Edit:Yann.Beta: Đậu XanhKhông nghĩ đến anh sẽ trả lời cô như vậy, Đường Sùng Ninh hỏi:"Xem ở em?"Anh ừ một tiếng, bé như muỗi kêu."Vậy không phải anh cũng cần phối hợp sao?" Cô nhẹ nhàng bâng quơ ném lại vấn đề này cho anh, ngón tay vuốt cái ót của anh rồi đi lên vuốt ve mái tóc, đầu ngón tay xuyên qua tóc anh."Anh sẽ." Thẩm Hòe An chậm rãi nói ra hai chữ này.Lại là một đáp án nghiêm túc khiến cô bật cười thành tiếng, cô liếc nhìn gương mặt đang đỏ lên của anh, "Có phải anh lén đi học đâu đó đúng không?"Thẩm Hòe An không nói nữa, chỉ nhích tới gần người cô, rầu rĩ hỏi: "Em muốn đáp án như thế nào?" Trò chơi này anh không chơi nữa, muốn giơ cờ hàng đầu hàng.Nhưng Đường Sùng Ninh không tính buông tha cho anh, "Đây không phải bản tính của đàn ông sao? Anh muốn thế nào thì là thế đó." Cô như con bướm xoay vòng quanh cái chủ đề này, cằm dựa trên vai anh, môi dán vào sườn mặt, "...!Em luôn không nỡ từ chối anh."Trong đầu Thẩm Hòe An nhanh chóng gắn kết với vài lần thân mật tiếp xúc trước, cô xác thực không từ chối, thậm chí còn chủ động rất nhiệt tình.Nghĩ nghĩ, anh lại cứng.Máu toàn thân dồn hết xuống dưới, anh xấu hổ không dám cử động, ôm cô nặng nề thở dốc.Anh không ngừng tưởng tượng, bắt chước những gì anh muốn làm với cô, nhưng những ý tưởng trong đầu lại khiến anh cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh tất nhiên không có khả năng làm vậy với cô.Đường Sùng Ninh có thể cảm giác được vật cứng dưới thân, thừa thắng xông lên hôn cổ anh, đầu lưỡi đánh vòng trên làn da, vốn tưởng rằng anh sẽ mất khống chế biến thành thú tính quá độ, thế nhưng qua vài phút, anh cũng chỉ ôm cô không nhúc nhích.Đường Sùng Ninh vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, hung hăng cắn một cái lên phần vai cổ, "Anh đúng là Bồ Tát!"Thẩm Hòe An biết cô tức giận, nhưng không biết nên lấy lòng cô như thế nào, chỉ có thể xin lỗi.Nhưng Đường Sùng Ninh không nghe, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh thích em không?""Thích." Thẩm Hòe An nhìn cô chăm chú nói."Em không xinh đẹp?""Rất đẹp."Đường Sùng Ninh cảm thấy khó hiểu, anh rõ ràng có phản ứng, nhưng thế nào cũng không chịu chạm vào người cô.Bản thân quả thật giống yêu tinh, cô đuổi anh chạy, anh lại như Bồ Tát không rung động chút nào.Cô tránh khỏi cái ôm của anh, anh duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, lại bị cô tránh thoát hất ra ngoài.Đôi mắt Thẩm Hòe An lổ vẻ hoảng loạn, anh nắm tay cô, lần này cô không hất ra nữa, anh thoáng yên lòng, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ nên nhìn chằm chằm cô không chịu dời tầm mắt.Anh biết nếu không cởi bỏ hiểu lầm này, khả năng hai người sẽ cãi nhau, vì thế anh quyết định nói cho cô lời thật lòng.Anh kéo cô xuống, để cô trở lại lồng ngực anh một lần nữa, "Anh chỉ thấy áp lực thôi.""Anh giống như không có cách nào chiếm hữu em.
Anh thật sự rất yêu em, thích em.
Nhưng anh lo mọi chuyện quá nhanh, em sẽ hối hận." Thẩm Hòe An nắm tay cô dịu dàng giải thích.Đường Sùng Ninh nghe xong, cỗ hờn dỗi trong ngực cũng biến mất, cảm thấy cả người rót đầy