của mình đối với An Nhi ký thác vào trên người Trục Phong, thật đáng thương cũng thật buồn cười!”
“Hỗn trướng!” Tống Lăng tức giận đến khó thở, đột nhiên rút kiếm đánh về phía Như Tuyết, Như Tuyết là một văn nhân sao có thể tránh được? Chỉ thấy thanh phong chợt lóe, Như Tuyết tựa tiên tử trong nháy mắt phải bỏ mạng dưới kiếm, đột nhiên một bóng đen chợt lóe đẩy Như Tuyết qua một bên, kiếm kia đánh về phía bóng đen nhất thời máu chảy như suối.
“Đàm Ảnh!” Như Tuyết bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc.
Tống Lăng sắc